Khinh Vũ Phất Lâu

Chương : 8


trước sau

Advertisement
Năm 2010.

Năm mới đến, nhà nhà trước cửa giăng đèn kết hoa. Kim Vũ giúp Kim Tuế Sơn treo , hôm qua ông mua đèn lồng màu đỏ về, hôm nay cô gấp gáp muốn treo ở cửa nhà mình, mong rằng năm sau sẽ thật nhiều vận may.

Dư lại hai cái, Kim Tuế Sơn kêu Kim Vũ buổi chiều đi học bù, mang qua nhà Lâu Khôn.

Nửa học kì này, Kim Vũ không nhớ nổi đã mang bao nhiêu đồ cho nhà họ Lâu. Thế cho nên cô thường xuyên nói với Kim Tuế Sơn ' tiền mua mấy cái này để cho con đi học thầy Vương có phải tốt hơn không'

Nhưng lão ba khinh thường nói ' làm sao tốt bằng học Lâu Khôn'

Kim Vũ mỗi tay cầm một cái đèn lồng, đeo balo trên vai, vội vàng chạy qua nhà Lâu Sâm.

Trời quá lạnh, ông cụ Lâu không ở bên ngoài chơi cờ tướng mà đổi thành ở nhà xem kịch. Mắt ông cụ lim dim . Kim Vũ ở cửa thấy vậy nên rón ra rón rén đi vào.

Ông cụ đột nhiên tỉnh, mắt hơi lờ đờ:

“Tiểu Vũ Mao tới rồi, cháu cầm theo cái gì vậy ?”

Kim Vũ vui tươi hớn hở trả lời: “Lâu gia gia, cái này là đèn lồng, ba cháu bảo cháu mang qua.”

Kim Vũ nói xong, để đèn ở trên mặt đất, liền chạy nhanh lên lầu .

Lâu Sâm ở trong phòng chơi di động, Kim Vũ đi vào không thấy Lâu Khôn đâu

“ Tôi chắc chắn kết quả kiểm tra cuối kì của cậu , sẽ thảm không nỡ nhìn.”

Lâu Sâm khinh thường: “ Cậu ghen ghét với tôi thì thôi đi còn trù tôi?"

Kim Vũ lấy cuối tuần trước Lâu Khôn đưa bài tập ra, cực kì nhiều, Lâu Sâm lật vài tờ xem kinh ngạc nhìn Kim Vũ hỏi

“Quyết chí tự cường?”

“ thì sao? Các cậu được phép xài điện thoại còn tôi không được? Tôi không tin, cuối kỳ kiểm tra tôi không được trên hạng 30, tôi sẽ đem tên viết ngược!”

“ trước kia cậu viết ngược tên cũng không ít……”

Đang nói chuyện, Lâu Khôn đã đi vào, khuôn mặt anh như cũ không có biểu tình, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống kiểm tra bài tập

Lúc kiểm tra của Kim Vũ,Lâu Khôn không xem lý hoá sinh mà chỉ xem toán học

Kim Vũ giơ bài lý hoá sinh: “ mấy cái này anh chưa kiểm tra .”

Lâu Khôn không liếc mắt nhìn lấy một cái: “Không rảnh.”

Nói trở mặt liền trở mặt, cuối tuần trước còn nói với cô phải nghiêm túc nhớ công thức, làm bài tập, bây giờ trở mặt không nhận, thái độ cũng không tốt.

Kim Vũ tức giận nguyên buổi học, một câu cũng không thèm nói với anh.

Lâu Sâm hết giờ liền không ngồi yên được, Lâu Khôn nói xong đề cuối, cậu ta liền phi xuống dưới lầu thả lỏng.

Chỉ còn hai người mặt đối mặt

Kim Vũ thu thập sách vở, nhưng mắt lại nhìn anh hỏi

“Không phải anh nói sẽ dạy kèm lý hoá sinh cho em sao?”

Phùng Trình Trình ở trên QQ hỏi Lâu Khôn một đề vật lí, anh chỉ giải thích một chút, cô ấy liền đã hiểu, chỉ vài phút đã gửi đáp án đúng lại đây.

Lâu Khôn nhìn lại người đối diện, không có chút nào thông minh, lúc trước cho rằng cô là thật sự muốn nâng cao thành tích, khuôn mặt đầy ủy khuất lúc đấy đúng là lừa người.

Lâu Khôn cầm di động xoay tới xoay lui, nói từng chữ rõ ràng: “ anh không có khả năng giúp em được trên hạng 30.”

TM, tường nhà làm bằng giấy?

“Anh không có khả năng?” Kim Vũ nghiêng đầu khiêu khích.

Nhưng phép khích tướng đối với Lâu Khôn cũng vô dụng.

Anh ho nhẹ một tiếng: “Là em không có khả năng tiếp thu.”

Tính cách của Kim Vũ rất thoải mái, nhưng cũng sẽ không để người khác xem thường bản thân. Gặp Lâu Khôn cô đã rất thu liễm bản tính, nhưng mà anh luôn khiêu khích sức chịu đựng của cô, cô cũng không phải bánh bao mà anh muốn chọc thế nào cũng được.

Kim Vũ tức giận đứng lên, nhanh tay vơ hết đồ vào balo nói: “ Trên đời này chỉ mình anh thông minh, để anh dạy kèm cho kẻ ngốc này đúng là làm khó anh rồi!!!”

Lâu Sâm đang ăn ở dưới lầu , bị Kim Vũ đụng phải một phát, đồ ăn ở trong miệng chưa kịp nuốt xuống xém tí nữa phun ra ngoài.

Lâu Khôn nhìn trên bàn còn xót lại một cái cột tóc màu hồng nhạt, có lẽ là vừa nãy cô không thấy

“anh, tiểu Vũ Mao sao lại tức giận?”

Lâu Khôn vội vàng nhét cột tóc vào trong túi, đứng lên đi về phòng : “ em ấy tức giận cần lý do?”

Lâu Sâm ngẩn người, đúng là không cần cái gì lý do. Kim Vũ giống như thời tiết vậy, một ngày xuân hạ thu đông có đủ .

Từ ngày đó, Kim Vũ sống chết không chịu đi lâu gia học bù.

“ Sao hôm nay con không đi học bù?” Kim Tuế Sơn ở nhà nghỉ ngơi thấy Kim Vũ vẫn đang mặc đồ ngủ thì hỏi

Kim Vũ thái độ kiên định đáp: “ Còn không đi, người ta cũng không muốn dạy con.”

“Không phải chứ, Lâu Khôn nhân phẩm khá tốt, đang yên đang lành sao lại không dạy?”

“Chê con ngu ngốc , lãng phí thời gian của anh ta!” Kim Vũ nói xong, vào phòng đóng cửa lại cái rầm .

Kim Tuế Sơn cũng không nói nữa, nghĩ 'nếu Lâu Khôn đã nghĩ như vậy ,ông cũng không thể mặt dày để Kim Vũ qua đấy học tiếp được .'

Ngày hôm sau, Kim Tuế Sơn liền cho Kim Vũ tiền, để cô đăng kí học bù ở trường.

“ Sắp nghỉ đông, giáo viên nói học kỳ sau nhập học rồi đăng kí.” Kim Vũ nói

Vì vậy Kim Tuế Sơn kêu Kim Vũ phải nghiêm túc ôn tập trong thời gian nghỉ .

Long Thành tuyết rơi, kiểm tra cuối kì cũng sắp tới. Sau hôm đấy Kim Vũ không lại đi nhà họ Lâu. Nhìn thấy Lâu Khôn cũng không chào hỏi.

Ba người ngồi xe buýt đi học , Kim Vũ ngồi cùng Lâu Sâm ở ghế sau gần cửa sổ. Cô đưa mắt nhìn Lâu Khôn đang đứng gần cửa sau cảm thấy anh đúng là

làm người khác chán ghét.

" Tiểu Vũ Mao cậu thật sự không đi học bù ở nhà tôi nữa ???" Lâu Sâm hỏi

“Không đi, học cũng vô dụng.” Kim Vũ đáp

" Tôi học một mình thật sự rất chán.”

“ không liên quan đến tôi.”

“ Cậu thật sự đi học lớp thầy Vương” đúng lúc trong xe yên tĩnh, tiếng nói nghe rõ ràng.

Lâu Khôn nghe thấy cũng không thèm nhìn một chút . Kim Vũ ở trên cửa sổ vẽ lung tung , “Đúng vậy! Học chung với La Quân Lâm Nhạc, lúc về còn có thể ăn uống chơi bời, vui biết mấy.”

Lâu Sâm nghe vậy ghen tị muốn chết.

Cả ngày nay tuyết rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng xóa.

La Quân với Kim Vũ ở trên đường đuổi nhau ném tuyết . Thì hai anh em nhà họ Lâu từ phía sau đi tới, Lâu Sâm thấy vậy cũng ở dưới chân vo một nắm tuyết ném La Quân.

Vì vậy mà La Quân với Kim Vũ cùng nhau ném Lâu Sâm

“Tiểu Vũ Mao, sao cậu lại ném tôi?”

Kim Vũ định nói rằng cô ghét mấy người họ Lâu, nhưng lại nhìn thấy Lâu Khôn nên bẻ lái kịp nói

“La Quân kêu tôi ném.”

“ Được, cậu thật biết trả đũa đấy!” La Quân nắm hai vốc tuyết ném Kim Vũ.

Vô tình ném trúng đầu gối cô, Kim Vũ không đứng vững, cả người ngã xuống nền tuyết.

La Quân vội vứt balo chạy nhanh tới đỡ Kim Vũ, quan tâm hỏi: “Ai u, thật xin lỗi, cậu không sao chứ?”

Kim Vũ nắm trong tay hai cục tuyết, La Quân vừa tới liền ném vào mặt cậu ta : “ Ai kêu cậu ném tôi, cho cậu cũng nếm thử tuyết đầu mùa của năm 2010 .”

Lâu Sâm mới vừa tới nơi, thấy hai người lại đánh nhau ở trên tuyết , làm sao cũng không kéo ra được.

“Được được xem như cậu lợi hại, gặp được cậu tôi không bao giờ thắng mà!” La Quân đầu hàng, kéo Kim Vũ lên, trên mặt toàn tuyết cũng không để ý. Cậu không yên tâm hỏi lại : “ Cậu thật sự không bị thương hả???”

Kim Vũ đứng dậy vỗ mông lắc đầu: "Nhìn tôi giống mắc bệnh công chúa lắm hả "

Lâu Sâm nghe vậy không tự giác mà cười cười. La Quân liền chào tạm biệt bọn họ

“ Cậu cười cái gì?”Kim Vũ hỏi

Kim Vũ vừa nói xong, có người đi lướt qua người cô, để lại dấu chân in trên mặt tuyết. Kim Vũ quay đầu nhìn lại thấy Lâu Khôn một mình đi trên con đường vắng

Lâu Sâm đánh trống lảng, dắt Kim Vũ đuổi theo Lâu Khôn cùng chờ xe buýt

Tuyết rơi nhiều, người đi xe buýt càng nhiều. Lúc nãy ngã làm trên người Kim Vũ ướt một chút, cô ôm balo đi theo phía sau Lâu Sâm chen lên xe.

Lâu Khôn không thích chen lấn, đến cuối cùng mới lên xe .

Ba người, thì hai người ở giữa xe, còn một người thì ở trên đầu xe

Tay áo của Kim Vũ dính tuyết, tuyết chạm vào da thịt tan thành nước, làm ướt tay áo của cô

Lâu Sâm gặp bạn cùng lớp, rủ nhau cùng chơi game trên điện thoại.

Xe tới trạm, nhiều người xuống cũng nhiều người lên xe, Lâu Khôn vì vậy mà bị dồn vào giữa.

Kim Vũ vừa dùng khăn giấy lau khô tay áo , xoay người định ném thùng rác, vô tình đâm vào ngực một người

Mùa đông mặc nhiều quần áo, nhưng trán cô vẫn đập vào miếng ngọc bội kia.

Kim Vũ tự nhận xui xẻo, nhìn chằm chằm trước mặt sạch sẽ đồng phục ngẩng đầu nhìn anh. Lâu Khôn cũng cúi đầu, ánh mắt dừng ở trên trán cô, nó không giống mùa hè năm ngoái đụng vào sưng một cục, nhưng mà biểu cảm của cô, cùng năm trước giống nhau như đúc.

Kim Vũ không nói lời nào, hất đuôi tóc đưa lưng về phía anh. Tay vịn vừa nãy cô nắm đã bị người khác nắm mất, Kim Vũ đang kiếm chỗ bám vào thì tài xế đột ngột thắng gấp, bởi vì dưới đường có người vượt đèn đỏ.

Theo quán tính Kim Vũ bị ngả người về phía trước, mắt thấy chuẩn bị đâm đầu vào cây cột thì bỗng có bàn tay kéo cô lại

Kim Vũ lại va vào ngực Lâu Khôn , cái trán của cô lại tiếp tục đập vào miếng ngọc.

“ đứng vững.” Lâu Khôn nói

Kim Vũ phản ứng lại , lập tức lùi ra sau.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện sau hơn nửa tháng.

Kim Vũ sờ sờ cái trán, xe lại bắt đầu chạy, cô lại đứng không vững.

Kim Vũ không vui nói: “Không có đồ để bám !!”

Lâu Khôn nhìn tay vịn trên đầu, lại nhìn cô nói “ Bám vào anh.”

Kim Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lâu Khôn, không biết nên làm gì.

Đường trơn, tài xế lại đánh tay lái, Kim Vũ không có biện pháp vội vàng túm cánh tay Lâu Khôn . Rồi lại ngại chỉ giám túm một góc ống tay áo anh.

Lần trước hai người nảy sinh mâu thuẫn, Kim Vũ không nói một tiếng liền không đi học bù, Lâu Khôn nhìn thấy cô cũng không hỏi một câu, như là bàn bạc tốt, một người không dạy, một người không đi học.

Kim Vũ từ trong túi lấy một viên kẹo, một tay xé mở cho vào trong miệng, vị dứa chua chua ngọt ngọt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh bên cạnh người.

Kim Vũ lại lấy ra một viên, đưa cho Lâu Khôn: “ Anh ăn kẹo không?”

Kim Vũ nghĩ vậy coi như là giải hòa đi??

Lâu Khôn cúi đầu nhìn trả lời: “ Anh không thích ăn.”

Không giải hòa ??

Kim Vũ xấu hổ thu hồi viên kẹo, nhét vào túi, không nói gì nữa.

Trên xe buýt không mở đèn, chỉ có lúc xuống trạm mới mở. ánh sáng càng ngày càng tối, chỉ có hương kẹo ập vào trước mặt. Lâu Khôn lơ đãng ngửi được hương vị, mới nhớ tới hình như cô rất thích ăn kẹo vị dứa

Bác gái đứng bên cạnh đụng vào cặp sách của Kim Vũ nói: “ Cháu gái, cháu đứng xịch qua một chút,cặp sách đụng vào tôi!”

Kim Vũ nhìn lại phía sau, tự giác đứng ở trước mặt Lâu Khôn , tay vẫn bắt lấy góc tay áo của anh .

Bác gái đứng vào vị trí trước của Kim Vũ, trong không gian chật hẹp cô cảm thấy áp lực, chỉ có thể nâng đầu hít sâu.

Đúng lúc, đối diện ánh mắt của Lâu Khôn “ Sao em không tới học bù?”

Kim Vũ đảo viên kẹo trong miệng, trả lời anh

“ Em học không được, học cũng như không, lại còn lãng phí thời gian của anh.” nói xong còn hừ một cái.

Lâu Khôn nghe thấy tiếng hừ, khóe miệng hơi cong nói: “ sao em không giác ngộ ra sớm một chút?”

Nói chuyện thôi cũng làm người khác tức chết mà ~ “Dù sao em cũng không đi học nữa.” Kim Vũ quay đầu không thèm nhìn Lâu Khôn.

“ anh không có khả năng dạy em trong vòng một tháng mà từ 50 lên 30 được .”

Kim Vũ nói chuyện với anh luôn có cảm giác bị dạy bảo, cô nói

“em biết là em mơ mộng hão huyền, cho nên em cũng không muốn cố gắng, để nó thuận theo tự nhiên đi, em cũng chuẩn bị tốt được hạng 50 rồi!”

Lâu Khôn thấy cô duỗi cổ quay đầu, trên mặt đều là khinh thường, cứ việc biết chính mình thành tích kém, cũng không cho đấy là vấn đề.

Anh mím môi , trên mặt không còn ý cười nói : “Tùy em.”

Rõ ràng là anh nói trước cuối cùng lại nói với cô một câu tùy em. Đến trạm, Kim Vũ nhanh chóng buông ra tay áo, đẩy cánh tay anh ra, nhanh chân chen xuống xe.

Đã có thành tích kiểm tra, so với tháng trước Kim Vũ lên 5 hạng,được hạng 40.

Ngày hôm đó về đến nhà, Kim Vũ quyết định tuyệt thực . Vì vậy trước tết, Kim Tuế Sơn mua di động cho Kim Vũ.

Nếu biết trước rằng chỉ cần tuyệt thực là có điện thoại, cô đã không phải vất vả thức khuya học bài lâu như vây.

Có điện thoại, Kim Vũ đi xin sdt của các bạn

La Quân trực tiếp gọi điện thoại tới: “Tiểu Vũ Mao, đây là số của tôi !”

Lâm Nhạc gửi tin nhắn: “ Chúc mừng năm mới!”

Lâu Sâm thì không có tin tức.

Đêm giao thừa , nhà nhà còn thức , đốt pháo đón tết. Gia đình Kim Vũ đang ăn cơm tất niên, bốn người ngồi một bàn.

Kim Tuế Sơn phát bao lì xì, của vợ là nhiều nhất, con gái thì vừa phải, còn con trai đã bị mẹ tịch thu.

“Tiểu Vũ Mao 16 tuổi, năm sau muốn càng thêm nỗ lực học tập, ngoan ngoãn nghe lời!” Kim Tuế Sơn hôm nay cao hứng nên uống mấy ly rượu nói với Kim Vũ

“ con có ngày nào không ngoan ngoãn nghe lời ?” Kim Vũ trả lời ba nhưng tay không ngừng bấm điện thoại gửi lời chúc năm mới.

Kim luân chen vào nói:“ Nhưng chị không ngoan bằng em.”

Kim Vũ có di động lại có bao lì xì, cực kỳ vui vẻ, nên không cùng em trai 4 tuổi phân cao thấp, cầm điện thoại đi tìm bạn bè chơi đêm giao thừa.

“ Con nhớ về sớm một chút!” Kim Tuế Sơn kêu dặn dò Kim Vũ

Truyện convert hay : Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện