Khinh Vũ Phất Lâu

Chương : 16


trước sau

Advertisement
Ngày tổ chức cuộc thi vật lý, trường học đặc biệt thuê một chiếc xe tới đón.

Hôm đấy là ngày ấm áp duy nhất trong cả tháng 11.

Trước khi lên xe, Lâu Khôn bỗng cảm thấy như có ai đang nhìn anh, anh quay đầu nhìn dãy cửa sổ của cao nhị. Ở cửa sổ cuối cùng có người đang ghé đầu nhìn.

Lâu Khôn không nhìn thấy rõ là ai, anh cố nheo mắt nhìn, rốt cuộc cũng thấy được Kim Vũ, đột nhiên cô giơ nắm tay:

“Cố lên!”

Kim Vũ thấy giáo viên sắp vào lớp, liền vội trả lại chỗ ngồi cho bạn học.

Lúc có kết quả, đã là tháng 12. Lâu Khôn đại diện cho nhóm thi đấu vật lý của trường học nhận huy chương.

Cho nên vào buổi sáng ngày thứ hai lúc kéo cờ, hiệu trưởng đứng trước toàn thể giáo viên và học sinh của trường khen ngợi Lâu Khôn cùng với nhóm vật lý. Vì vậy danh tiếng của Lâu Khôn ở trường học càng thêm nổi.

Trong cuộc thi vật lý lần này, thành tích của Lâu Khôn là cao nhất trong nhóm, nên được lưu vào hồ sơ học bạ, đặc biệt anh còn được ưu tiên khi thi đại học.

Cao Nhiễm biết Lâu Khôn tham gia cuộc thi, thì bà đã đoán được trước rằng anh sẽ dành được huy chương. Từ lần đầu tiên được tiếp xúc với vật lý, Lâu Khôn đã được một giáo viên giỏi về vật lý nói anh có thiên phú, hy vọng sau này anh có thể nghiên cứu về vật lý.

Cao Nhiễm từ Vận Thành về Long Thành, bà vừa vào tới cửa nhà liền thấy Lâu Dương đang dọn cơm, nhưng là cơm hộp.

" Ông có lầm không, ông để bọn nhỏ ăn cái này?" Cao Nhiễm nhìn thấy liền tức giận, bà ném túi xách ở sopha rồi đi tới xem, mới biết được lại là cơm ở canteen của nhà xưởng.

Thời gian gần đây xưởng sắt thép đang có thanh tra xuống kiểm tra, Lâu Dương phải tăng ca, nên ông mới lấy thức ăn ở xưởng mang về.

" Tại vì tôi phải tăng ca, nên mới mang đồ ăn ở nhà xưởng về."

" Một đứa học cao tam, một đứa học cao nhị, mà ông cho hai đứa ăn như vậy, có thể đủ dinh dưỡng sao?"

" Cô cũng không có ở nhà, chẳng lẽ bắt tôi, một người đàn ông ngày nào cũng phải vô bếp nấu cơm mới được à?"

Hai vợ chồng, ai cũng đều đang trách nhau.

" Tôi đã nói nhiều lần rồi, thuê một dì giúp việc đến để nấu cơm là được, còn nữa ông cũng để ba ăn cái này ?"

" Tôi ăn gì thì ba tôi cũng ăn vậy, cô yên tâm, tôi vẫn quan tâm ba của tôi!!"

Hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau đã là chuyện thường như cơm bữa, nhà bọn họ đã không còn hoà thuận ấm áp như xưa nữa rồi.

Lúc Lâu Khôn xuống lầu, thì ba mẹ anh đang cãi nhau, anh đến gần nghe mới biết được họ cãi nhau chỉ vì một bữa cơm.

" Ăn cái gì cũng được, con với Lâu Sâm bình thường có tiết tự học buổi tối nên toàn ăn ở ngoài, cũng không cần thuê người giúp việc."

Cao Nhiếm nhìn Lâu Khôn, thấy anh gầy đi nhiều thì cảm thấy đau lòng.

" Sao có thể như vậy được, con gọi Lâu Sâm xuống, chúng ta ra ngoài ăn." Nói xong liền lấy túi xách đi ra ngoài khởi động xe.

Lâu Sâm đứng ở đầu cầu thang nghe vậy cậu ta vội vàng mặc áo khoác chạy xuống.

" Lại là đồ ăn ở nhà xưởng, con không ăn đâu." Lâu Sâm nhìn đồ ăn trên bàn, nói rồi quay đầu chạy ra cửa.

Lâu Dương thở dài một tiếng, ông thu dọn đồ ăn ở trên bàn ném vào thùng rác. Lâu Khôn ở bên cạnh vẫn luôn nhìn ba, ông cầm áo khoác lên, vỗ vỗ bả vai anh nói :

" Đi thôi, hôm nay ba mời cả nhà ăn một bữa ngon."

Cả nhà bốn người đi ăn buffet hải sản nhưng chỉ có một người vô tâm không phổi ngồi ăn ngấu nghiến.

Cao Nhiễm nhìn Lâu Sâm, sờ sờ đầu của cậu nói : “Ăn chậm một chút, không ai cướp của con đâu!”

“Con đói bụng, mẹ, con còn muốn ăn cơm mẹ nấu, ba nấu cơm khó ăn muốn chết!!!!"

Lâu Khôn ngồi đối diện Lâu Sâm, anh nghe vậy đá em trai một cái nói :" khó ăn mà ngày nào em cũng ăn hai chén cơm đầy ??"

" Đấy là do em đang tuổi ăn tuổi lớn, đói muốn xỉu!!!"

Cao Nhiễm cảm thấy có lỗi với các con, bà vẫn luôn hy vọng có thể cho hai con một cuộc sống tốt. Nên mới nhẫn tâm đi làm xa gia đình, xa các con. Sống tới bây giờ việc khiến bà hối hận nhất chính là yêu Lâu Dương, kết hôn với ông cùng ông trở về Long Thành. Nhưng bà lại không hối hận khi sinh hai người con trai này, chính vì hai con nên bà mới có độc lực trong những lúc làm việc mệt mỏi.

" Lần này mẹ ở nhà hai ngày, nên sẽ nấu thật nhiều món cho hai đứa ăn."

Lâu Sâm nghe mẹ nói thì vừa cười vừa gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi ăn xong đi về, hai vợ chồng Lâu Dương không nói với nhau một câu nào. Trước đây khi Cao Nhiễm còn chưa thăng chức, tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt, mỗi ngày Lâu Dương sẽ đến đón vợ tan làm, về nhà hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau chơi với con trai.

Nhưng từ khi Cao Nhiếm thăng chức, đem theo Lâu Khôn đi Vận Thành. Có lẽ là do xa cách, ai cũng bận rộn công việc không thể quan tâm lẫn nhau có nên khắc khẩu ngày càng nhiều. Tình cảm vợ chồng vì vậy cũng mờ nhạt đi mặc cho Lâu Dương vẫn cảm thấy ông vẫn còn rất yêu vợ. Hai người đã yêu nhau từ khi còn học đại học, ở bên nhau cũng gần hai mươi năm, mà bây giờ còn có trách nhiệm lớn hơn nữa đó chính là gắn bó một gia đình, làm tốt nghĩa vụ của người làm cha người làm mẹ.

“Khôn Khôn sang năm liền thi đại học, tôi tính toán năm sau, một tuần về nhà một lần.” Hai vợ chồng nằm ở trên giường, nhưng lại đưa lưng về phía nhau. Bỗng Cao Nhiễm nói.

" Nếu em không rảnh, công việc quá bận, cũng có thể không cần về." Lâu Dương từ tốn nói.

" Anh đang trách tôi??"

Lâu Dương nghe vợ hỏi, ông bất đắc dĩ trả lời:" Em làm việc vất vả như vậy, anh không muốn em quá mệt mà thôi."

" Vì con trai, tôi không thấy mệt." Cao Nhiễm nói xong liền nhắm mắt lại, nhưng bà lại cắn chặt môi.

Lâu Dương cũng rất khổ tâm, ông biết tính cách vợ mình rất quật cường, là người có chủ kiến, đối với ai cũng lạnh lùng, lại chỉ quan tâm đến người nhà, mà dã tâm trong công việc cũng rất lớn. Cao Nhiễm lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, đã sớm cùng ông đường ai nấy đi, địa vị xã hội cũng cao hơn ông. Nhưng mà ông vẫn muốn mình có thể trở thành điểm tựa cho vợ.

Lâu Dương tới gần ôm vợ vào lòng nhẹ nhàng nói :" Em vất vả rồi, ngủ đi."

Giờ phút này, môi Cao Nhiễm hơi run rẩy, đầy ngập cõi lòng hoá thành tro bụi, bà vùi đầu vào ngực của chồng.

Mà trong cuộc sống sẽ có rất nhiều thời điểm chúng ta muốn quay đầu nhìn lại.

Giáng Sinh tới, khác với năm trước, năm nay học sinh cao tam sẽ không có tiết tự học buổi tối vào ngày giáng sinh, mà thấy vào đó bọn họ sẽ ở nhà tự ôn tập.

Buổi sáng Lâu Khôn tới lớp, anh không thể nhét balo vào hộc bàn, cúi đầu xuống nhìn mới thấy được bên trong toàn là quả bình an.

Hình như mọi người đã biết trước rằng Lâu Khôn sẽ từ chối cho nên bọn họ đều cam tâm tình nguyện làm người vô danh, lặng lẽ để táo vào hộc bàn.

" Đại thần của tôi hôm nay mới có nghề mới là bán trái cây?" Trần Phi nhìn thấy nhiều quả bình an như vậy thì hâm mộ muốn chết.

Lâu Khôn lấy hết tất cả ra đưa cho Trần Phi :" Tôi thấy cậu thích hợp hơn."

" Cậu cũng quá phũ phàng với tấm lòng của các học muội rồi đấy." Trần Phi vừa nói vừa đếm, có tới mười mấy quả lận.

Lâu Khôn không nói lời nào, anh nhét tay vào trong túi áo, bên trong có một quả táo đỏ.

Chỉ cần hôm nào Kim Vũ với Lâu Khôn cùng dậy sớm, hai người liền âm thầm ước định tốt sẽ đi trước, không đợi Lâu Sâm. Hôm nay cũng vậy, đang đi thì bỗng Kim Vũ lấy từ balo ra một quả táo vừa to vừa đỏ.

" Hôm nay là đêm bình an, em tặng anh, chúc anh bình bình an an." Kim Vũ nói, cô đưa táo cho Lâu Khôn.

Năm ngoái cô cũng đưa cho anh một quả, nên năm nay anh cũng không ngoài ý muốn. Nhưng năm ngoái Lâu Khôn suy nghĩ rất lâu mới nhận lấy còn năm nay anh không cần suy nghĩ liền nhận lấy cất vào trong túi áo.

Trần Phi đưa quả bình an chia cho mấy bạn học xung quanh, bọn họ liền ngồi tại chỗ gặm .

“Haizz Lâu Khôn, nhiều nữ sinh tặng cậu quả bình an như vậy, vậy cậu có tặng lại cho người ta không?" Có một bạn học hỏi

Trong tay Lâu Khôn còn cầm một quả táo, anh cất vào balo.

Lâu Không trả lời cậu ta : “Không có.”

Trần Phi thấy quả táo đỏ kia, cậu ta ý vị thâm trường nhìn Lâu Khôn : “ Sao cậu vẫn còn một quả thế?”

“ Không liên quan tới cậu.”

Trần Phi tấm tắc miệng: “ Được nha, cậu có vấn đề!”

"Kết quả kiểm tra sức khoẻ của tôi rất tốt, nhưng của cậu thì không hình như thận của cậu có chút yếu." Lâu Khôn đả kích Trần Phi.

" TM!! Cậu được lắm, nói giống như cậu thử qua tôi rồi vậy! " Trần Phi cứng mỏ cãi lại.

Lâu Khôn liếc liếc cậu ta: “ Tôi không có đam mê đấy.”

Trần Phi dơ tay chỉ vào Lâu Khôn, ủy khuất nói: “ Cậu nói giống như là tôi có đam mê đấy vậy!”

Phùng Trình Trình trên tay cầm hai quả táo đi tới, cô không dám quá mức lộ liễu đưa cho Lâu Khôn nên cũng đưa cho Trần Phi một quả.

" Giáng sinh vui vẻ!"

Trần Phi được nữ thần tặng táo nên cả thấy cực kỳ hạnh phúc, cậu ta luôn miệng cảm ơn, còn khen Phùng Trình Trình tới tận trời cao.

Lâu Khôn lại chỉ nói một câu: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không thích ăn táo." Nói rồi anh chả lại cho cô.

Phùng Trình Trình lập tức cảm thấy xấu hổ. Cũng may Trần Phi có EQ cao, cậu ta vội vàng thế Lâu Khôn giải thích :

“Lâu Khôn thật sự không thích ăn táo, vừa nãy cậu ta còn đưa cho tôi mười mấy quả để chia cho mọi người.”

Phùng Trình Trình cảm thấy thất vọng, càng ngày cô càng không thể hiểu được tâm tư của Lâu Khôn. Cũng may có Trần Phi giải vây, cô cười cười cầm lấy đưa quả táo cho Trần Phi liền quay người đi về chỗ ngồi.

Trần Phi chọc chọc Lâu Khôn :" Cậu như vậy cũng hơi quá đáng rồi đấy!"

Lâu Khôn không cảm thấy vậy,anh hỏi lại cậu ta :" Có sao?"

" Phùng Trình Trình trực tiếp tặng cho cậu, mà cậu làm vậy sẽ khiến cậu ấy khó xử."

" Tôi có quyền từ chối mà, không phải sao ?"

Trần Phi nghe vậy cạn
Advertisement
lời, nhưng cậu ta nhớ vừa nãy Lâu Khôn có cất đi một quả táo, suy nghĩ một chút liền hiểu.

Kim Vũ nhận được rất nhiều quả bình an, bởi vì ngày thường ở trường cô khá hoạt bát lớn lên cũng ưa nhìn nên nhân duyên rất tốt. Buổi tối tan học, Kim Vũ mang theo một túi to quả bình an về nhà, trên đường về cô lặng lẽ chia bớt cho mấy người Lâm Nhạc.

Sáng hôm Giáng Sinh, Kim Vũ không gặp được Lâu Khôn, cô ỉu xìu cùng Lâu Sâm ngồi xe bus đi học.

Buổi tối có văn nghệ, Kim Vũ đánh liều báo danh tham gia. Từ sau khi Phùng Trình Trình hát " một ngàn năm sau" của Lâm Tuấn Kiệt thì ở trường không ai dám hát lại. Nhưng bởi vì thật sự quá thích bài hát này nên Kim Vũ không kìm nén được mà đăng kí .

Hầu hết nội dung các môn học của cao tam đã gần hoàn thành, học kì sau họ sẽ tiến vào giai đoạn ôn tập. Vì vậy trong lớp học cũng không có không khí giáng sinh, mọi người chỉ lo học tập .

Buổi trưa Lâu Khôn ăn cơm ở quán ăn gần trường học cùng với Trần Phi. Anh thấy mấy nữ sinh ngồi gần đang lấy móc treo trang trí hình Giáng Sinh treo vào điện thoại.

Trần Phi lấy điện thoại ra, trên điện thoại của cậu ta cũng treo một hình gì đấy, Lâu Khôn nhìn kĩ thì thấy đó là thanh kiếm trong ' Tiên kiếm kỳ hiệp 3'.

"Cậu mua cái này ở đâu vậy ?" Lâu Khôn bỗng nhiên hỏi.

Trần Phi nghe Lâu Khôn hỏi liền bị sặc cơm, cậu ta vỗ ngực nói :" tiệm văn phòng phẩm." nhưng trong lòng thì nghĩ thầm 'vậy mà cũng không biết'.

Lâu Khôn gật gật đầu, anh không thèm để ý tới ánh mắt khinh ngạc của Trần Phi.

Lúc nghỉ hè, sau khi học bù xong Kim Vũ thường xuyên vừa ôm dưa hấu vừa xem tiên kiếm kỳ hiệp với Lâu Sâm.

Lâu Khôn không có hứng thú lắm với phim truyền hình giống hai người bọn họ. Kim Vũ với Lâu Sâm có thể vì tình tiết và nhân vật mà cãi nhau, khi thì chỉ vì ai đẹp hơn mà thao thao bất tuyệt chứng minh quan điểm của mình.

Mỗi lần như vậy, Lâu Khôn thường nghĩ nếu hai người bọn họ lấy thái độ lúc xem phim cho học tập thì tốt biết mấy, khi đó bọn họ chỉ cần nhắm mắt cũng có thể được điểm cao.

Ăn cơm xong, Lâu Khôn lấy cớ để Trần Phi về trước, còn anh thì vào một tiệm bán văn phòng phẩm.

Năm 2010, ' avarta' cực kỳ hot ở toàn cầu, thì trong nước có

' tiên kiếm kỳ hiệp 3'

' không có Hồ Ca sẽ không có Tiên kiếm' chính là câu lúc nghỉ hè Kim Vũ phạm hoa si nói nhiều nhất.

Khi đó, Lâu Khôn còn đặc biệt lên Baidu tìm kiếm Hồ Ca xem là người thế nào.

Ở tiệm văn phòng phẩm, Lâu Khôn đứng trước kệ để đồ treo điện thoại, suy nghĩ thật lâu cuối cùng anh chọn hình Hoa Doanh .

Tiết tự học buổi tối được chuyển thành thời gian biểu diễn văn nghệ, lúc Kim Vũ lên sân khấu biểu diễn, tóc cô xoã trên vai. Kim Vũ có chút khẩn trương, nhưng cô vẫn cố gắng cầm mic hát xong một bài.

La Quân nhìn chăm chú vào Kim Vũ. Khác với trước kia, tóc cô càng ngày càng dài, lúc hát cô thu liễm đi sự tùy hứng bướng bỉnh của ngày thường chỉ còn có dịu dàng và nữ tính.

Kim Vũ hát xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Lâm Nhạc ở dưới lẩm bẩm với hai người La Quân :" Tôi cả thấy tiểu Vũ Mao càng ngày càng xinh đẹp."

Trong mắt Lâu Sâm nữ sinh xinh đẹp nhất chỉ có Phùng Trình Trình, cậu ta có chút hoài nghi hỏi :" Phải không? Nhưng mà đúng là so với lúc trước bây giờ cậu ấy giống nữ sinh hơn."

La Quân nhìn chăm chú Kim Vũ, cậu ta thập phần khẳng định :" thật sự rất xinh."

Lâm Nhạc cùng Lâu Sâm nghe vậy thì cúi đầu cười trộm.

Ánh trăng cao cao treo ở bầu trời đêm, Lâu Khôn làm xong bài tập liền đi bộ ở trong viện, anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie với quần ngủ.

Lâu Khôn thấy sắp tới giờ rồi mà ở cửa vẫn không có động tĩnh. Anh từ trong túi áo móc tiểu Hoa Doanh ra xem, lúc này mới biết thì ra là dạ quang. Nó giống như là một con đom đóm thắp sáng một mảnh nhỏ hắc ám.

Chỉ một lúc, ở cửa truyền tới tiếng nói cười vui vẻ.

Lâu Sâm: “Tiểu Vũ Mao, cậu hát bài hát kia cũng không tệ lắm, nhưng mà vẫn thua Phùng Trình Trình."

" Cậu đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

Lâu Sâm nghe vậy trợn mắt liếc Kim Vũ một cái :" Tôi ăn ngay nói thật. Đi về!!"

Lâu Sâm vừa đi tới cổng, liền thấy Lâu Khôn đang đứng dưới tán cây, cậu ta bị doạ nhảy dựng.

" Anh, đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ đứng ở đây làm gì?"

" Trong nhà có đồ ăn khuya, em vô ăn đi." Lâu Khôn nói với Lâu Sâm.

Lâu Sâm đã đói bụng từ lâu, cậu ta vừa nghe có đồ ăn liền chạy như bay vào nhà.

Kim Vũ còn đứng tại chỗ lúc Lâu Sâm nói, cô tự cảm thấy bản thân cho dù đã hát cả trăm lần cũng không hề thua kém với Phùng Trình Trình. Kim Vũ thở dài một tiếng, cô cất bước đi về nhà .

Cánh cổng lại vang lên một tiếng, Kim Vũ nghe thấy quay đầu lại nhìn liền thấy Lâu Khôn, Kim Vũ cũng bị giật mình, cô đứng không vững lùi về sau, may mà Lâu Khôn nhanh tay kéo cô lại.

Đầu hẻm không có đèn đường, chỉ có thể nương ánh đèn nhà hàng xóm để nhìn thấy lẫn nhau.

Tay Lâu Khôn có chút lạnh, anh chậm rãi buông Kim Vũ ra, anh chôn cằm ở dưới cổ áo hoodie, rũ mắt Kim Vũ. Kim Vũ dáng người nhỏ, hôm nay cô mặc một chiếc áo lông màu trắng, tóc cô dài xoã ở trên vai, cô cũng đang nhìn anh.

“Lâu Khôn ca.”

Lâu Khôn chăm chú nhìn Kim Vũ, tiểu cô nương tựa hồ có chút trưởng thành, mặt mày càng thêm thanh tú.

“ Tối nay em hát?”

Có lẽ là anh nghe thấy Lâu Sâm nói, cô bĩu môi gật đầu.

" Sao muộn rồi mà anh còn ra ngoài?" Kim Vũ cúi đầu liền thấy anh đang mặc quần ngủ.

Tiểu cô nương cúi đầu, tóc cô óng ả dưới ánh trăng, điểm xuyết đêm tối.

“Lễ Giáng Sinh vui vẻ.” Lâu Khôn xoè tay ra, trên tay anh có một cái gì đó phát sáng.

Kim Vũ không thể nghi ngờ là tim đập gia tốc, cô cầm lấy đồ vật ở trong tay anh, vừa nhìn cô liền nhận ra.

“Đây là tiểu tinh linh trong tiên kiếm kỳ hiệp, hoa doanh!” Kim Vũ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt cô kích động.

Lâu Khôn vặn vặn cổ, có chút mệt mỏi, nói: “ Anh không rõ lắm, chọn đại.”

“Em rất thích, cảm ơn anh!” Nàng cầm móc treo ngửa đầu cười tươi nhìn Lâu Khôn.

“Không cần cảm ơn, lễ thượng vãng lai.”

Lễ thượng vãng lai cô cũng vui vẻ.

Kim Vũ lấy điện thoại ra treo móc treo, rồi dơ tới trước mặt anh khoe khoang.

“ Điện thoại của em màu trắng, móc treo này màu vàng đúng là rất hợp!”

Tiểu cô nương vui vẻ, chính là đơn giản như vậy, có khả năng là thực thích quà tặng, cũng có thể là rất thích người tặng quà.

Kim Vũ vui sướng mà nhảy nhót, lại khiến Lâu Khôn nhớ lại khi còn nhỏ. Cô cùng ba mình đến nhà bà nội, cô có thể ở đầu hẻm nhảy nhót cả một ngày, lúc thì đi quâỳ bán quà ăn vặt, lúc thì trêu chọc chó mèo hoang ở đầu hẻm, lúc thì leo cây, lúc thì ngồi xổm chơi đập hình,....

Tuy khi đó cô nhỏ tuổi, nhưng lại học được một đống bản lĩnh của nam hài tử.

Mà hiện tại, cô lại giống như bao tiểu nữ hài khác, cô cười với anh khiến trái tim anh nhộn nhạo.

" Em đừng nhảy nhót nữa, mau về nhà đi, không còn sớm đâu."

Kim Vũ có chút luyến tiếc, cô nói không nên lời, chỉ đành phải gật đầu cùng anh phất tay đi về, đi không được hai bước cô liền chạy nhanh về.

Kỳ thật lúc vừa quay đầu đi, trong lòng Kim Vũ liền cực kỳ vui vẻ, chạy về tới nhà cô liền hát hò nhảy nhót, lúc đi tắm cũng hát, đánh răng cũng hát, đến cả lúc lên giường đi ngủ cô vẫn đang hát.

Nhưng những ngày vui vẻ không duy trì được bao lâu. Có một ngày Kim Vũ nhìn thấy Phùng Trình Trình cũng treo một cái giống của cô ở trên điện thoại.

Lâu Khôn nói lễ thượng vãn lai, nên có lẽ anh cũng tặng cho Phùng Trình Trình. Hai người họ bạn học cùng lớp, lúc nào cũng như hình với bóng, lại thường xuyên cùng nhau tham gia hoạt động, cùng nhau đi ra ngoài chơi, có tình bạn cũng có thể có tình cảm khác .

Càng nghĩ như vậy Kim Vũ càng thấy khó chịu, cô lấy móc treo ra khỏi điện thoại rồi ném nó vào một góc.

Cô cho rằng mình là duy nhất, nhưng mà tất cả chỉ là cô suy nghĩ nhiều.

Truyện convert hay : Hồn Đế Võ Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện