Khi Những Vì Sao Tỏa Sáng

“Nếu Không Thì Anh Sợ Anh Cũng Sẽ Khóc Mất.”


trước sau

Advertisement
Lúc Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự đến Los Angeles đã là chạng vạng tối. Đây là lần đầu tiên Vệ Gia Tuyền đến đây, ra ngoài sân bay, lên xe rồi mà cô vẫn muốn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm thấy mọi thứ nơi này đều rất mới mẻ.

Nhà họ Hoắc có rất nhiều đất tại Los Angeles. Nơi này do ông cố của Hoắc Dự mua lại, tuy nó đã trở thành một căn nhà cũ nhưng vẫn được quét dọn cẩn thận.

Tài xế lái xe vào trong biệt thự, Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền còn chưa kịp xuống xe thì đã có một ông lão lớn tuổi ra đón. Hoắc Dự vội vàng xuống xe đỡ ông cụ, nói với vẻ không vui: "Ông Trần, cháu đã nói là ông không cần chờ rồi mà.”

Đây là quản gia của nhà họ Hoắc, khi còn trẻ ông cụ đã đi theo ông cố của Hoắc Dự làm việc. Bà cố anh qua đời sớm, về sau vị quản gia già này lại giúp họ chiếu cố đám vãn bối nhà họ Hoắc, ba của Hoắc Dự cũng lớn lên dưới sự chăm sóc của ông cụ. Cả đời ông Trần không lập gia đình, không có con cái, vẫn trông coi căn nhà cũ này sau khi ông cố Hoắc Dự qua đời.

Quản gia đã hơn tám mươi, mặc dù tinh thần trông rất không tệ nhưng đi đường cũng không còn nhanh nhẹn. Ông cụ cười rất vui vẻ, vỗ tay Hoắc Dự và nói:

"Ông muốn thấy cô gái mà cậu bé Dự nhà chúng ta đã cưới là ai ấy mà.”

Vệ Gia Tuyền nghe quản gia nói vậy thì khuôn mặt hơi hồng lên, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ông cụ, cô có cảm giác rất thân thiết. Giữa người với người chính là như vậy, chỉ cần bạn tỏ ra thiện ý thì người khác sẽ cảm nhận được tấm lòng của bạn.

Hoắc Dự nhẹ nhàng nắm lấy tay Vệ Gia Tuyền, cúi đầu nhìn về phía cô và nói: "Gọi ông Trần đi em.”

Vệ Gia Tuyền vội nói: "Cháu chào ông Trần ạ.”

Quản gia vui vẻ đáp một tiếng, đi phía trước dẫn hai người vào nhà, vừa đi vừa nói:

"Phòng cho hai cháu đã được dọn xong rồi, ông cũng tìm người quét dọn cả trong lẫn ngoài biệt thự, cái khác thì không dám chắc chứ sạch sẽ thì quá ổn luôn. Ông lớn tuổi rồi, cả ngày cũng không có chuyện gì để làm, nghe Tiểu Dự nói muốn tổ chức hôn lễ ở đây là ông nghĩ cách bố trí ngay nhưng Tiểu Dự còn không cho, nói muốn tự làm.”

Bình thường quản gia cũng không hay nói nhiều, nhưng đã lâu lắm rồi không được gặp Hoắc Dự, giờ còn nói đến chuyện anh kết hôn nên khó tránh khỏi nói nhiều thêm một chút.

Hoắc Dự rất bất đắc dĩ:

"Cháu đã nói ông đừng quan tâm đến mấy chuyện này rồi mà.”

Quản gia quay sang Vệ Gia Tuyền, méo miệng, chỉ vào Hoắc Dự mà nói:

"Cháu nhìn nó kìa, sau này cháu phải quản nó kĩ vào đấy nhé.”

Loading...

Vệ Gia Tuyền nhìn Hoắc Dự, chỉ cười mà không nói.

Quản gia tính trước hai người sẽ đến vào lúc nào nên sớm đã bảo người giúp việc chuẩn bị bữa tối. Ba người vào nhà, cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong, Hoắc Dự trò chuyện với quản gia, nhưng quản gia đã lớn tuổi, trời hơi tối chút là đã thấy người mệt mỏi nên Hoắc Dự khuyên ông cụ nhanh đi nghỉ ngơi.

Quản gia vừa đi thì Hoắc Dự liền hỏi Vệ Gia Tuyền:

"Em có thấy buồn ngủ không? Có muốn đi ngủ luôn không?"

Vệ Gia Tuyền lắc đầu nói: "Lúc trên máy bay em ngủ nhiều quá rồi.”

Hoắc Dự kéo tay cô lại, nhướng mày nói: "Vậy anh dẫn em đi tham quan nhé.”

Nơi này nằm trong một khu nhà giàu ở Los Angeles, nói là biệt thự nhưng thật ra lại giống resort hơn, cả ba tầng đều có diện tích rất lớn, mỗi tầng lầu đều có rất nhiều phòng, thảo nào quản gia lại nói rằng cả trong lẫn ngoài biệt thự đều đặc biệt tìm người quét dọn. Dọn dẹp cả căn biệt thự này đúng là một công trình vĩ đại mà.

Lúc mới sinh ra thì Hoắc Dự được ông cố ngoại và ông cố nội nuôi dưỡng, hai ông cụ gây lộn nhau vì anh không ít lần. Sau đó ông cố ngoại của anh bị bệnh qua đời, ông cố nội cũng buồn, về sau chuyển về Los Angeles ở, không muốn ở cùng ba mẹ Hoắc Dự.

Bố Hoắc Khải Nam của Hoắc Dự rất yêu thương ông cố Hoắc Dự, sau này thường xuyên dẫn Hoắc Dự tới chơi. Có thể nói rằng trong đầu Hoắc Dự có rất nhiều hồi ức trước khi mười tuổi liên quan đến nơi này. Mãi cho đến năm anh mười tuổi, ông cố ngoại qua đời thì rất ít khi lại đến đây. Nhưng đến năm hai mươi tuổi, anh lại tới đây ở tận mấy năm. Đây là nơi anh ở lâu nhất ngoài thủ đô.

Hoắc Dự dẫn Vệ Gia Tuyền đi từ tầng ba xuống, mở rất nhiều phòng ra cho cô xem. Khi đi xuống tầng một, Vệ Gia Tuyền đột nhiên nói:

"Anh Dự, em thấy hơi hối hận rồi, em không nên từ chối khi chú Hoắc cho em ký hợp đồng chuyển nhượng mới phải.”

Hoắc Dự nghiêng đầu nhìn cô: "Em rất thích chỗ này à?"

Vệ Gia Tuyền khẽ gật đầu.

Nét mặt Hoắc Dự trở nên nhu hòa, anh nói:

"Nếu em thích thì sau này chúng ta ở lâu thêm đi. Cơ mà anh nhớ cuối tháng này em sẽ bắt đầu quay phim, anh cũng nên về rồi, không thì chú Phùng sẽ gọi điện mắng anh mất.”

Ban đầu chú Phùng rất vui mừng vì chuyện anh kết hôn, nhưng khi Hoắc Dự đi lâu, vứt một đống chuyện lại cho mình thì chú ấy không vui nữa.

Hai người đã đi tới trước cửa sổ phòng khách tầng một lúc nào không hay, nhìn xuyên qua bóng đêm sâu thăm thẳm, có thể trông thấy một gốc cây tùng cao lớn cách đó không xa.

Hoắc Dự chỉ vào gốc cây kia, bảo: "Ông Trần nói gốc cây kia được ông cố gieo trồng lúc anh mới ra đời, mới đó mà đã qua nhiều năm thế rồi.” Nói xong, anh nhìn về phía Vệ Gia Tuyền: "Ngay cả cô em gái bé nhỏ của anh cũng đã trưởng thành rồi.”

Vệ Gia Tuyền nhìn vào mắt anh một lúc lâu, cảm xúc trong lòng dần dần trở nên phức tạp. Nơi này rõ ràng đã chiếm một chỗ đứng rất quan trọng trong lòng Hoắc Dự, nhưng những hồi ức ấy lại không liên quan gì đến cô cả.

Có quản gia ở đây và cả không ít người giúp việc đang nhìn, Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền vẫn đành ngủ cùng một phòng như lúc ở Paris.

Rất hiển nhiên, quản gia rất cưng chiều Hoắc Dự, điều đó được thể hiện cụ thể vào việc Hoắc Dự được xếp vào một căn phòng vô cùng lớn, ngoài ra giường cũng rất lớn.

Hai người thay phiên nhau tắm rửa rồi nằm lên giường, ở giữa có khoảng cách.

"Gia Tuyền, em đã từng nghĩ nên trang trí hôn lễ thế nào chưa?”

Hoắc Dự tắt đèn, nằm ngửa hỏi cô.

Vệ Gia Tuyền nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:

"Trước kia có nghĩ sẽ kết hôn nhưng quả thật là em chưa từng đến việc bố trí hôn lễ. Lúc trước tham gia hôn lễ của chị họ, em thậm chí còn cảm thấy rất nhàm chán, chằng có gì thú vị, nhưng khi chị họ em kết hôn thì em lại khóc thảm thiết lắm.”

"Vậy để anh sắp xếp đi, nhưng đến lúc đó em cũng đừng khóc đấy nhé.” Hoắc Dự hơi chế nhạo.

"Sao em phải khóc chứ, vốn cũng không phải là thật mà.”

Nhưng tất cả những việc mà Hoắc Dự đang làm đều khiến cô sắp tin là thật rồi. Chuyện đã tới nước này, cô mới càng ngày càng cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình rằng "Chỉ cần lấy giấy đăng kí kết hôn với Hoắc Dự thôi là xong” của mình quá đơn giản.
Advertisement
Sau khi thấy thái độ mà ba cô dành cho Hoắc Dự, cô thậm chí còn có cảm giác nếu Hoắc Dự không làm những việc chứng tỏ sự quan tâm đến cô thì chắc chắn ba cô sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nghĩ thế, Hoắc Dự thật đúng là bị cô hành hạ đến thảm rồi.

"Tốt nhất là thật.” Lúc nói câu này, rõ ràng trong giọng nói của Hoắc Dự có cả ý cười, câu tiếp theo thì nghe càng giống như đang nói mớ:

"Nếu không thì anh sợ anh cũng sẽ khóc mất.”

"Hả?” Vệ Gia Tuyền thấy thật kì lạ, bèn hỏi: "Anh Dự, anh đang nói cái gì thế?"

Hoắc Dự vội nói: "Không có gì đâu, ngủ đi.”

Đêm nay Vệ Gia Tuyền mơ rất nhiều, toàn bộ đều có liên quan đến hôn lễ. Trong mơ, cô được ba dắt lên phía trước, có một bóng người cao lớn mặc lễ phục đang đưa lưng về phía cô, cô nhìn thế nào cũng không thể thấy được người đó có khuôn mặt ra sao. Khi giật mình thức giấc, cả người cô đổ mồ hôi lạnh, sau rồi cô không ngủ lại được nữa, phải đến lúc sắp hừng đông cô mới ngủ thiếp đi.

Khi Vệ Gia Tuyền thức dậy lần nữa thì đã muộn. Cô dụi mắt ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoắc Dự đang ngồi dùng laptop xử lí công việc trên chiếc ghế sô pha cách đó không xa.

Hoắc Dự thấy cô cuối cùng cũng dậy, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Anh định trưa nay dẫn em đi dạo.”

Vệ Gia Tuyền nhìn đồng hồ, không ngờ lại sắp trưa rồi. Cô thấy hơi ngượng ngùng, môi mấp máy lí nhí nói: "Chúng ta có thể đi dạo vào buổi chiều mà.”

Hoắc Dự cười nói: "Cũng được, đi dạo rồi dẫn em tới chỗ này.”

"Đi đâu vậy anh?” Vệ Gia Tuyền đang định vào phòng tắm rửa mặt, nghe vậy thì dừng chân, hỏi.

"Dẫn em đi thử xem nhẫn có hợp với em không.” Hoắc Dự trả lời.

"Vâng ạ.” Vệ Gia Tuyền cảm thấy mình nên làm quen dần, vì người đàn ông trước mắt này luôn luôn có thể sắp xếp rõ ràng mọi chuyện.

Ăn cơm trưa xong, Hoắc Dự lấy hai chiếc xe đạp không biết từ đâu ra, đạp xe đạp đi khắp xung quanh biệt thự cùng Vệ Gia Tuyền.

Gần đây thời tiết tại Los Angeles đã khá mát mẻ, đứng bên ngoài cũng không khó chịu. Vệ Gia Tuyền đạp xe đạp, đối diện là làn gió mát, trước mắt là người mình yêu, tối hôm qua mơ một giấc mơ không đẹp lắm, nhưng hiện thực lại đẹp hơn trong mơ rất nhiều. Hoắc Dự đạp xe đạp vòng quanh với cô một lúc lâu rồi dẫn đường cho Vệ Gia Tuyền đến những nơi anh rất thích đến.

Khi hai người trở lại biệt thự, quản gia vừa ngủ trưa dậy, nhìn thấy Hoắc Dự thì tiến lên nói:

"Ông nhớ cháu nói là hôm nay muốn lấy nhẫn, giờ cháu nhanh đi đi, nếu không hợp thì còn có thể sửa đổi lại một chút.”

Hoắc Dự cũng có ý định như thế, anh tìm chìa khóa xe để lái xe đưa Vệ Gia Tuyền đi, trong lúc đó, quản gia trò chuyện với Vệ Gia Tuyền.

"Tiểu Dự ít nói, không biết thằng bé có nói với cháu điều này không. Chẳng là cửa tiệm mà nó đặt nhẫn đã được mở rất nhiều năm, lúc ông cố và bà cố nó kết hôn cũng mua nhẫn cưới ở đó. Nhưng mà khi ấy ông cố của Tiểu Dự vẫn còn là một cậu thanh niên nghèo khó, cuộc sống cũng không đầy đủ.”

Nhắc đến chuyện này, quản gia lập tức nói không ngừng:

"Cửa tiệm đó nhìn thì rất rất đơn sơ nhưng tay nghề của thợ rèn ở đó lại rất tốt. Năm đó thợ làm nhẫn giúp ông bà cố của Tiểu Dự mất sớm, hiện tại cháu của ông ấy đang kinh doanh tiệm, tay nghề cũng không kém đâu.”

Vệ Gia Tuyền không ngờ tiệm nhẫn cưới mà Hoắc Dự đã đặt lại có nhiều câu chuyện như vậy.

"Bà cố của Tiểu Dự qua đời rất sớm, nó chưa bao giờ được gặp bà một lần, sau khi bà cố mất thì ông cố cũng không đi bước nữa, cả một đời đều chỉ nhớ về người kia. Chắc chắn là Tiểu Dự cũng cảm thấy tiệm này rất có ngụ ý, hai cháu cũng nhất định có thể sống hạnh phúc bên nhau cả đời.”

Lão quản gia lấy hơi, dường như còn muốn kể thêm về chuyện tình giữa ông cố và bà cố Hoắc Dự lúc còn trẻ. Hoắc Dự thấy quản gia càng nói càng hăng, những gì nên nói hay không nên nói đều lộ ra hết thì vội vàng ho một cái, kéo Vệ Gia Tuyền ra ngoài.

Đúng như quản gia đã nói, cửa tiệm Hoắc Dự đặt nhẫn nằm tại một nơi vắng vẻ rất khó thấy. Con đường đi đến đây rất hẹp, không có chỗ đậu xe, Hoắc Dự bèn dừng xe, bảo Vệ Gia Tuyền đi vào xem, mình thì tìm nơi đậu xe.

Vệ Gia Tuyền đứng ngoài cửa tiệm, nhìn theo hướng xe Hoắc Dự rời đi, suy nghĩ lát nữa anh sẽ quay lại theo phía nào.

Không lâu sau, Vệ Gia Tuyền không còn thấy xe của Hoắc Dự đâu nữa, đang chuẩn bị đi vào tiệm này thì đột nhiên chạm mặt một người.

Hiển nhiên đối phương cũng giật mình khi thấy cô, sửng sốt mấy giây rồi mới lấy lại tinh thần, chào hỏi với cô:

"Gia Tuyền, cũng phải mấy năm rồi không gặp lại nhỉ, sao em lại ở đây?"

Nụ cười trên gương mặt Vệ Gia Tuyền chợt trở nên rất miễn cưỡng, cô trả lời:

"Chị Hứa Như, em và bạn em đến đây chơi, chị vẫn chưa về nước sao?"

Hứa Như nói: "Tạm thời chị chưa có ý định về nước, chị biết anh nhà em đã về rồi, gần đây…"

Vệ Gia Tuyền làm bộ xem điện thoại và ngắt lời cô ấy:

"Chị Hứa Như, thật ngại quá, bạn em đang gọi em, em qua tìm cậu ấy trước đây.”

Hứa Như lại nói: "Vậy chúng ta trao đổi số điện thoại đi.”

Vệ Gia Tuyền làm ra vẻ rất gấp:

"Để sau đi chị, bạn em là dân mù đường, em sợ em không nhanh chóng tìm ra cậu ấy thì cậu ấy sẽ chạy đi đâu mất.” Nói xong cô vẫy tay với Hứa Như rồi đi.

Vệ Gia Tuyền đi tới một ngã rẽ rồi mới dừng lại, lúc này bỗng nhiên phát hiện lòng bàn tay cô đầy mồ hôi. Cô hoảng loạn một lúc rồi vội vàng xem Hứa Như đang đi bên nào. Khi cô thấy rõ Hứa Như và Hoắc Dự ở hai phía ngược nhau thì thở phào nhẹ nhõm. Nếu hai người họ trùng đường, cô còn phải nghĩ cách dẫn Hoắc Dự đi.

Tác giả có lời muốn nói: Ta là nữ hoàng ảo tưởng Vệ Gia Tuyền ~

Truyện convert hay : Chiến Thần Long Tế Giang Bắc Thần Vương Tuyết Vũ
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện