Khiết Phích

Chương 25: Cầu về cầu, đường về đường


trước sau

Advertisement

Vốn là muốn đi chúc mừng Tiêu Đồng được thả khỏi trại giam, không nghĩ tới đụng phải đá tảng, Du Khinh Hàn tâm tình phiền muộn, trên đường lái xe phóng nhanh vượt ẩu trở về Du gia, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đúng lúc người làm vườn đang tưới cây, trong lúc tưới nước không cẩn thận văng trúng vào giày Du Khinh Hàn. Du Khinh Hàn vung tay đánh bay ống nước, tức giận mắng: "Anh đang tưới cây hay tưới tôi vậy? Không có mắt à? Không muốn làm thì lập tức cút đi! Cút!"

Đúng lúc Mạc Tịch Nguyên đang tỉa mấy cây hoa hồng chị trồng trong nhà kính, nghe thấy Du Khinh Hàn la hét, nhanh chóng đặt kéo xuống đi tới, chỉ thấy da mặt ngăm đen của người làm vườn chuyển sang màu đỏ, cúi đầu hứng chịu sự mắng chửi của Du Khinh Hàn, hôm nay không biết là ai chọc vào tổ tông này, máu nóng xông não, đến Mạc Tịch Nguyên cũng không chịu được, vội kéo Du Khinh Hàn hỏi thăm, "Được rồi Tiểu Hàn, hôm nay lại làm sao? Vô duyên vô cớ lại tức giận như vậy?"

"Em đang dạy dỗ hạ nhân nhà em, không cần chị quan tâm." Du Khinh Hàn đang nóng, phớt lờ Mạc Tịch Nguyên, "Quản gia làm việc thế nào vậy? Thuê toàn là những loại người này? Nhanh chóng lãnh lương tháng này rồi cút đi, đừng lượn lờ trước mặt làm tôi bực thêm!"

Cô nói chuyện càng ngày càng quá đáng, nét mặt Mạc Tịch Nguyên cũng trầm xuống, lạnh lùng nói, "Năm nay đang là năm nào rồi, Triều Thanh cũng đã diệt vong bao nhiêu năm? Còn có cái gì gọi là hạ nhân? Người ta chỉ là lãnh một phần tiền của nhà em, làm công việc anh ta được phân công, là do em đụng vào ống nước, sao em lại trách ngược người khác? Cõi đời này chưa từng có đạo lý ai là người trên, ai là người dưới cả, Tiểu Hàn, chị nhớ lúc trước em không phải như vậy, tại sao chị không ở đây có mấy năm, em lại ỷ thế hiếp người như thế?"

Mẹ của Mạc Tịch Nguyên trước kia xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã dạy Mạc Tịch Nguyên mọi người bình đẳng, Mạc Tịch Nguyên được mẹ giáo dục sâu sắc, không ưa nhất là loại người phân loại người khác, huống hồ đó còn là Du Khinh Hàn cùng chị chơi đùa từ nhỏ đến lớn? Chị thật sự rất giận, môi mím chặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Du Khinh Hàn, hồi lâu không nói lời nào.

Du Khinh Hàn không nghĩ tới một hành động vô tâm của mình lại chọc giận đến Mạc Tịch Nguyên, thái độ hung hăng với người làm vườn nhất thời xìu xuống, cúi đầu rụt cổ đứng trước mặt Mạc Tịch Nguyên nghe chị giáo huấn, cũng không dám thở mạnh, người làm vườn bị Du Khinh Hàn đe dọa một lần, lại bị Mạc Tịch Nguyên dọa thêm lần nữa, đi không được ở cũng không xong, thấp thỏm đứng đó, ba người đứng giữa vườn hoa trong tiết trời lạnh giá, không ai nhúc nhích, bầu không khí quỷ dị cực kì.

Chờ Mạc Tịch Nguyên nói xong rồi, thật lâu không nói thêm gì nữa, Du Khinh Hàn mới kéo kéo tay áo của chị thăm dò, lại di chuyển thêm một bước về phía chị, nhỏ giọng nhận sai, "Tịch Nguyên, chị đừng giận nữa, em biết mình sai rồi." Nói rồi khẽ nâng mí mắt lên, quan sát phản ứng của Mạc Tịch Nguyên.

Trên mặt Mạc Tịch Nguyên lúc này mới hòa hoãn một ít, hừ lạnh nói: "Em làm gì có chỗ nào sai, em là thiên kim Du gia, là người trên của người khác, bọn chị đều là hạ nhân, không dám chỉ trích lỗi lầm của em."

"Tịch Nguyên..." Du Khinh Hàn vẻ mặt đau khổ xin khoan dung, "Chị đừng như vậy, em thật sự sai rồi, sau này em không dám nữa, em nói xin lỗi với chị còn không được sao?"

"Em nên xin lỗi với chị sao?" Mạc Tịch Nguyên mặt lạnh liếc cô một cái.

"Đúng đúng đúng, em nên xin lỗi anh Đinh." Du Khinh Hàn không nói hai lời cúi đầu với người làm vườn, "Xin lỗi anh Viên Đinh, anh Viên Đinh cực khổ rồi, lời em vừa nói thật quá đáng, cho em xin lỗi."

"Đừng, đừng... Nhị tiểu thư, tôi không dám nhận, lúc đó là tôi làm bắn nước vào người cô, cô tức giận là đúng, như bây giờ không được đâu..." Người làm vườn lo sợ mặt mũi tái mét, liền lùi lại vài bước, giỡn chơi à, hắn bắt Du Khinh Hàn phải cúi đầu? Như thế này không phải cho người ở Du gia biết là chén cơm của hắn khó giữ được sao, đãi ngộ ở Du gia không tệ, hắn còn muốn làm tiếp mấy năm nữa.

Mạc Tịch Nguyên mỉm cười với người làm vườn nói: "Vị tiên sinh này, vừa nãy là Tiểu Hàn không đúng, anh đừng tính toán với em ấy, tôi thay em ấy xin lỗi anh. Anh còn bận việc thì cứ đi đi, đừng làm chậm trễ công việc."

"Ai da! Cảm ơn Mạc tiểu thư!" Người làm vườn như được đại xá, vội vã thu dọn công cụ của mình rồi trốn nhanh khỏi mảnh đất thị phi này, vừa đi vừa buồn bực, Mạc tiểu thư này đến cùng lai lịch như thế nào? Nhìn rất hiền lành, không nghĩ tới khi nổi giận lên thậm chí ngay cả Du gia Nhị tiểu thư cũng có thể đè ép? Chậc chậc, thật sự không đơn giản.

Người làm vườn bỏ của chạy lấy người, nhưng Du Khinh Hàn không ở không được, không chỉ vậy, cô còn phải dỗ dành Mạc Tịch Nguyên thêm nữa, phải làm cho chị vui vẻ trở lại, ai bảo chính mình đem trái tim đặt lên đầu kia chứ?

Mạc Tịch Nguyên không thèm nhìn Du Khinh Hàn, xoay người quay lại, Du Khinh Hàn bước theo từng bước, trên đường đi cũng không dám nói lời nào, mãi đến tận khi trở lại nhà kính, Mạc Tịch Nguyên ngồi xuống trước khay trà, Du Khinh Hàn tựa như bạn nhỏ học mẫu giáo phạm lỗi, hai tay xoắn lại một chỗ, đứng cúi đầu nhăn nhó, chờ đợi Mạc Tịch Nguyên xử lý.

Mạc Tịch Nguyên chậm rãi rót cho mình chén trà, dùng nắp chén gạn xác trà nổi lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, nhìn Du Khinh Hàn đang ra dáng bé ngoan, rốt cục nhịn không được, xì xì cười ra tiếng, lại muốn làm như bản thân đang tức giận, ho khan hai tiếng vờ làm ra vẻ nghiêm túc, hướng về chiếc ghế đối diện với mình, lạnh lùng nói, "Ngồi đi."

Cười rồi, nghĩa là không tức giận, Du Khinh Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo ghế đến bên cạnh Mạc Tịch Nguyên, ngồi xuống sát bên Mạc Tịch Nguyên, cợt nhả nắm vai chị, "Tịch Nguyên, chị hết giận rồi?"

"Đương nhiên còn giận, Tiểu Hàn, em không nên xem thường người khác."

"Được rồi Tịch Nguyên, em biết sai rồi, sau này cũng không tiếp tục như vậy nữa, hôm nay là trường hợp đặc biệt." Du Khinh Hàn lầm bầm, "Ai bảo tên kia không tốt số, đưa mũi chịu sào chi..."

"Em nói cái gì?"

"Em có nói gì đâu! Em là nói lần sau không như vậy nữa!" Du Khinh Hàn ngồi thẳng người, một mặt nghiêm túc bảo đảm cùng Mạc Tịch Nguyên, thiếu điều cúi đầu trước mặt chị.

Mạc Tịch Nguyên nhìn thấy thái độ nhận sai của cô vẫn có thể xem là chân thành, lúc này mới hoàn toàn hết giận, rót một chén trà nóng đặt vào bàn tay lạnh lẽo của Du Khinh Hàn, nói: "Nói chị nghe một chút đi."

"Nói cái gì?" Du Khinh Hàn uống trà, hỏi như không có chuyện gì.

"Còn muốn giấu chị? Chị nhìn em từ nhỏ lớn lên, còn có chuyện gì mà chị không biết? Nói mau, ngày hôm nay làm sao? Ai đắc tội em? Tức giận đến như vậy."

Không nói đến còn tốt, vừa nhắc đến lại khiến lòng Du Khinh Hàn sục sôi, nâng chén trà cúi đầu ủ rũ, "Em thất tình."

"Em nói cái gì?" Mạc Tịch Nguyên như nghe được tin tức kinh thiên động địa, trợn tròn đôi mắt, "Em nói chuyện yêu đương? Tại sao chị không biết? Nói mau, là con trai nhà ai? Cao bao nhiêu? Lớn lên đẹp trai soái ca không? Tiểu Hàn, em thật là không biết nghĩ, chuyện yêu đương lớn như vậy mà lại giấu chị."

Du Khinh Hàn nhìn vẻ mặt tràn đầy phấn khởi, chực chờ hóng chuyện của Mạc Tịch Nguyên, có chút bất đắc dĩ.

Việc cô là người đồng tính, cô dám nói cho toàn thế giới, nhưng chỉ không dám nói với Mạc Tịch Nguyên, cô sợ Mạc Tịch Nguyên ghét bỏ cô, coi thường cô, chỉ dám thăm dò từng chút một, lại từng chút một tiếp cận Mạc Tịch Nguyên, tìm cơ hội thích hợp, vây chặt người này lại, trước hết để chị tiếp nhận được tính hướng của mình, sau đó là làm chị tiếp nhận chính mình.

Tròng mắt Du Khinh Hàn đảo một vòng, hiện tại không phải là cơ hội tốt sao?

Thế là cô đặt chén trà xuống, khẽ nhíu mày, làm ra vẻ mặt đau thương ẩn nhẫn, dù sao việc Tiêu Đồng kiên quyết rời đi đối với cô cũng có chút đả kích, khi cô làm ra vẻ mặt như thế, trong lòng cũng thật sự chua xót, hương trà thanh thuần trong miệng cũng biến thành cay đắng không thể tả.

"Không phải nam." Du Khinh Hàn ôm mặt nói, "Cô ấy... Người em yêu, cô ấy là nữ." Lúc cô nói lời này đồng thời nghiêng đầu nhìn Mạc Tịch Nguyên, bên trong đôi mắt đều phản chiếu bóng hình Mạc Tịch Nguyên, nhưng hình ảnh chợt loé lên trong đầu cô lại là Tiêu Đồng.

Du Khinh Hàn thầm mắng mình không tập trung, giữa lúc quan trọng như vậy sao còn nghĩ đến Tiêu Đồng? Thừa cơ hội này bày tỏ tâm ý cùng Mạc Tịch Nguyên mới là việc quan trọng, cô lắc lắc đầu, muốn rũ bỏ hình ảnh Tiêu Đồng ra khỏi đầu mình.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, cô thật sự không nghĩ đến Tiêu Đồng nữa, có lẽ là bởi vì vẻ mặt khi cô hất đầu quá khổ sở, nên khiến Mạc Tịch Nguyên cảm thấy đau lòng, đưa tay giữ lấy vai cô, để cô tựa đầu lên vai mình.

Du Khinh Hàn mừng thầm nhưng không dám biểu hiện lên mặt, càng ngày càng đau thương, "Tịch Nguyên, em chỉ là thích phụ nữ, như vậy thì sao chứ? Em cũng không làm hại ai, bọn họ dựa vào cái gì mà nhìn vào em chỉ chỉ trỏ trỏ chứ?"

Lời này mà để Thường Lâm Nhiễm nghe được, chắc là cười đến chết tươi tại chỗ. Chỉ chỉ trỏ trỏ? Ai chán sống mà dám làm vậy với Du Khinh Hàn? Chỉ sợ bị Du Khinh Hàn phanh thây xẻ thịt.

Nhưng Mạc Tịch Nguyên nghe xong lại thấy đau lòng, Du Khinh Hàn tuy rằng chỉ nhỏ hơn chị nửa tuổi, nhưng trong lòng chị, vẫn xem mình là chị dâu của Du Khinh Hàn, có câu nói chị dâu trưởng cũng như mẹ, mẹ Du Khinh Hàn lại qua đời quá sớm, Mạc Tịch Nguyên cũng quen với việc chăm sóc Du Khinh Hàn từ trước đến giờ, không nghĩ tới Du Khinh Hàn lại bị người khác chê cười ở nơi mình không thấy được, tức giận đến mức viền mắt đỏ lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, chị ôm vai Du Khinh Hàn, giọng điệu có chút nghẹn ngào, "Cô gái kia là bởi vì không chịu nổi áp lực bên ngoài mà chia tay em?"

Du Khinh Hàn tựa vào vai Mạc Tịch Nguyên, hai tay ôm eo chị, trong lòng thấp thỏm, làm gì còn có tâm trạng trả lời Mạc Tịch Nguyên, chỉ dụi dụi vào hõm vai Mạc Tịch Nguyên.

Động tác này được Mạc Tịch Nguyên xem như ngầm thừa nhận, chị vuốt tóc Du Khinh Hàn, không đành lòng cắt thêm vào vết thương của cô, chậm rãi dịu dàng nói, "Không sao, Tiểu Hàn, em còn có anh hai, còn có chị, những người bên ngoài đó, miệng của họ cứ mặc họ nói, chúng ta không nghe không thấy là được, đừng đau lòng vì những lời đàm tiếu của họ."

"Tịch Nguyên, chị không cảm thấy em buồn nôn sao?"

"Cái gì buồn nôn?"

"Em thích phụ nữ, em là người đồng tính luyến ái."

"Em cũng là người thân của chị." Mạc Tịch Nguyên than thở, "Tiểu Hàn, bất luận em thích nam hay là nữ, em đều là Tiểu Hàn của chị, chị vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ em, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy em buồn nôn."

"Thật không?"

"Thật."

Du Khinh Hàn ôm chặt eo Mạc Tịch Nguyên, "Tịch Nguyên, chị thật tốt."

Niềm vui sướng như muốn phá tan lồng ngực cô mà nhảy ra ngoài, cô không thể chờ đợi được nữa muốn nói với Mạc Tịch Nguyên rằng, người mình yêu chỉ có một, người đó là chị, nhưng là câu nói này đã đến bên miệng, rốt cuộc vẫn bị Du Khinh Hàn nuốt xuống.

Cứ cho Mạc Tịch Nguyên một chút thời gian, nếu tùy tiện nói ra nhất định sẽ làm chị ấy sợ. Chờ một chút đi, nhiều năm như vậy cũng chờ được, Du Khinh Hàn không để ý phải chờ thêm mười ngày nửa tháng.

Mạc Tịch Nguyên không biết tâm tư Du Khinh Hàn đang rối rắm suy tới nghĩ lui chuyện này, chỉ là đau lòng đứa em gái này phải chịu ủy khuất ở bên ngoài, chỉ có thể trốn trong lòng mình than thở, buồn bực bản thân quá sơ ý, lúc trước có thời gian bên cạnh nhau lâu như vậy mà không nhìn ra Du Khinh Hàn thích con gái. Nếu như chị đã biết rồi, dù cho em ấy không thể quay đầu lại, chí ít cũng có thể an ủi giúp em bớt đi sợ hãi, nói với em ấy mình vĩnh viễn là hậu phương kiên cường nhất của em.

Lúc Mạc Tịch Nguyên ở Anh từng biết được một đôi tình nhân đồng tính, là hai cô gái Hoa kiều, tính cách rất phóng khoáng, sau đó thì đột nhiên cắt đứt liên hệ, rất lâu sau mới biết, thì ra đôi tình nhân bị cha mẹ hai nhà phát hiện, một người bị bắt về nước cưỡng chế "Trị bệnh", một người bị cha mẹ ép gả cho một người đàn ông Anh quốc, sau đó, đôi tình nhân cùng nhau tự sát. Mạc Tịch Nguyên biết xã hội này đối với người đồng tính, đặc biệt là đồng tính nữ có bao nhiêu tàn khốc, chị cũng biết, nếu như ngay cả người nhà cũng không ủng hộ, Du Khinh Hàn thật sự không có đường sống.

Chỉ là Mạc Tịch Nguyên quan tâm quá hoá loạn, không nghĩ đến một điểm, tính cách Du Khinh Hàn hung hăng càn quấy như vậy, ở đâu có người dám kỳ thị cô?

Đa số mọi người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đừng nói Du Khinh Hàn yêu thích một cô gái, dù cho cô yêu một con chó, chỉ sợ cũng có người vỗ tay khen hay, than thở tình yêu này cảm động đất trời.

Kỳ thị có, trào phúng có, chửi rủa có, sỉ nhục cũng có, chỉ có điều toàn bộ là do một người khác gánh chịu mà thôi.

Cằm Mạc Tịch Nguyên tựa lên đầu Du Khinh Hàn, dịu dàng nói: "Tiểu Hàn, cô gái kia không hiểu em thì chúng ta sẽ tìm người tốt hơn cô ấy, cô ấy không yêu em là cô ấy không có phúc phận."

Du Khinh Hàn ừ một tiếng.

Ở một đầu khác của thành phố, Tiêu Đồng đang làm cơm, đột nhiên hắt hơi một cái.

"Bị cảm?" Cảnh Hành đứng ở cửa nhà bếp thò đầu vào dò xét.

"Không có." Tiêu Đồng khụt khịt mũi, tiếp tục cắt rau cần, "Chắc là có ai đang mắng chửi sau lưng chị."

"Đến bạn bè chị còn không có mấy người, ai mà có thời gian rảnh rỗi, tháng Giêng còn nghĩ tới chị chứ?"

"Bạn bè thì không có, nhưng người đắc tội thì không ít, như mấy vị tiền bối ở phòng làm việc đó, mỗi lần họp đều hận không thể nhai nuốt chị, với tính cách này của chị, đắc tội người nào vào lúc nào chưa chắc đã biết được."

Cảnh Hành không nói lời nào, tựa ở trên khung cửa nhìn Tiêu Đồng, trong mắt có chút lo lắng.

Tiêu Đồng phát hiện tầm mắt của cô, ngẩng đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, "Trên mặt chị dính gì sao?"

"Không có." Cảnh Hành lắc lắc đầu, "Em chỉ muốn nói, chị là người ở trên cao, đắc tội người khác thì sợ gì chứ, có em lo hết cho."

Lời này đúng là nói thật, Tiêu Đồng ở trong giới thời trang lăn lộn nhiều năm như vậy, từng gặp qua vô số nhà thiết kế, đa số đều là mắt cao hơn đầu, một mặt cảm giác mình cao cao tại thượng, không cùng một đẳng cấp với người khác, người bình thường đều không biết thưởng thức tài hoa của mình, một mặt lại hận không thể được người khác "chúng tinh củng nguyệt"*, mỗi người ai nấy cũng đều là nhân vật "Cao cấp", "Quái gở", "Thiên tài", nếu không có Cảnh Hành thay Tiêu Đồng đọ sức, Tiêu Đồng đã sớm bị những người này ăn đến xương cốt không còn.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ

Nhớ tới những năm này cùng những chuyện Cảnh Hành đã làm thay mình, Tiêu Đồng nhất thời cảm động, hai chữ cảm ơn đến bên miệng bị Cảnh Hành ngăn lại, "Không cần phải nói câu cảm ơn, chúng ta có giao tình bao nhiêu năm chứ, em không cần những thứ đó, hôm nay chị chỉ cần làm tốt chuyên môn của mình, cho em nếm thử tài nghệ nấu nướng của chị là em thoả mãn rồi."

Tiêu Đồng lời đến khoé môi tạo ra chút độ cong, biến thành một nụ cười, "Em yên tâm, tối nay chị sẽ cho em chịu không nổi."

Cảnh Hành mò mẫm trong lòng, vuốt cằm cau mày, "Sao em có cảm giác như chị đang mắng em vậy?"

Tiêu Đồng híp mắt cười ha ha lên.

Cảnh Hành cũng cười theo nhưng trong lòng không xoá được ưu tư.

Biểu hiện của Tiêu Đồng quá bình thường, nàng mới vừa trải qua một trận đả kích, bây giờ lại giống như người không có chuyện gì, ngược lại không bình thường. Cảnh Hành muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng có phải là nghĩ thông suốt rồi hay không, nhưng cô sợ gợi lại chuyện thương tâm của Tiêu Đồng, nhiều lần đều không mở miệng được, thêm vào bầu không khí đang thoải mái, quả thực không nên nhắc đến đề tài mất hứng như vậy, cuối cùng vẫn không hỏi.

Tiêu Đồng cùng Du Khinh Hàn, cảm tình mười mấy năm không phải một sớm một chiều là có thể buông xuống, Cảnh Hành biết trong lòng Tiêu Đồng hiện giờ không biết là có bao nhiêu khó chịu, nhưng cô không giúp được Tiêu Đồng, việc này chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiêu Đồng, việc duy nhất Cảnh Hành có thể làm, chính là ở bên cạnh Tiêu Đồng, không để nàng làm chuyện điên rồ.

Tay nghề Tiêu Đồng rất khá, tay chân nhanh lẹ làm bốn món một canh đi ra, biết Cảnh Hành thích ăn hải sản, lại thích ăn cay, còn cố ý làm thêm sốt cay cho cô, vỏ cua bóng loáng mùi thơm lan toả, vừa ngửi đã khiến người ta chảy nước miếng.

Cảnh Hành nhanh chóng cầm đũa lên, trực tiếp gắp một con cua lên cắn một cái, vị cua thơm ngon kết hợp cùng mùi hương của sốt cay nồng, cô vừa ăn vừa rầu rĩ, "Tiêu Đồng, sớm biết chị làm cơm ngon như vậy, em mỗi ngày đều đến ăn chực rồi! Tay nghề của chị, so với đầu bếp khách sạn năm sao tốt hơn gấp trăm lần!"

Tiêu Đồng đương nhiên biết lời này là Cảnh Hành khen mình, nhưng thấy Cảnh Hành thích ăn, nàng cũng rất vui vẻ, đem món ăn bưng lên bàn, lại lấy thêm cho Cảnh Hành một bát canh, còn mình thì dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi mới rửa tay chuẩn bị ăn cơm, chợt nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì thấy Cảnh Hành cầm một càng cua đứng ở cửa bếp, vừa gặm vừa cảm thán, "Tiêu Đồng, nhà bếp của chị vừa nấu ăn xong đã lập tức sạch bong như vậy, không phải chị có bệnh sạch sẽ chứ?"

Tiêu Đồng hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, "Bệnh sạch sẽ gì chứ, đừng nói mò."

Nhưng Cảnh Hành liếc mắt qua tủ chén, thấy từng chiếc đũa đều dựa theo màu sắc, hoa văn, dài ngắn phân loại trong hộp, còn những chén dĩa kia, so với những cửa hàng chuyên bán đồ sứ còn ngăn nắp hơn, cái này gọi là không có bệnh sạch sẽ? Cảnh Hành không tin đâu.

Trong trí nhớ Cảnh Hành, ấn tượng ban đầu đối với Tiêu Đồng chính là nhà thiết kế thiên tài, tiếp xúc lâu dần sau đó, biết những chuyện giữa nàng và Du Khinh Hàn, chỉ cảm thấy nàng quá ngốc, quá si tình, một mặt đau lòng nàng, một mặt cảm thấy nàng không có ý chí, cũng không muốn giúp nàng, bây giờ mới phát hiện điểm "kỳ lạ" nho nhỏ của Tiêu Đồng, lại cảm thấy người này có thêm mấy phần chân thực, đặc biệt đáng yêu.

Tiêu Đồng không có nhiều suy nghĩ như cô, ngồi trước bàn ăn cơm, thấy Cảnh Hành vẫn còn đứng ngây ngốc ở cửa nhà bếp, liền kêu lên: "A Hành, em không nhanh lại đây món ăn sẽ nguội đó."

"À! Đến đây!" Cảnh Hành cười hì hì bước nhanh tới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện