Khinh Vũ Phất Lâu

Chương : 5


trước sau

Có người trời sinh liền ưu tú, có người trời sinh liền tư chất bình thường.

Trời cao cấp thiên phú, Kim Vũ nhìn không thấy , sờ cũng không thấy

Kim Tuế Sơn cùng Lâu Dương ở Long Thành xưởng sắt thép đi làm, một người là phân xưởng công nhân, một người là ngồi văn phòng quản lí

Kim Tuế Sơn làm người thành thật nhiệt, tình, từ nhỏ ở đầu hẻm cùng Lâu Dương cùng nhau lớn lên, trưởng thành sau khi kết hôn vợ cũ cùng mẹ già ở chung không hợp, ông mới phải dọn nhà

Nhưng mà công việc ở xưởng sắt thép vẫn luôn làm, lão Lâu liên tiếp thăng chức, Kim Tuế Sơn cũng không ghen ghét, thành thật kiên định giữ khuôn phép, ở trong xưởng là có tiếng hảo nam nhân.

Đây cũng là lí do dì Tống vì cái gì tình nguyện làm mẹ kế, cũng muốn gả cho ông .

Kim Vũ không muốn đi nhà Lâu Sâm học bù, nhưng vừa đến giờ đã bị Kim Tuế Sơn nhắc nhở nên đành phải đi.

Cao Nhiễm vẫn luôn ở vận thành công tác, là một nữ cường nhân, ở Long Thành cũng là giám đốc của một công ty bất động sản, vì vậy luôn phải qua lại giữa hai thành phố.

Lâu Khôn sau khi tốt nghiệp tiêủ học đã bị Cao Nhiễm cùng Lâu Dương nhìn ra là một đứa bé thông minh, hai vợ chồng thương lượng quyết định cho Lâu Khôn qua Vận Thành đi học.

Năm nay đúng lúc sự nghiệp của Cao Nhiễm thăng tiến, cùng với việc thi đại học nơi đất khách phức tạp, bọn họ mới thương lượng đem Lâu Khôn chuyển trường đến Long Thành .

“ Kim Vũ, chào dì Cao đi.” Kim Tuế Sơn sờ sờ đầu con gái

Kim Vũ ngoan ngoãn : “ Cháu chào dì Cao ạ.”

Cao Nhiễm năm nay 42 tuổi do bảo dưỡng tốt nên nhìn rất trẻ nhưng tính cách lại lãnh đạm.

Kim Vũ lên cầu thang, quay đầu lại xem Kim Tuế Sơn cùng hai người kia nói chuyện

“Thật xin lỗi, con gái tôi thành tích không tốt nên phải làm phiền .....”

Lâu Dương xua xua tay: “ Lâu Sâm thành tích cũng không tốt .”

Cao Nhiễm mặt vô biểu tình: “Giao cho ông trông coi, liền trông thành như vậy, còn trách ai?”

Nói rồi xách giỏ ra cửa.Kim Vũ nhún vai quay đầu lại đi lên trên lầu.

Dây thường xuân leo trên hiên cửa sổ , hai người dựa gần ngồi ở trước bàn gỗ chờ Lâu Khôn tới.

“Không phải không muốn tới?”

Kim Vũ mở đề kiểm tra: “ cậu cho rằng tôi muốn đến? Anh cậu như vậy dữ, còn lạnh lùng, nhìn cũng không thèm nhìn tôi……”

Đang nói thầm, người đã đi vào, lập tức im miệng chui đầu vào cặp sách tìm đồ vật.

Kim Vũ nói như vậy không biết Lâu Khôn có nghe thấy hay không, mà trên mặt anh cũng biểu tình vẫn như thường ngày hờ hững.

“ Lấy bài kiểm tra ra.”

Kim Vũ nhìn anh, khuôn mặt trắng như tuyết, đồng tử đen như mực, thanh âm lại lạnh như băng, như là ma đúng là làm người khác hoảng sợ.

Xem bài của Lâu Sâm: “Đi học không nghe giảng ? Công thức đơn giản như vậy cũng có thể sai? Anh thấy em nên bổ xung kiến thức trước, yêu cầu đem công thức học thuộc.”

Ném bài kiểm tra qua một bên, cầm bài của Kim Vũ lên. Đập ngay vào mắt là phần lề cấm viết đáp án chi chít đường vẽ bậy. Lúc kiểm tra ngủ gà ngủ gật?

Kim Vũ không dám nhìn Lâu Khôn, cúi đầu chơi ngón tay, lại nhịn không được nhìn lên, vừa nhấc đầu liền đối diện cặp mắt kia. “ Lấy sách giáo khoa ra, mấy bài có công thức chép hai mươi lần.”

Lâu Sâm hỏi: “em thì sao?”

“ Hai đứa cùng chép. Hôm nay k học , kiến trúc đơn giản nhất cũng không biết, anh dạy cũng như không.” Nói rồi đứng dậy, ném bài thi đi ra ngoài.

“Đừng lười biếng, buổi chiều anh kiểm tra.” Đứng ở cửa nói một câu rồi đi mất

Kim Vũ than thở: " tôi có phải hay không bị cậu liên lụy nha? Nếu tôi đi lớp phụ đạo, chắc chắn không phải chép!!!”

Lâu Sâm vò đầu: “ cậu đừng nói tôi, điểm của tôi cao hơn cậu!!!!”

“Một điểm cậu cũng không biết xấu hổ?”

Kim Vũ trong lòng hận hai anh em này thấu xương, lại không thể không nghe lời, ngoan ngoãn mở sách bài tập ra chép. Vừa chép vừa đọc, rất nhanh đã đến chiều tối.

Kim Vũ buông bút, nhìn ngoài cửa sổ leo đầy dây thường xuân , với ánh hoàng hôn rực rỡ.

Lâu Sâm chép xong, ra ngoài tìm Lâu Khôn.

Kim Vũ ghé vào hiên cửa sổ chọc một con mèo vàng, con mèo không để y đến cô, cô liền lấy lá cây thường xuân ném nó.

Phía sau có hai tiếng ho khan, Kim Vũ hấp tấp quay người lại, xuýt chút nữa làm đổ ly nước trước mặt, may mà nhanh tay đỡ được.Trên tay còn cầm một nắm lá cây, lung tung cất vào túi.

Lâu Khôn giống như là mơi ngủ một giấc, tóc hai bên có vẻ xẹp xuống, mặt mày còn có chút nhập nhèm, nhưng nhìn thấy vở bài tập của Kim Vũ liền tỉnh táo.

Tiểu nha đầu dở trò khôn lỏi a.

Hai cây bút chặp lại chép, đến dấu chấm câu đều giống nhau như đúc.

Lắc đầu, ngồi xuống hỏi hai người từng cái công thức .

Kim Vũ đọc công thức lắp bắp, Lâu Khôn còn vẫn luôn nhìn cô, lạnh như băng, lực chú ý tập trung không được, đọc một chút quên một chút, đến cuối cùng khiến chính mình tức giận

Lâu Sâm đọc xong, vô cùng cao hứng ra cửa đi WC. Trong phòng, chỉ còn Lâu Khôn cùng với Kim Vũ.

“Trở về chép lại mỗi cái mười lần, cuối tuần sau kiểm tra lại.” Đem vở bài tập trả lại cho cô.

Kim Vũ không vui: “Dựa vào cái gì a? Em không phải đã chép hai mươi lần sao ???"

Còn giả vờ đáng thương xoa xoa bàn tay, cái mũi cùng lông mày nhăn lại.

Lâu Khôn dựa vào ghế , đạm đạm cười: “Muốn anh nói rõ sao?”

Kim Vũ nhìn qua vở bài tập của mình, mỗi hai hàng đều giống nhau, trong lòng chịu thua, cũng chửi thầm Lâu Khôn làm khó dễ.

Tức giận đứng lên, thu thập đồ vật, lâu lâu quay qua liếc anh một cái .

Tục ngữ nói rất đúng, cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay. Bây giờ cô đang nhờ người ta giúp đỡ, phải nhẫn nhịn không được tức giận.

Lâu Sâm từ dưới lầu chạy lên, xách theo một túi đồ ăn .

“Tiểu Vũ Mao đừng đi a, mẹ tôi cho tôi mua rất nhiều đồ ăn, cậu cũng cùng ăn đi.”

Kim Vũ tâm tình không tốt, mới vừa rồi còn nghĩ cắn người miệng mềm, đánh chết cô cũng không ăn.

“Mỗi ngày chỉ biết ăn! Chính mình ăn cho đủ đi!”

Lâu Sâm xem cô tức giận, cầm túi ném lên trên bàn, điên cuồng ngồi ăn

“ Anh, sao tiểu Vũ Mao lại giận?”

“ bệnh Công chúa.” Anh thu thập đồ vật đi ra ngoài.

“A?”

Lâu Sâm vẻ mặt kinh ngạc, tiểu Vũ Mao toàn thân trên dưới chẳng có tí nào giống với công chúa, nhưng lại có rất nhiều tật xấu .

Hôm sau, Kim Vũ thức dậy với hai quầng thâm mắt, chịu đựng buồn ngủ đi buýt đến trường chứ không thèm đến đợi Lâu Sâm đi cùng.

“Hôm nay sao không tới kêu tôi?”

"Tôi không kêu cậu còn không đi học?”

“Không phải ý này, cậu làm sao vậy?"

“ tôi buồn ngủ, cậu đừng làm phiền tôi!”

Tối hôm qua ở nhà nghiêm túc chép 10 lần, học hai giờ mới nhớ hết công thức.

Kim Vũ cũng không biết từ đâu ra quyết tâm, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Lâu Khôn nhìn cô nhàn nhạt cười như vậy, liền cảm thấy bị người khinh bỉ.

Lâm Nhạc cùng La Quân đi lớp phụ đạo , sáng sớm tới cũng ngủ gà ngủ gật.

Lâu Sâm hỏi bọn họ: " Thầy Vương dạy cái gì ở lớp học bù vậy?”

Hai người đều không muốn phản ứng hừ: “ Bài sai, dù sao cũng là làm bài.”

Đảo mắt lại đến cuối tuần, đúng hạn đến giờ đi lâu gia học bù. Lúc này, dương mắt thổ khí một phen.

Nhưng Lâu Khôn trên mặt vẫn như cũ là nhàn nhạt biểu tình, liền một chút cổ vũ cũng không có.

Lâu Khôn đưa bài tập cho hai người ngồi làm, chính mình thì coi sách vật lí .

Kim Vũ ngồi không được, không viết vài câu liền bắt đầu quay bút hoặc là chơi tóc .

Lạch cạch một tiếng, bút rơi xuống bàn, hấp dẫn sự chú ý của hai người còn lại.

“ Cậu muốn hù chết tôi!” Lâu Sâm vỗ vỗ bộ ngực.

Kim Vũ nhìn ngồi đối diện Lâu Khôn, duỗi bàn tay ở trước mặt anh nhặt bút, không hề nói xin lỗi

Nho nhỏ một bàn tay duỗi tới, móng tay màu hồng phấn xinh đẹp, Lâu Khôn quét mắt nhìn rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Đến lúc sửa bài , hai người lại bị mắng một trận.

“anh là dạy hai đứa củng cố kiến thức, không phải dạy hai đứa học kiểu này.”

Bài thi 150 điểm, chỉ làm được 70 mấy điểm, thảm không nỡ nhìn.

Hai người không giám hé răng, ngoan ngoãn nghe Lâu Khôn giảng bài.

Thầy vương giảng trong giờ dạy học, giọng nói đặc biệt lớn, giống như chỉ có càng lớn tiếng mới có thể đem những kiến thức đó vùi vào trong đầu bọn họ được. Kim Vũ nghe giọng nói rõ ràng dễ nghe của Lâu Khôn, bỗng nhiên nhớ tới giáo viên ngữ văn có nói một câu 'giọng nói hay giúp người nghe dễ nhớ hơn '

Lúc Lâu Khôn giảng bài, không có ngày thường lạnh lùng thái độ, nói nhiều hơn ngày thường, hàm ý cũng rất rõ ràng.

Lâu Sâm rất nghiêm túc nghe, Kim Vũ cũng không dám chểnh mảng.

Cao Nhiễm từ vận thành về tới nhà, đã là chạng vạng, trăng non cũng đã lên, trên lầu đi xuống ba đưa nhỏ mới hỏi

" Học bù xong rồi?”

Lâu Sâm hưng phấn, chạy vội xuống lầu tò mò xem mẹ mua cái gì.

“Pizza Hut!”

“Ăn đi, tiểu Vũ Mao cậu cũng lại đây ăn.”

Kim Vũ còn đang đi chậm xuống lầu, cô đi phía sau Lâu Khôn. Hai người cùng đi xuống lầu, bên ngoài trời sắp tối rồi.

Kim Vũ cho dù da mặt dày cũng ngượng ngùng: “ dì Cao, thôi ạ cháu về nhà ăn cơm.”

Pizza Hut cô còn chưa ăn bao giờ, rất muốn ăn thử nhưng lại ngại. Lâu Sâm vội vàng giữ lại Kim Vũ “Khách khí cái gì a, trước kia không phải cậu vẫn ở lại ăn cùng tôi sao ?? Nhanh lên ngồi xuống, pizza ăn rất ngon đó.”

Cao Nhiễm mua rất nhiều đồ ăn về. Mỗi người cầm một ly đồ uống, ngồi quanh cái bàn ăn pizza cùng gà rán

“ ba con buổi tối đơn vị liên hoan, mẹ cũng lười làm cơm, các con ăn từ từ,mẹ đi trên lầu.”

Lâu Khôn một miếng pizza ăn rất chậm, không giống hai người đối diện, mỗi tay một miếng .

“Mẹ cậu thường xuyên đưa hai người đi ăn cơm Tây sao?” Kim Vũ oai oai đầu, nhìn Lâu Sâm đang ăn ngấu nghiến.

Lâu Sâm đói bụng, miệng há to : “ Đúng vậy, tôi ăn muốn ngán luôn rồi.”

Kim Vũ nói thầm: “Thật tốt.”

Cô liền không giống vậy, từ nhỏ không có mẹ, cũng không bao giờ nhớ tới người đó, đã hơn mười năm, trí nhớ cũng trở nên mơ hồ không nhớ rõ mặt.

Lâu Sâm ăn no, ở một bên xoa bụng nghỉ ngơi. Trên bàn còn Lâu Khôn và Kim Vũ đang ăn nhưng lại chỉ còn có một miếng pizza.Kim Vũ còn chưa ăn no, Lâu Khôn ăn lại ít hơn cô nên không giám lấy.

Nuốt nước miếng nhìn chằm chằm miếng pizza còn lại, lại nhìn Lâu Khôn.

“ chưa ăn no?” Lâu Khôn đã ăn lửng bủng, nhìn cô như vậy hỏi

Không biết nên gật hay lắc đầu, mút mút ngón tay không hé răng.

“Anh, dạ dày của cậu ấy rất lớn, đừng nhìn cậu ấy nhỏ con nhưng ăn rất nhiều đấy!!”

Kim Vũ nhìn Lâu Sâm với con mắt hình viên đạn.

Lâu Khôn vẫn luôn nhìn ngón tay cô, dính tất cả đều là dầu mỡ, cô cho lên miệng mút, nháy mắt đấy anh hết muốn ăn.

“Ăn đi.” Lau tay, lại đi lên lầu.

Lâu Khôn đi rồi, Kim Vũ lập tức cầm lấy miếng pizza ăn, cùng Lâu Sâm chạy ra ngoài sân chơi.

Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Hệ Thống: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện