Khinh Vũ Phất Lâu

Chương : 6


trước sau

Ở lâu gia học bù được một tháng, kiểm tra lần thứ hai, hai người cùng nhau được 90 điểm, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn

Đối với thứ hạng đội sổ như bọn họ, có thể đạt tiêu chuẩn chính là cám ơn trời đất, nhiều hơn không giám mơ.

Nhưng trong mắt Lâu Khôn, một tháng dạy bù giống như đàn gảy tai trâu.

Kim Vũ kiểm tra đạt tiêu chuẩn, nhưng tinh thần thoải mái như được điểm tối đa. Lâu Khôn tới cũng không nhìn, chăm chú cùng Lâu Sâm xem truyện tranh ,đã nghiền.

Lâu Khôn kéo ghế dựa ngồi xuống phát ra tiếng động khiến Kim Vũ ngẩng đầu nhìn, cô nhanh lấy truyện nhét vào trong cặp sách .

“Còn chưa đọc xong đâu!”

“Mai cho tôi mượn!”

“ La Quân mượn trước rồi!”

“ Tôi cất vào rồi, cậu muốn thế nào?”

Bá đạo không ai bằng.

Hai người lại tiếp tục bỏ qua Lâu Khôn, cậu một câu tôi một câu mà cãi nhau.

Lâu Khôn học cao nhị, lại chín chắn giống sinh viên. Cán bút hướng trên bàn gõ gõ, ý bảo bọn họ một vừa hai phải.

Sau 1h trưa, chất giọng dễ nghe của Lâu Khôn vẫn trôi chảy giảng đề. Bỗng Kim Vũ hắt xì một cái, ôm bả vai run rẩy.

Ngoài cửa sổ lướt qua một cơn gió lớn, dây thường xuân đã khô rơi rụng theo cơn gió. Lâu Khôn chỉ vào Lâu Sâm : “ đóng cửa sổ lại.”

Không đợi Lâu Sâm đứng dậy, Kim Vũ đã đi đóng.

" Lạnh chết, nói hạ nhiệt độ liền hạ nhiệt độ.” rồi lại hắt xì hai cái.

Cũng không biết vừa rồi đóng cửa sổ là đúng hay không, nhưng mà có vẻ virus bị nhốt ở trong phòng. Ngày hôm sau, Kim Vũ bị cảm, cùng cảnh ngộ còn có Lâu Khôn.

Sáng sớm, cái mũi liền bị nghẹt. Lâu Dương nghe con trai giọng mũi khá nặng, dặn dò : “ nhiệt độ thấp, con cùng Lâu Sâm nhớ mặc nhiều đồ ấm.”

Lâu Khôn đã thật lâu không bị cảm, cái mũi tắc nghẽn, lại còn đau đầu. Cùng Lâu Sâm vừa ra cửa, liền thấy Kim Vũ với cái mũi đỏ bừng, đeo cặp sách uể oải ỉu xìu đi tới.

" Hắt xìiiii!!!”

Lâu Sâm tránh xa

“Hai người là hai con virus đừng lây bệnh cho tôi.” Nói rồi đi trước bảo trì khoảng cách.

Kim Vũ không đuổi kịp, cùng Lâu Khôn một trước một sau đi tới. Cuối tháng 11, mới vừa vào mùa đông, hai người liền trúng chiêu của thời tiết. Một lớn một nhỏ, miệng hô hấp không khí hướng trường học đi.

Xe buýt chen đầy học sinh, Kim Vũ sinh bệnh trên người cũng không có sức lực, chen đều chen không được. Cuối cùng, bị phía sau Lâu Khôn đẩy lên xe.

Thấy Lâu Khôn vừa rồi giúp chính mình một phen, tuy rằng hai tháng này bị anh chọc tức, nhưng dù gì cũng lớn hơn cô hai tuổi, giúp cô cũng không ít, vì thế liền giả vờ hỏi thăm.

“Anh như thế nào cũng bị cảm?” Nâng đầu, nhìn lên Lâu Khôn đều cố hết sức.

Trong xe vừa bí lại vừa ồn, Lâu Khôn hơi cúi đầu, liền thấy Kim Vũ mở to mắt vẻ mặt vô tội nhìn anh .

Vậy mà cũng phải hỏi!!

“Lây bệnh.”

Kim Vũ suy nghĩ một chút, cúi đầu thè lưỡi, nháy mắt đã hiểu.

Cái hay không nói, nói cái dở!

Bởi vì bị cảm, nên cả ngày chả thể nghe được giáo viên giảng bài. Giữa trưa ở nhà ăn ăn cơm, cũng không cảm thấy ngon.

Lâm Nhạc khuyên Kim Vũ đi phòng y tế uống rễ bản lam hoặc là thuốc 999, Kim Vũ cực kì ghét vị của nó, lúc đầu không chịu đi. Nhưng không chịu được hắt xì và chảy nước mũi liên tục, nên trước khi vào học đi một chuyến phòng y tế.

Ở phòng y tế còn có một nữ sinh cũng đang mua thuốc, trong tay cầm một hộp thuốc cảm 999 dạng bột , hỏi bác sĩ cách pha , vừa ôn nhu vừa săn sóc.

“Nước ấm là được, đừng quá 100ml.”

Nữ sinh trả tiền, quay đầu thiếu chút nữa đụng phải Kim Vũ, nữ sinh vóc dáng cao, Kim Vũ yêu cầu ngưỡng cổ một ít đi nhìn

Còn rất xinh đẹp, tóc mái bằng cùng với đôi mắt to

Lâm Nhạc đẩy đẩy Kim Vũ: “Tới phiên cậu.”

“Đại ca, tôi cũng muốn 999.”

Bác sĩ nghe cách xưng hô hơi giật mình, cười lẩm bẩm: “Hai ngày này bị cảm thật nhiều, ..…”

Kim Vũ nghĩ đến Lâu Khôn, anh ngày hôm qua còn khoẻ, ngủ một giấc dậy đã bị cô lây bệnh, cùng nhau bị cảm, cũng không biết đã uống thuốc chưa.

Kim Vũ cầm thuốc cảm, cùng Lâm Nhạc trở về phòng học. Uống thuốc vào, cái mũi thông thoáng hít thở được một chút, cảm giác thật sảng khoái, hận không thể lại uống tiếp một gói

“ Cậu nghĩ đây là nước đấy à!” Lâm Nhạc nhanh tay ngăn cản cô

Kim Vũ chỉ có thể chờ buổi tối về nhà lại uống. Tan học, cùng La Quân Lâu Sâm bọn họ về nhà.

Trời tối đen, nhưng vẫn thấy được Lâu Khôn ở phía trước, bên cạnh còn đứng một nữ sinh.

Tóc dài, vóc dáng cao cao, giống như gặp ở đâu rồi....

Trong túi Kim Vũ còn nửa hộp thuốc cảm 999, cô tính qua, uống ba ngày là được, để nửa hộp cho Lâu Khôn, hy vọng anh có thể nhớ cô tốt bụng, không làm khó dễ cô.

Lâu Sâm tiến lên kêu anh trai, ba người tự nhiên đuổi kịp. Vừa đến gần một chút, Kim Vũ liền nhớ ra . Buổi chiều ở phòng y tế, gặp qua nữ sinh này.

La Quân vỗ Kim Vũ: “ Hoa khôi"

Nói rất nhỏ, chỉ có Kim Vũ nghe thấy được. Cô a một tiếng, hấp dẫn Lâu Khôn ánh mắt. Nhưng chỉ nhìn giây lát, liền chuyển đi rồi.

“Lâu Khôn,câu có tham gia trại đông huấn luyện không?”

Phùng Trình Trình thanh âm rất êm tai, Kim Vũ nghe vào trong tai cảm thấy chính mình giống đang nghe quảng cáo.

Gió thổi mạnh, hai bên đèn đường vừa mở, một chút một chút chiếu sáng mặt đường.

“Còn đang suy nghĩ.”

"Tôi tham gia, tôi tưởng học thêm chút kiến thức.” Phùng Trình Trình có chút chờ mong mà nhìn Lâu Khôn. Lâu Khôn tay nhét ở trong túi,thanh âm vẫn lạnh lùng, không có độ ấm.

“ Cậu có thể tham gia sao?” Phùng Trình Trình giọng nói mang chút chờ mong

Nghe tiếng nói kia La Quân run lên, gật đầu nói ách. Kim Vũ trừng cậu ta một cái, thấp giọng hừ: “ cậu hoa si cái gì??”

La Quân nhìn sang Kim Vũ, lớn lên cũng rất thanh tú một tiểu nữ sinh, khả khả ái ái, chính là miệng không buông tha người, tính cách cũng giống nam hài tử. Nếu học Phùng Trình Trình cũng sẽ trở thành một nữ sinh ôn nhu dễ thương làm người thích.

“Người như vậy ôn nhu, cậu học tập được không?” Thanh âm tuy nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy được.

Giọng mũi nặng, nói chuyện cũng cùng vịt kêu giống nhau: “ tôi thích thế nào thì như thế nào!”

Đi tới ngã ba, La Quân xoa xoa Kim Vũ đầu nhỏ: “Cùng cậu nói giỡn thôi, tôi về đây.”

Kim Vũ vuốt tóc, mặc kệ cậu ta, thật là làm người chán ghét!!

Lâu Sâm vẫn luôn nhìn Phùng Trình Trình, thẹn thùng câu nệ. Kim Vũ đau đầu, vẫn luôn đắm chìm ở thế giới của chính mình, tự hỏi nửa hộp thuốc cảm đưa cho Lâu Khôn bằng cách nào.

Lâu Khôn ngừng bước chân: “ trại đông huấn luyện, tôi còn cần suy nghĩ.”

Phùng Trình Trình gật gật đầu, từ cặp sách móc ra một hộp thuốc cảm đưa cho Lâu Khôn: “Xem cậu buổi sáng tinh thần không tốt, cả ngày cũng không uống thuốc, bị cảm rất khó chịu, cho cậu.”

Lâu Sâm hâm mộ.

Lâu Khôn không lấy, hộp thuốc bị nhét vào trong lòng ngực anh , không cho cự tuyệt.

Phùng Trình Trình xách xách cặp sách, lại lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Ngày mai gặp, tạm biệt.”

Kia mảnh khảnh thon thả bóng dáng chạy chậm ở phía trước, đuôi ngựa qua lại nhộn nhạo, tuy là đêm đen dày đặc cũng giấu không được hơi thở thanh xuân.

Mấy gói thuốc ở trong túi bị Kim Vũ nắm nhăn dúm dó, ở trong gió mùa đông cô lại hắt xì một cái, khuôn mặt bị đông lạnh đến trắng bệch.

Nghe được Lâu Sâm nói: “Anh, bạn học nữ của anh thật đẹp.”

Lâu Khôn quay đầu lại, không nhìn đứng trước mặt mình Lâu Sâm mà nhìn kia nho nhỏ vóc dáng đứng ở dưới đèn đường cúi đầu, không vài giây liền nhấc chân cất bước về phía trước, đâm đầu vào cái cây bên đường.

“Tiểu Vũ Mao, cậu có ngốc không?” Lâu Sâm nghe được một tiếng thét chói tai, chạy nhanh đi lên đỡ Kim Vũ

Cực kì đau, đau chết mất, nước mắt đọng ở trong khoé mắt: " cái cây xấu xa, vừa xấu vừa cứng! Hại tôi hại tôi!!!!!”

Chưa hết giận, còn đạp hai phát

Lâu Khôn nhìn cô ủy khuất mặt giấu ở trong đêm tối, nhìn nhìn liền cúi đầu cười cười.

Kim Tuế Sơn vừa vào nhà liền thấy cái trán của Kim Vũ đỏ bừng , còn có năm sáu túi thuốc cảm nhăn dúm dó

“Ai u, con gái lại đụng đầu vào đâu vậy ?”

Dì Tống cũng vừa từ nhà mẹ đẻ đón Kim Luân về, cả nhà nhìn chằm chằm vào cái trán của cô.

“Tỷ tỷ trán dồ.” Kim luân cười hì hì.

“ đụng vào quỷ.” Trừng mắt liếc em trai một cái, rồi về phòng . Thật sự cảm thấy chính mình ngốc, rõ ràng biết phía trước có cái cây, mà vẫn đi lên để đụng phải.

Hộp thuốc cảm có kẹp một tờ giấy, viết nước ấm hoà thuốc , không cần nhiều hơn 100 ml. Nhưng Lâu Khôn không uống.

Từ sau năm tuổi thì anh không bị phát sốt , cảm mạo cũng rất ít, mỗi lần đều là tự khỏi.

Ngày hôm sau, Lâu Khôn trả tiền cho Phùng Trình Trình , Cùng câu“Cảm ơn.”

Phùng Trình Trình hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngẩng đầu cười: “Không khách khí.”

Kim Vũ ngày hôm sau không có đi trường học, cô phát sốt phải đi bệnh viện truyền nước.

“ Cậu giúp tiểu Vũ Mao mang bài tập về?” La Quân cười hề hề hỏi.

Cơ hội báo thù của Lâu Sâm đã tới, vỗ vỗ cặp sách: “ Đầy đủ a, ăn miếng trả miếng, giúp tiểu Vũ Mao mang về!”

“ Kim Vũ bị sao vậy?” Lâu Khôn vẫn luôn im lặng đến bây giờ mới lên tiếng hỏi.

“Kim Vũ phát sốt, có thể là do tối hôm qua bị đụng đầu!” Lâu Sâm cười ha ha, lại nghĩ tới tối hôm qua, trán cô đỏ bừng, trên mặt thì đầy nước mắt lại đứng cùng một cái cây phân cao thấp.

La Quân không biết Kim Vũ bị đụng đầu, nghe xong sau gãi gãi đầu: “ Vậy cậu ấy có sao không?”

“ Chắc là không có vấn đề gì lớn, buổi tối tôi đi nhà cậu ấy xem sao.”

Ngày mai chính là ngày học bù, Lâu Sâm chuẩn bị đi đưa bài tập, Lâu Khôn gọi lại

“ Nói với Kim Vũ ngày mai không cần tới.”

Lâu Sâm làm xong nhiệm vụ trở về, liền chui vào phòng chơi game.

Lâu Khôn ở phòng tắm tắm rửa,hơi nước bao trùm toàn bộ không gian làm cái mũi thoải mái. Ngủ một giấc tỉnh lại, bệnh là hoàn toàn hết

Kim Vũ sau khi khỏi bệnh, liền tới tháng 12. Cũng là là tháng nhiều ngày lễ

Đêm Bình An, lễ Giáng Sinh. Tháng này , Kim Vũ không mong muốn gì, chỉ đợi mau tới hai ngày lễ

Lúc học bù , cũng sẽ ở sách giáo khoa vẽ tranh Giáng Sinh ,cây thông Noel, thường xuyên bị Lâu Khôn nhìn, hoảng sợ liền xoá sạch sẽ.

“ Anh, lớp các anh lễ Giáng sinh có tổ chức gì không?” Lâu Sâm hỏi

Bây giờ là lúc nghỉ ngơi, có thể nói chuyện một chút.

“Không biết.”

“ Lớp tụi em sẽ tổ chức ở phòng học vào buổi tối , em cùng tiểu Vũ Mao sẽ hát.”

Lâu Khôn nhìn hai người: “ hát bài gì?”

“ Cỗ máy thời gian!” Kim Vũ thò qua , trong miệng ăn kẹo vị dứa,vừa chua vừa ngọt.

Lâu Khôn ít khi nghe nhạc, thích an tĩnh, nên không biết.

“Châu Kiệt Luân!” Lâu Sâm bổ sung, cầm lấy di động mở cho Lâu Khôn nghe. Lâu Sâm cùng Kim Vũ ngân nga hát theo

“ Bài hát này thích hợp sao?”

Đúng là mất hứng. Kim Vũ cùng Lâu Sâm trợn mắt há hốc mồm.

Lâu Sâm lắp bắp: “Hiện tại mọi người đều nghe Châu Kiệt Luân, giọng hay như vầy, không nghe đều là người tối cổ.”

Kim Vũ tay chống cằm chen qua nói: “Còn có lâm tuấn kiệt! "

Lâu Khôn cũng chưa từng nghe, nhưng Kim Vũ lúc hát biểu cảm nhìn ngốc ngốc, khá dễ thương..Lâu Khôn không kiên nhẫn, chỉ chỉ bài tập, kêu 2 người tiếp tục làm . Hai người đều chán nản, căng da đầu tiếp tục làm

Đến hôm Đêm Bình An , Kim Vũ mang theo bốn quả táo ở nhà đi. Gió bắc gào thét, nhưng lại không có tuyết rơi .

Buổi sáng đi học gấp, quên không đưa cho Lâu Khôn một quả táo bình an.

Lâm Nhạc, La Quân, Lâu Sâm ba người ngay trong giờ học ở trước mặt Kim Vũ gặm táo bình an.

La Quân: “ Táo đỏ thật ngọt.”

Lâm Nhạc: “Còn to nữa.”

Lâu Sâm: “ Nhưng mà hơi xấu.”

Kim Vũ xem thường Lâu Sâm: “Ăn cái quả táo cậu cũng nhan khống? Nhổ ra!”

Lâu Sâm cự tuyệt.

Nhìn lại ba quả táo bọn họ đưa,La Quân đưa quả táo đã được gói đẹp đẽ, Lâm Nhạc, Lâu Sâm cũng vậy.

Buổi tối về nhà,.trên lưng đeo nặng,không đuổi kịp Lâu Sâm cùng La Quân. Hai người ở cửa quầy bán quà vặt chơi điện tử, Kim Vũ đuổi theo đuổi theo đuổi kịp Lâu Khôn.

Thở phì phò gọi: “ Anh Lâu Khôn.”

Lâu Khôn quay đầu lại, tóc bị gió thổi, đại khái là do trời lạnh, chóp mũi cao hơi hơi phiếm hồng.

Kim Vũ đột nhiên nhớ tới cùng lớp mấy nữ sinh tan học thảo luận bát quái, nói là trường học hiện tại học trưởng đẹp trai , lại là cao nhị học bá nhân vật, phong làm đại thần. Mà hiện tại, đại thần chính nhìn cô

Nhìn nhau lâu rồi, Kim Vũ liên cúi đầu lục balo, từ bên trong lấy ra một quả táo đỏ, những quả to đã bị chọn hết chỉ thừa lại một quả nhỏ .

“Hôm nay là đêm Bình An, cho anh.”

Gió thổi Kim Vũ tóc đuôi ngựa , không ngừng phất ở hai bên má cô. Lâu Khôn hôm nay nhận được rất nhiều táo bình an, nhưng đều lấy lí do không thích ăn táo để từ chối nhận.

Đưa đã lâu cũng không thấy Lâu Khôn nhận , Kim Vũ lại cúi đầu tìm kiếm, lấy ra một quả táo gói hơi xấu :

“Còn có quả này, nếu không… Anh chọn một cái?”

Khó tính, táo không gói còn không lấy

Lâu Khôn sờ sờ gáy định nói không cần, nhưng Kim Vũ dơ hai tay, đôi mắt liên tục chớp chớp, bộ dáng chân thành tha thiết, thật sự từ chối không được.

Lâu Khôn lấy táo đỏ : “Cảm ơn.”

“ không cần khách khí , anh cũng gần như là giáo viên của em vậy.” Cười tủm tỉm lôi kéo làm quen, mê hoặc Lâu Khôn

Lâu Khôn ngẩn người, nhét quả táo vào trong túi, cất bước đi nhanh

Kim Vũ theo không kịp, nghĩ thầm người này lại làm sao vậy, chạy vội đuổi theo, thở hồng hộc nhìn anh.

“ Anh đi nhanh như vậy làm gì? Lâu Sâm còn chơi game phải không, không đợi bọn họ sao?”

Lâu Khôn nắm quả táo ở trong túi chuyển động, liếc liếc Kim Vũ chân: “Chân ngắn trách không được người, muốn đợi tự mình đợi.” Lại bước chân dài đi rồi.

Kim Vũ cúi đầu nhìn chính mình chân, tức giận bất bình. Cô tuy chỉ có một mét sáu, nhưng tỉ lệ cơ thể rất chuẩn, chân dài cánh tay cũng dài, khiến nhiều người hâm mộ .

Độc miệng.

Đêm Bình An còn bị khí một bụng, cầu nguyện ước gì anh ăn quả táo, bị tiêu chảy.

Truyện convert hay : Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Nghĩ Đương Cá Mặn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện