Khinh Vũ Phất Lâu

Chương : 9


trước sau

Kim Vũ đi tìm Lâu Sâm, đi tới cửa thấy trong nhà không khí náo nhiệt đầy tiếng cười. Cô đành phải lén lút ở trước cửa sổ nhìn vào trong tìm người.

Bỗng dưng cửa nhà mở ra, Kim Vũ quay đầu lại nhìn liền thấy Lâu Khôn.

Anh không kinh ngạc mà nhìn cô hỏi: “em lén lút làm cái gì đấy.”

Kim Vũ đứng lên ,vỗ trên người bụi bẩn nói: " em tới tìm Lâu Sâm, hồi tối đã hẹn đi chơi ở quảng trường.”

Trong nhà náo nhiệt như vậy là vì có nhiều con nít. Lâu Khôn may mắn trốn thoát được, Lâu Sâm xui xẻo bị bọn chúng vây quanh bắt phải dạy tụi nhỏ chơi game.

Kim Vũ ở ngoài đợi, gửi mấy cái tin nhắn thúc giục một lúc sau người mới đi ra, với vẻ mặt đưa đám.

Lâu Sâm túm lấy anh trai nói: “ Anh ,chạy ngay đi , bọn nhóc đang đi tìm anh đấy!”

Trần Phi hẹn Lâu Khôn, đêm nay lớp bọn họ tổ chức liên hoan.

Bỗng có tiếng con nít “Khôn Khôn ca… Khôn Khôn ca…”

Ba người bọn họ nhanh chân chạy trốn.

Kim Vũ gọi điện thoại cho Lâm Nhạc. Lâm Nhạc đã tới nơi, cô đang chọn pháo hoa hỏi Kim Vũ muốn to hay nhỏ

Kim Vũ nhảy nhót nói: “ to, tôi muốn to!”

La Quân ở ngã ba cùng bọn họ phất tay,

Kim Vũ đi lên lấy mũ ở trên đầu cậu nói: “ đội lên nhân mô cẩu dạng nhưng mà rất đẹp.”

Kim Vũ lấy mũ đội lên đầu, mũ quá to chế hết nửa khuôn mặt cô.

La Quân nhìn Kim Vũ nhăn mặt lấy mũ trả cho cậu nói “ to quá .”

La Quân lâý mũ đội ngược lại, cười nói với Kim Vũ: “Là đầu của cậu quá nhỏ, thảo nào ngốc nghếch như vậy, IQ của cậu cũng âm quá.”

Vừa nói xong, Kim Vũ liền đuổi đánh cậu

Hai anh em nhà họ Lâu, một người đứng nhìn hai người kia ầm ĩ, một người cười ngây ngô bấm điện thoại gửi tin nhắn.

KTV mà Lâu Khôn đi ở bên cạnh quảng trường, nên bốn người đi chung. Kim Vũ với La Quân dỡn đủ rồi, cậu mua nước cho Kim Vũ uống.

Lâm Nhạc nhìn thấy bọn họ, giơ tay lên vẫy gọi, mới vừa cất tiếng phía sau lưng liền bắn pháo hoa. Kim Vũ thấy vậy vui vẻ chạy nhanh tới.

Lâu Sâm thấy Lâu Khôn đứng im hỏi: “Anh có muốn bắn pháo hoa không?”

Lâu Khôn lắc đầu nói " đừng về muộn quá.”

Liếc mắt một cái nhìn bà người phía trước bắn pháo hoa, rồi liền xoay người đi

Lâu Sâm gia nhập cùng bọn họ, Kim Vũ cầm trên tay mấy cây pháo nhỏ, cô nhìn xung quanh rồi hỏi

“ Anh cậu đâu?”

“ Anh ấy đi KTV.”

Lâu Sâm mua “Kiểu mới vũ khí” là con nhện biết bay, mới một chút đã bay tới chỗ Lâm Nhạc , tiểu Vũ Mao .

“A, tiểu Vũ Mao, có con nhện !” Lâm Nhạc vừa kêu vừa chạy trốn

Kim Vũ còn đang suy nghĩ Lâu Khôn mà cũng đi hát? Con nhện đã bay tới rồi, môt bên vội vàng bảo về Lâm Nhạc, một bên mắng Lâu Sâm

“ Lâu Sâm cậu giỏi lắm, một ngày tôi không đánh cậu , cậu đã đòi trèo lên nóc nhà lật ngói!” rồi đá con nhện đi, không may con nhện văng trúng cằm Lâu Sâm

Cậu kêu lên một tiếng thảm thiết.

Mọi người đều không có tâm tư chơi nữa, Kim Vũ nhìn chằm chằm vào cằm của La Quân, đợi hai người kia đi mua băng keo cá nhân về. Cô nói với Lâu Sâm

“ Đều tại cậu , chơi gì không chơi lại đi chơi con nhện, bây giờ thì tốt rồi!”

" Rõ ràng là do cậu đá, đúng là khoẻ như trâu mà ."Lâu Sâm cãi lại

Cằm Lâu Sâm bị trầy da, chảy máu. Kim Vũ cởi mũ của La Quân ra, có thể là rất đau nên cậu vẫn đang nhăn lông mày

Kim Vũ cảm thấy hối hận vì đã đá con nhện, cô nhẹ nhàng xé băng cá nhân dán lên vết thương cho La Quân

Vì đau nên La Quân rên một tiếng, Kim Vũ nghe thấy lập tức nhăn mặt lo lắng mà không biết rằng La Quân đang nhìn cô chăm chú, trong mắt cậu cô gái đang đứng trước mặt này còn đẹp hơn cả pháo hoa đang bắn phía sau .

Kim Vũ vội vàng nói

“ Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi, đều tại tôi nên cậu mới bị thương.”

Lâm Nhạc đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi: “ Chắc là sẽ không để lại sẹo đúng không?”

Kim Vũ kinh ngạc hỏi" nghiêm trọng như vậy sao?”

Trong lòng cô nghĩ, vậy có phải mua thuốc bôi sẹo không? Mua thuốc hết bao nhiêu tiền vậy?

La Quân thấy Kim Vũ cúi đầu nghĩ tới nghĩ lui, cố chịu đau cười nói: “ có sẹo thì đã sao, không nghiêm trọng như các cậu nói đâu!”

La Quân đội lại mũ liền kéo Kim Vũ tiếp tục đi đốt pháo hoa. Lâu Sâm chơi mệt rồi, ngồi ở trên ghế uống nước, Lâm Nhạc cũng mệt liền ngồi bên cạnh cậu nghỉ ngơi, rồi cô nhìn La Quân,Kim Vũ đang chơi phía trước

“Lâu Sâm…” Lâm Nhạc gọi

“Ân?”

Lâm Nhạc chỉ tay vào hai người kia nói:. “ Cậu có cảm thấy hay không…hình như La Quân … Thích… Tiểu Vũ Mao?”

Lâu Sâm đang uống nước nghe vậy phun hết ra ngoài, cười như được mùa nói : “Tiểu Vũ Mao giống con trai như vậy, còn thích bạo lực! Ai dám thích cậu ta chứ…”

Vừa nói vừa nhìn hai người kia thấy, La Quân vẫn luôn đứng phía trước che chở cho Kim Vũ khỏi bị pháo hoa bắn trúng.

“ Không phải là thật chứ?” Lâu Sâm nghi ngờ hỏi lại

“ Tôi nghĩ là tôi nói đúng rồi!” Lâm Nhạc chắc chắn nói. Hai người nhìn nhau, không tiếng động thừa nhận bí mật họ vừa phát hiện ra.

Chơi chán, Lâu Sâm chỉ vào KTV cách đó không xa nói muốn qua chơi. Mới vừa tới cửa, gặp được bạn cùng lớp của Lâu Khôn là Trần Phi đang đứng đón người.

Lâu Sâm nhìn qua, liền thấy là Phùng Trình Trình. Trần Phi đã tới nhà Lâu Khôn mấy lần nên nhận ra Lâu Sâm.

Vẫy tay gọi cậu: “ Lâu Sâm phải không? Em cũng đi hát?”

Lâu Sâm gật gật đầu.

Trần Phi nói đều là người quen, Lâu Khôn cũng ở đây, nên kêu bốn người ngồi chung phòng.

Mở cửa bước vào, mọi người đều nhìn bốn người họ. Lâu Khôn thấy vậy nhíu mày, Trần Phi lập tức hiểu giải thích

: “Vừa nãy ở cửa thấy em trai cậu, mà phòng này cũng rộng nên rủ mấy đứa nhỏ lại đây cùng chơi.”

Trần Phi kêu bốn người ngồi vào ghế, cùng bọn họ chơi. Đa số mọi người đều đang ngồi chơi ' chân tâm thoại đại mạo hiểm'. Rồi quay qua nói với Lâu Khôn

“Lâu Khôn, cậu ngồi im một chỗ không chịu chơi cái gì đâu có được.”

“ Đúng vậy, khó khăn lắm mới mời được cậu tới chơi.” có người nói

Trần Phi tiếp tục khuyên : “ Chơi đi mà, Phùng Trình Trình cũng chơi, bốn đứa nhóc kia cũng chơi nữa.”

Kim Vũ rất ít chơi trò này, cô nhanh chân ngồi vào bàn, cô ngồi giữa La Quân với Lâm Nhạc . Phùng Trình Trình ngồi cạnh Lâu Khôn, Kim Vũ ngồi đối diện với hai người họ.

Lâu Khôn không nói gì, mọi người coi như là anh đã đồng ý chơi, vì thế liền bắt đầu chơi.

Lâu Sâm cảm thấy hồi hộp, lúc chuyền bóng , cậu vẫn luôn nín thở, sợ nhận được bóng cuối cùng.

Bài hát của Châu Kiệt Luân phát huy công dụng, bài hát vừa hết quả bóng dừng trên tay một nam sinh. Cậu ta dứt khoát nói:

“ Tôi chọn đại mạo hiểm!”

Mọi người cười ầm lên, có người nói

" Rất đơn giản, cậu chỉ cần đứng trước cửa WC nữ hô to ' tôi có bệnh ' là được”

Nam sinh bị phạt kia đứng lên, hít sâu một hơi liền đi ra ngoài.

Có người đi ra xem, có rất nhiều cô gái ở WC bị cậu ta doạ chạy, trước khi chạy còn không quên chửi cậu ta bị điên.

Về phòng, tiếp tục mở nhạc, Kim Vũ nhìn chằm chằm quả bóng, đến tay mình vội vàng đưa cho La Quân, đúng lúc này bài hát kết thúc, hai người đang cùng nhau cầm bóng, hai mắt nhìn nhau không biết làm sao.

“ Trường hợp này dễ, chỉ cần hai người cùng nhau hoàn thành đại mạo hiểm là được!” Có người nói

Lâu Khôn ngồi ở đối diện nhìn hai người bọn họ. Có người cố ý trêu đùa nói: " La Quân cậu cõng Kim Vũ đi một vòng hành lang là được!”

Kim Vũ còn tưởng cái gì khó lắm, hào phóng đứng lên đá đá La Quân nói: “Nếu không tôi cõng cậu cũng được!”

Mọi người nghe vậy lại cười như được mùa.

Lâm Nhạc kéo cô nói: “Tiểu Vũ Mao, cậu là con gái đó!!!!!”

“ Tôi khoẻ lắm!” Kim Vũ đáp

La Quân đứng lên, liền ngồi xổm trước người Kim Vũ, cậu vỗ vỗ bả vai nói: “ Đứng đấy làm gì, mau lên đây.”

Bởi vì ngồi cùng bàn với nhau hơn ba năm nên Kim Vũ coi La Quân như là chị em thân thiết. Nhưng La Quân có coi cô là anh em không thì Kim Vũ chưa từng nghĩ qua.

Trong trí nhớ của Kim Vũ, cô được cõng như bây giờ là lúc học tiểu học. Có lẽ là thương cô bị mẹ bỏ rơi nên ba cô cả ngày đều cõng cô trên lưng vỗ về.

La Quân cao 1m80, cơ thể cũng rắn chắc, nên cõng Kim Vũ không vấn đề gì. Lâu Sâm với Lâm Nhạc mở cửa ra, đứng xem La Quân cõng Kim Vũ ở hành lang lắc lư. Nhìn Kim Vũ rất sung sướng khi người gặp hoạ, hai cái chân nhỏ còn đong đưa.

Lâm Nhạc che miệng cười: “ Tôi thấy hai người đó rất đẹp đôi. ”

Lâu Sâm cũng càng nhìn càng thấy đúng nói " đúng vậy, bây giờ tôi mới nghĩ ra, La Quân đối xử rất tốt với Kim Vũ, mỗi lần tiểu Vũ Mao mà có chuyện gì thì y như rằng, ngoài miệng thì châm chọc nhưng hành động lại đầy quan tâm chăm sóc.…”

Trong lúc hai người ở cửa thì thầm nói chuyện, thì La Quân với Kim Vũ cũng quay lại. Kim Vũ nhảy xuống hỏi:" tôi nhẹ mà phải không?”

La Quân giả vờ xoa vai đấm lưng nói“ Không hề, cậu nên giảm cân đi!”

Kim Vũ lườm cậu một cái liền đi vào trong kiếm đồ uống. Cô nhìn mấy lon nước ở trên bàn, tất cả đều là một loại nước uống, cô cố gắng tìm kiếm lon nào là của mình. Kim Vũ mới đứa lon nước miệng chuẩn bị uống đã bị La Quân cản lại nói

“ Cậu lấy sai rồi, cái này là của anh Lâu Khôn!” cậu cười rồi lấy lon nước để ở trước mặt Lâu Khôn.

La Quân còn rõ hơn Kim Vũ đâu mới là lon nước của cô, cầm lấy đưa cho Kim Vũ nói “ cậu nói xem cậu có thể nhớ được cái gì, mắt to để làm gì chứ, như vậy cũng không phân biệt được. "

Từ đầu tới cuối Lâu Khôn không nói một câu nào,chỉ nhìn chằm chằm vào lon nước, rồi anh lại nhìn về phía Kim Vũ, nàng vô tư cười nói với La Quân.

" Tối quá nên em không nhìn rõ" Kim Vũ nhớ tới Lâu Khôn có bệnh sạch sẽ nên cùng anh giải thích.

Mọi người lại tiếp tục chơi, đã có vài người chọn nói thật lòng, càng về sau câu hỏi càng táo bạo.

Bài hát lại lần nữa kết thúc, Phùng Trình Trình đâng đưa bóng cho Lâu Khôn, nhưng mà Lâu Khôn coi như không thấy, trước khi mọi người kịp đưa ra thử thách anh đã nhanh tay để bóng lên trên bàn nói: “ tôi chọn nói thật”

Phùng Trình Trình xấu hổ cúi đầu, lại suy nghĩ như vậy cũng tốt, anh giải vây cho cô vì vậy lúc ngẩng đầu lên liền cười .

Câu hỏi lần này mọi người cho Phùng Trình Trình quyết định.

Kim Vũ thấy vậy vội vàng gác chân chữ ngũ, miệng cắn hạt dưa, đúng tư thế chuẩn bị để hóng chuyên.

Phùng Trình Trình hỏi: “ tôi đại diện cho tất cả các bạn nữ hỏi cậu, tuýp bạn gái lý tưởng của cậu là gì??"

Mọi người ồn ào muốn biết, tất cả mọi người nhìn về phía Lâu Khôn. Anh hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kim Vũ đang cắn hạt dưa nhìn anh, ánh mắt của cô không có chút nào chờ đợi chỉ có tò mò muốn hóng chuyện.

“ chỉ cần sạch sẽ và thông minh thôi.” Lâu Khôn nhìn Kim Vũ nói

Phùng Trình Trình nhìn Lâu Khôn, tay cô nắm lấy góc áo khoác, giống như cực kì vừa lòng với đáp án của Lâu Khôn.

Tan cuộc, vì nhà Lâm Nhạc gần đây nên mọi người đưa cô về , tiếp theo lại đưa Phùng Trình Trình về.

Phùng Trình Trình vẫn luôn đi bên cạnh Lâu Khôn .

Lâu Sâm kéo La Quân đi chậm lại, nói với Kim Vũ : “ cậu đi trước đi, chúng tôi muốn đi tè.”

Kim Vũ đành phải đi phía sau Lâu Khôn, nhưng cô không giám đi quá gần cách hai người họ khoảng 2m.

“ Trại đông huấn luyện nhờ có cậu giúp mà tôi mới có thể hiểu được thêm nhiều kiến thức." Phùng Trình Trình nhìn Lâu Khôn nói.

“ Là do cậu thông minh.”

Lâu Khôn trả lời, Phùng Trình Trình nghe vậy cúi đầu cười.

“Đúng rồi, cậu xem 《 Avatar 》 chưa?” Phùng Trình Trình ngẩng đầu nhìn Lâu Khôn hỏi.

Anh không muốn nói chuyện nên lắc đầu.

Phùng Trình Trình hình như đã tính toán tốt, cô lấy vé xem phim từ trong túi ra “ chị tôi làm ở rạp chiếu phim nên cho tôi mấy vé, chúng ta có thể cùng đi xem, coi như là cảm ơn cậu đã giúp tôi ở trại huấn luyện." nói rồi vội vàng nhét vé vào túi áo khoác của Lâu Khôn.

Nhà Phùng Trình Trình ở ngay phía trước, cô sợ Lâu Khôn từ chối nên nói tạm biệt rồi nhanh chân chạy về .

Kim Vũ ở phía sau nghe rõ ràng, cô nghe nói vé [Avatar] khá đắt, vì vậy đến bây giờ vẫn suy nghĩ có nên đi xem hay không.

Kim Vũ sờ sờ bao lì xì trong túi quay đầu lại tìm hai người kia nhưng chẳng thấy bóng dáng họ đâu.

Kim Vũ lại quay đầu lại, Lâu Khôn đang đứng ngay trước mặt cô, cô chỉ phía sau: “Lâu Sâm nói cậu ta muốn đi tè..”

Lâu Khôn hơi nhíu mày, anh nghĩ cô đúng là cái gì cũng nói ra được

“ Chúng ta có chờ họ không?” Kim Vũ hỏi Lâu Khôn, anh gật đầu đồng ý .

Trăng lên cao, hai người đứng chờ dưới tán cây khô. Kim Vũ nhìn Lâu Khôn, nhịn không được hỏi : “ Anh có đi xem phim không?”

Lâu Khôn đang nhàm chán nhìn mấy toà nhà , bỗng nghe Kim Vũ hỏi liền cúi đầu nhìn cô.

“ Không biết” Rõ ràng trong lòng anh đã có đáp án, nhưng lúc nói ra lại ba phải cái nào cũng được.

“Anh có thể cho em mượn xem giá vé không?” Kim Vũ xoè bàn tay nhỏ hỏi

Lâu Khôn hơi chần chờ, nhưng vẫn lấy ra cho cô. Kim Vũ cầm lên xem, thấy giá đắt hơn vé bình thường nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi cho phép, cô trả lại anh nhỏ giọng nói

“Cũng không phải rất đắt."

“Em muốn đi xem?” Lâu Khôn cầm vé nhìn cô hỏi

“Không được sao?”

Lâu Khôn cười nhạt, không nói gì.

Xa xa, Lâu Sâm đi tới, bên cạnh là La Quân với khuôn mặt hơi đỏ. Bốn người đi được một lúc, Kim Vũ nói với Lâu Sâm cô muốn đi xem [ Avatar], gọi thêm cả Lâm Nhạc cùng đi.

Ngày hôm sau, bốn người đi rạp chiếu phim. nhưng mà nhân phẩm không tốt, vé đã bán hết, có tiền cũng không mua được.

Kim Vũ tự nhiên nhớ tới nụ cười của Lâu Khôn tối quá. Thì ra anh đã biết trước là vé khó mua nhưng cũng không chịu nói với cô một tiếng.

Đúng là đáng ghét mà

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Chí Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện