Khi Những Vì Sao Tỏa Sáng

Hoắc Dự Đến Đây


trước sau

Advertisement
Sau khi đến khách sạn thì sáu người phân thành từng cặp để ở với nhau.

Lưu Kiết đã lớn tuổi, đi đường dài như vậy khiến ông cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên về nghỉ ngơi trước. Đoạn Chi Dĩnh nghe Vệ Gia Tuyền nói rõ thời gian khởi hành ngày mai xong thì cũng trở về phòng.

Cuối cùng, bốn người trẻ tuổi, trong đó có Vệ Gia Tuyền tụ họp lại với nhau để thảo luận về hành trình ngày mai.

Tất nhiên Ngụy Lăng đã chuẩn bị từ trước, cô ta liên tục nói về các địa điểm nổi tiếng ở Los Angeles mà không ngơi nghỉ.

Vệ Gia Tuyền viết lại từng cái một rồi nói: "Không tính hôm nay thì chúng ta còn tận năm ngày để ở đây. Dù sao chúng ta cũng chỉ ra ngoài chơi thôi. Đội ngũ chương trình không cung cấp nhiều kinh phí nên chúng ta cũng sẽ hạn chế lại các địa điểm cần đến.”

Ngụy Lăng đưa ra quan điểm ngược lại với Vệ Gia Tuyền: "Tôi nghĩ rằng dù có bao nhiêu tiền tài trợ thì chúng ta vẫn cứ đi chơi cho vui vẻ cái đã.”

Hàn Thiền nói: "Trước tiên sắp xếp hành trình cho ngày mai rồi tiếp tục bàn về vấn đề này sau.” Cô ấy nói xong thì lập tức chớp mắt nhìn Vệ Gia Tuyền và đám người đang xách mớ hành lý đằng sau.

Vệ Gia Tuyền nhớ tới những lời mà Hàn Thiền đã nói với cô trên đường đi thì cũng không nói gì.

Sau đó, Vệ Gia Tuyền dùng máy tính bảng kiểm tra một vài nơi mà họ dự định đi vào ngày mai, có một số địa điểm mà cô cũng chưa từng đến.

Ngụy Lăng cũng nhân cơ hội để giới thiệu những địa điểm trên khiến người khác có cảm giác cô ta rất quen thuộc với mấy chỗ này.

Dụ Trạch nhìn cô ta một cách kinh ngạc: "Ngụy Lăng, chị đã đến đó rồi sao?"

Ngụy Linh lắc đầu: "Trước đây tôi có tìm kiếm thông tin trên mạng.”

Bốn người bàn một hồi thì đã quyết định xong lịch trình ngày mai, sau đó tất cả đều về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sáu người dậy sớm rất sớm để bắt đầu cho hành trình sắp tới.

Loading...

Đã nửa ngày trôi qua mà nhóm người họ chỉ đi được một địa điểm, chi phí chủ yếu đến từ tiền vé.

Đến buổi trưa, Vệ Gia Tuyền tìm một quán ven đường cho mọi người dùng bữa. Cô vẫn chưa quên lời nhắc nhở của Hàn Thiền ngày hôm qua nhưng lại cảm thấy hơi lo về việc không đủ kinh phí cho chuyến đi này. Mấy người trẻ bọn họ chịu khổ tí cũng không sao, chủ yếu là cô không muốn để người lớn như Lưu Kiết phải chịu theo, cho nên cô chủ động nói với mọi người để họ còn chú ý đến giá tiền khi muốn gọi đồ ăn.

Trước khi những người khác kịp nói gì thì Lưu Kiết đã lên tiếng: "Vậy thì bữa trưa ăn ít lại, để dành cho bữa tối.”

Không ai phản đối lời nói của ông, nhưng Dụ Trạch lại nhăn hết cả mặt.

Vệ Gia Tuyền thấy vậy thì cười: "Dụ Trạch, trong túi tôi có đồ ăn nhẹ. Nếu cậu đói thì có thể ăn tạm.”

Dụ Trạch không nói thêm gì mà bắt đầu mò mẫm tìm đồ ăn nhẹ trong túi xách của cô, lúc này cậu ta mới phát hiện ra chiếc túi của cô nặng đến mức nào. Cậu ta nhìn cô rồi nói: "Buổi sáng tôi bảo giúp chị xách túi rồi mà không nghe.”

Vệ Gia Tuyền vội vàng lén lút tránh máy ghi hình rồi nháy mắt với Dụ Trạch, lúc này cậu ta mới nhận ra sáng nay hình như mình chỉ mang một cái túi nhỏ, còn Ngụy Lăng lại mang một chiếc cặp lớn đựng rất nhiều đồ trên lưng. Sau đó cô ta đã chủ động nhờ Dụ Trạch giúp đỡ, với tư cách là cậu trai trẻ duy nhất trong đội thì chắc chắn cậu ta không thể chối từ.

Đoạn Chi Dĩnh nghe Dụ Trạch nói xong cũng cầm lấy túi của Vệ Gia Tuyền lên xem, sau đó lắc đầu cười: "Con bé này, sáng nay chạy tới chạy lui nhiều lần như vậy sao không nói tiếng nào?” Vệ Gia Tuyền dẫn đầu cả đoàn đi từ sáng đến giờ, lâu lâu lại chạy đi tìm người lạc đường, nhưng cô lại chưa từng than thở.

Hàn Thiền không nói gì mà lập tức đẩy túi của mình đến trước mặt Vệ Gia Tuyền để cô có thể bỏ bớt một ít đồ qua.

Thật ra Vệ Gia Tuyền cũng không mang quá nhiều đồ dùng cá nhân, chủ yếu là đồ ăn vặt mà Hoắc Dự đã mua cho cô cũng như nước suối miễn phí từ khách sạn, cô biết chi phí sinh hoạt tại Los Angeles cao nên muốn tiết kiệm.

Sáu người nghỉ ngơi một lúc ở tiệm ăn rồi bắt đầu đi đến địa điểm tiếp theo.

Vệ Gia Tuyền cố ý đi phía sau để gọi Dụ Trạch, sau đó cô lấy thức ăn từ trong túi mình ra đưa cho cậu ta, cô biết cậu ta vẫn chưa no.

Dụ Trạch cầm lấy miếng bánh, vừa cười vừa xúc động nói: "Chị Gia Tuyền, chị có biết túi của chị giống như túi của Doraemon không?"

Vệ Gia Tuyền cười: "Tất cả đều do Hoắc Dự chuẩn bị. Tôi rất hiếm khi ra ngoài chơi như thế này, lần đầu nên chưa có kinh nghiệm.” Cô không phải thuộc dạng ở hoài trong nhà, nhưng gia đình lại luôn cảm thấy lo lắng cho cô, ngay cả lớn lên rồi thì cô vẫn được chăm sóc chu đáo bởi Hoắc Dự. Vì vậy, cô thật sự muốn tham gia chương trình này để xem thử tự mình sinh hoạt, tự mình ăn ngủ sẽ xảy ra vấn đề gì.

Sáu người tiếp tục chơi thêm một buổi chiều thì bắt đầu cảm thấy mệt và đói, cho nên họ muốn tìm một quán ăn nào đó để dùng bữa.

Lúc nãy Vệ Gia Tuyền cảm thấy bụng dưới đau nhói, cô linh cảm có chuyện gì đó nên vội vàng bước vào nhà vệ sinh ngay khi mọi người đến quán ăn, không ngờ cô lại bị "đèn đỏ” sớm hơn mọi khi. Cô thầm nghĩ cái miệng của Hoắc Dự thật đúng là xui xẻo, sau đó lại cảm thấy may mắn vì anh đã giúp cô mang đầy đủ những thứ cần thiết.

Khi Vệ Gia Tuyền bước ra thì đã thấy năm người còn lại đang gọi đồ ăn.

Hàn Thiền nói: "Mọi người vẫn nên chú ý đến giá cả, kinh phí mà chương trình đưa cho chúng ta rất hạn hẹp.”

Đoạn Chi Dĩnh cười: "Cả ngày hôm nay chúng ta tiết kiệm đủ rồi. Buổi trưa chúng ta cũng đã đồng ý sẽ được ăn nhiều hơn vào buổi tối. Bây giờ mọi người có thể tùy ý gọi món mình thích.”

Dụ Trạch đã nhịn đói từ lâu, nhưng cậu ta lại sợ bản thân tiêu quá nhiều tiền nên đã không đặt món ăn theo khẩu vị riêng.

Tuy nhiên, Dụ Trạch vẫn ăn no bởi vì Vệ Gia Tuyền cảm thấy không khỏe nên ăn ít một chút, vì vậy đám người bọn họ cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền.

Vệ Gia Tuyền tính toán lại một chút thì đột nhiên nhận ra rằng bọn họ gần hết tiền rồi.

Lúc này, cô thấy đám người Ngụy Lăng còn đang vui vẻ nói về việc buổi tối nên đi đâu chơi, Đoạn Chi Dĩnh cũng cực kỳ háo hức thì vội vàng nói cho bọn họ biết về vấn đề kinh phí của cả đội.

Đoạn Chi Dĩnh nghe xong thì sắc mặt thay đổi: "Sao có thể như vậy được? Mấy món ăn ngày hôm nay cũng không ngon lắm. Buổi trưa mọi người đều không dám ăn no, vậy mà vẫn thiếu tiền sao?"

Vệ Gia Tuyền gật đầu: "Chúng ta phải tiết kiệm hơn nữa.”

Lưu Kiết lập tức nói: "Gia Tuyền, hay là chúng ta đổi khách sạn đi. Khách sạn chúng ta đang ở đắt quá.”

Đoạn Chi
Advertisement
Dĩnh phản đối: "Tôi nghĩ không nên đổi khách sạn. Khách sạn này là rẻ nhất rồi. Nếu đổi thì chúng ta sẽ phải ở nhà trọ.”

Lưu Kiết lắc đầu: "Bây giờ, khoản chi lớn nhất của chúng ta nằm ở việc trả tiền khách sạn. Nó làm tốn gần một nửa số tiền mà chúng ta có rồi. Nếu không đổi khách sạn thì chúng ta có thể gặp khó khăn về việc ăn uống trong vài ngày tới.”

Đoạn Chi Dĩnh than thở: "Gia Tuyền, nếu kinh phí ít như vậy thì cô nên nói sớm hơn mới phải.”

Nhà hàng phục vụ bữa tối cách khách sạn của họ không xa, cho nên Lưu Kiết quyết định: "Chúng ta trở về khách sạn đi, nhân tiện thưởng thức cảnh đêm của Los Angeles.”

Lưu Kiết hiếm khi đưa ra quyết định cho chuyến hành trình, nhưng một khi ông đã mở miệng thì căn bản sẽ không có người phản đối.

Mọi người cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn ở Los Angeles trên đường trở về, Lưu Kiết và Vệ Gia Tuyền là những người đi cuối cùng.

Ông ra hiệu cho nhà sản xuất đang quay phim tạm thời né mình và Vệ Gia Tuyền, sau đó thì thầm với cô: "Không sao, không phải lỗi của em. Chi Dĩnh hay nói thẳng nhưng bà ấy không có ý xấu gì đâu. Bà ấy được chồng chiều chuộng bao nhiêu năm rồi, có lẽ chưa bao giờ ra ngoài ăn chơi như thế này nên không có khái niệm tiêu tiền gì cả.” Ông hạ giọng: "Mấy người trẻ tụi em, Dụ Trạch còn chưa lớn, Hàn Thiền ít nói chuyện nên chỉ có em quan tâm đến mọi người. Ngụy Lăng lại hay bu lấy Chi Dĩnh muốn đòi đi chỗ này chỗ kia.”

Lưu Kiết không nói rõ ra nhưng Vệ Gia Tuyền đã hiểu.

"Chúng ta sẽ ở lại khách sạn một đêm và thay đổi qua địa điểm khác vào ngày mai. Tìm một nhà trọ là được rồi. Không có gì là không thể vượt qua. Khi mẹ em và thầy lần đầu tiên đóng vai cha con với nhau, hai người còn diễn tại sa mạc nữa đó.” Lưu Kiết tiếp tục an ủi cô.

Lưu Kiết thấy sắc mặt cô không tốt, hình như không thoải mái thì lại duỗi một cánh tay ra.

Vệ Gia Tuyền dựa vào ông mà đi, lúc này cô lại nhớ về người ông đã khuất của cô, người luôn đứng về phía cô trong mọi việc cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Khi Vệ Gia Tuyền và Lưu Kiết đi đến lầu dưới của khách sạn thì điện thoại đột nhiên vang lên, vì thấy dãy số này quá quen thuộc nên cô vội bắt máy.

"Anh, sao anh lại có số điện thoại của em?” Vệ Gia Tuyền cảm thấy vui vẻ.

"Anh nhắc em khi đến nơi thì lập tức gọi cho ông Trần, em có gọi chưa?” Hoắc Dự hỏi: "Là do anh bất cẩn. Trước khi đi anh đã lưu số điện thoại ông Trần cho em, nhưng lại quên mất việc lưu số em. Vì vậy, anh đã nhờ chị Đổng giúp đỡ rồi hỏi ê-kíp chương trình để có được số em đấy.”

"Anh, chúng ta không thể bỏ qua quy định của chương trình đúng không?” Vệ Gia Tuyền liếc nhìn Lưu Kiết bên cạnh rồi hỏi.

"Vậy việc ghi hình của em có suôn sẻ hay không?” Hoắc Dự hỏi.

Vệ Gia Tuyền vốn định nói dối, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô chọn cách nói thật: "Không tốt lắm.”

Hoắc Dự nói: "Vậy gửi cho anh địa chỉ của em đi, anh sẽ cử người đến đón.”

Vệ Gia Tuyền nhìn Lưu Kiết rồi trả lời: "Thầy Lưu, nếu có một nơi mà chúng ta có thể ở miễn phí thì thầy có cho rằng chúng ta đang vi phạm quy định của chương trình không?"

Lưu Kiết sửng sốt trong giây lát rồi mỉm cười: "Đương nhiên là không rồi. Đội ngũ chương trình đã cho chúng ta một số tiền nhỏ như vậy để ở lại Los Angeles trong năm ngày, cho nên chúng ta phải tìm mọi cách có thể. Nếu ai đó sẵn sàng cung cấp chỗ ở miễn phí cho chúng ta thì tại sao lại không? Dù sao người ta đã không muốn lấy tiền rồi, chúng ta cũng đâu thể bắt ép họ, đúng chứ?"

Vệ Gia Tuyền nghe vậy mới thả lỏng người rồi nói cho Hoắc Dự biết địa chỉ.

Lúc Vệ Gia Tuyền nói với mọi người rằng có một nơi có thể ở miễn phí thì Ngụy Lăng cảm thấy hơi nghi ngờ, cô ta nói: "Gia Tuyền, có phải chỗ đó rất tệ hay không?” Không ngạc nhiên khi cô ta nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ đang ở Los Angeles, cho nên nơi có thể cung cấp chỗ ở miễn phí cũng không phải nơi tốt lành gì.

Vệ Gia Tuyền vội vàng trả lời: "Không phải.”

Đoạn Chi Dĩnh ôm Vệ Gia Tuyền rồi hôn lên má cô, sau đó vui vẻ nói: "Gia Tuyền là thiên thần nhỏ của chúng ta.”

Lúc này, Vệ Gia Tuyền mới thật sự hiểu tại sao Lưu Kiết lại nói rằng Đoạn Chi Dĩnh đã bị chồng cưng chiều đến hư.

Mọi người thu dọn hành lý rồi đứng đợi ở sảnh dưới của khách sạn, Ngụy Lăng đợi một lúc lâu mới nói: "Gia Tuyền, hay là cô gọi điện thúc giục bọn họ đi? Sao còn chưa tới nữa?"

Ngụy Lăng vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đi tới, khí chất và vẻ ngoài của anh cực kỳ nổi bật. Cô ta cảm thấy người này rất quen, suy nghĩ một lúc thì mới chợt nhớ ra đây là người đàn ông đã chạy đến đưa đồ dùng cá nhân cho Vệ Gia Tuyền ở sân bay. Việc Hoắc Dự tiết lộ mối quan hệ của mình với Vệ Gia Tuyền đã khiến giới truyền thông bùng nổ, Ngụy Lăng đương nhiên cũng biết anh là người đứng đầu tập đoàn nhà họ Hoắc.

Vệ Gia Tuyền nhìn Hoắc Dự đi tới trước mặt mình thì kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Hoắc Dự cầm lấy hành lý của cô, tài xế của anh cũng xách hành lý giúp những người còn lại trong đội.

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà bảo cô ngồi vào xe trước.

Vệ Gia Tuyền đành phải ngoan ngoãn leo lên xe.

Hoắc Dự gọi điện thoại cho Vệ Gia Tuyền ngay khi anh vừa xuống sân bay, anh vốn dĩ muốn gọi quản gia sắp xếp tài xế đến đón, sau đó lại cảm thấy không yên tâm nên gọi lại bảo quản gia chờ, còn anh thì chạy ngay đến đây.

Hoắc Dự và tài xế riêng giúp mọi người chất đống hành lý lên xe, tài xế lái một chiếc xe thương mại chở năm người còn lại, chỉ có Vệ Gia Tuyền được ngồi vào xe của Hoắc Dự.

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện