Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Bảo vệ


trước sau

Đã đoán trước mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì mà bị phanh phui như vậy, nhưng khi tận tai nghe Tiểu Duy chối bỏ, Từ Cảnh Hiên vẫn tức giận đến mức suýt chút nữa không kìm nổi bình tĩnh mà lao vào đánh người, hắn quát lên: "Ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi nói!"

Tiểu Duy lần nữa sợ sệt cúi gằm đầu xuống đất, vội vàng thanh minh: "Sư phụ, sư huynh, những lời nô tỳ nói đều là sự thật. Nô tỳ vốn chưa từng gặp Lâm sư huynh, cũng không nhìn thấy chuyện gì cả. Có cho thêm mười cái gan nô tỳ cũng không dám nói bừa."

"Ngươi..."

Từ Cảnh Hiên định dọa nạt thêm nhưng Trần Liêm ở bên cạnh đã vội xen vào: "Cảnh Hiên, trò cũng nghe rồi đấy không lẽ Tiểu Duy đã nói vậy, lại muốn ép nàng ta khai theo lời trò sao?"

"Sư phụ đệ tử còn chưa nói gì sao lại nói rằng đệ tử muốn ép? Không lẽ là do người chột dạ, không muốn người khác tra hỏi thêm?"

Trần Liêm tức giận 'hừm' một tiếng.

Được rồi hỏi đi, hỏi đi, có cho ngươi hỏi cũng chẳng tra được gì, ngươi tưởng ngươi là con của Bình Nam Vương thì ta sợ sao? Tống Uy Hầu thì là cái thá gì?! Muội muội ta cũng là thiếp thất của ngũ hoàng tử, chuyện nhỏ nhặt này lại không sắp xếp gọn gàng được sao?

Từ Cảnh Hiên hướng Tôn Kỷ chấp tay nói: "Sư phụ lời nói của nha hoàn này không đáng tin, biết đâu được nàng ta đã bị người khác mua chuộc rồi thì sao? Đệ tử nghĩ nên nghiêm hình tra khảo."

Tiểu Duy hốt hoảng lắc đầu: "Không phải sư phụ, lời nói của Tiểu Duy đều không có nửa điều dối trá, xin sư phụ minh xét."

"Từ Cảnh Hiên ngươi nói như vậy có khác gì bảo ta mua chuộc ả ta từ trước?" Trần Liêm chỉ vào mặt Từ Cảnh Hiên tức giận nói.

Từ Cảnh Hiên: "Đệ tử cũng đâu nói là do người làm, sao sư phụ lại vội phủ nhận?"

"Trong lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta lại không biết? Từ Cảnh Hiên ngươi thật khiến cho ta thất vọng." Trần Liêm cũng quay qua Tôn Kỷ chấp tay nói: "Sư huynh, đệ thấy nên trừng phạt nghiêm khắc để tránh những điều tương tự xảy ra, bôi nhọ sư phụ, hỗn xược, làm càn, nếu không xử lý nghiêm khắc không phải là học cung này loạn hết hay sao?"

Tôn Kỷ vuốt chùm râu dưới cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mọi chuyện đều không có chứng cứ rõ ràng, kinh thư không thể chứng minh là do Lan Chi xé, Tiểu Nguyệt cũng đã mất tích không biết đi đâu không thể kết thành án."

"Nhưng mọi chuyện cũng không thể cứ cho qua như vậy." Ông ngập ngừng một lúc rồi nói: "Trần Liêm thân là sư phụ, hành xử không đúng mực trước mặt học trò, phạt cấm túc ba tháng."

"Sư huynh!"

"Cảnh Hiên tuy phạm lỗi nhưng xuất phát vì muốn bảo vệ sư đệ nên có thể hiểu, phạt đi gánh nước một tháng."

Từ Cảnh Hiên: "Sư phụ chuyện này còn chưa điều tra thêm..."

"Còn Lan Chi, tuy Trần sư phụ có vu oan cho con nhưng vô lễ là thật, lớn tiếng với sư phụ là thật, còn ở trước mặt bao người mà mắng chửi bôi nhọ danh dự của sư phụ mình, như vậy mà coi được sao? Rồi việc này bị truyền ra ngoài, không phải danh tiếng này của học cung đều mất hết? Phạt hai mươi roi và cấm túc một tháng."

"Không được." Từ Cảnh Hiên vẫn là người đầu tiên phản đối: "Sư phụ không thể đánh đệ ấy."

Tôn Kỷ nhướn mày hỏi: "Tại sao lại không thể?"

Từ Cảnh Hiên nhìn sang Lâm Lan Chi nãy giờ vẫn luôn im lặng, cúi đầu xuống nói: "Không vì sao cả, tóm lại người không thể đánh đệ ấy, muốn đánh thì người cứ đánh con đi."

Trần Liêm cười nhạt: "Nào có cái lý ấy..."

Tôn Kỷ đưa một tay lên ra hiệu cho Trần Liêm im lặng rồi

nhẹ nhàng nói: "Chuyện này không được, ai làm thì người đó chịu nào có cái trò chịu thay, nếu con cảm thấy hình phạt ta cho con chưa đủ thì có thể lãnh chung với Lan Chi thêm mười roi nữa."

"Người có đánh con trăm roi cũng được... nhưng không được động đến Lan Chi!"

Lâm Lan Chi hơi khó hiểu quay sang nhìn hắn, ngay cả các sư phụ cũng không nhịn được quay qua bàn tán.

Dạo này Từ Cảnh Hiên rốt cuộc làm sao vậy? Đột nhiên ăn nhầm thứ gì à?

Lần này Từ Cảnh Hiên thực sự đã động đến cơn thịnh nộ của Tôn Kỷ, ông hắng giọng một tiếng quát: "Càng ngày càng hồ nháo, ngươi không cho ta đánh thì ta không thể đánh à?! Người đâu!"

Tôn Kỷ hướng bên ngoài ra lệnh: "Mau lôi Lâm Lan Chi ra ngoài chịu phạt cho ta!"

Từ Cảnh Hiên mất hẳn đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, hắn đứng lên kéo Lâm Lan Chi dậy một tay đưa ra che chở y ở phía sau mình, gằn giọng uy hiếp: "Không được động đến đệ ấy!"

Mấy gia đinh bước vào quay qua nhìn nhau chưa ai dám ra tay, thấy vậy Tôn Kỷ càng tức giận vừa chỉ tay vừa quát: "Nhìn gì mà nhìn, còn không mau lôi ra!"

Ánh mắt Từ Cảnh Hiên lạnh đi, hắn khẽ siết chặt tay lại nhìn xung quanh một vòng, đôi mắt đằng đằng sát khí không khỏi khiến người đối diện cảm giác như đang lâm vào thế yếu hơn, hắn lớn tiếng: "Hôm nay ta xem ai dám!"

Ngay cả Lâm Lan Chi ở phía sau cũng phải phá lệ ngạc nhiên bộ dạng này của Từ Cảnh Hiên, ở vị trí này tuy không thể nhìn rõ sắc mặt nhưng y vẫn cảm nhận được sự kiên quyết trong lời nói đó.

Khí thế của hắn khiến cho người khác không thể không tin, hôm nay chỉ cần hắn còn đứng ở đây, nhất định sẽ không để ai động vào y dù chỉ là sợi tóc.

Tất cả những người trong sảnh đều căng thẳng không ai dám nói nửa lời, trong lúc đang giương cung bạt kiếm, một thư đồng đưa tin đi vào suýt bị cảnh tượng này dọa cho ngã ngửa ra sau. Thư đồng lắp bắp nói: "Thưa... thưa sư phụ. Ở ngoài có người tự xưng là gia đinh của Hầu phủ muốn gặp Lâm sư huynh."

Lâm Lan Chi khẽ cười đến giờ mới cất tiếng nói: "Chẳng phải mấy người muốn nhân chứng vật chứng sao? Sư phụ, xin phép cho người của đệ tử được vào." Nửa câu sau là nói với Tôn Kỷ.

Tôn Kỷ dĩ nhiên là không có lý do từ chối, một lúc sau gia đinh còn dẫn theo nữ một nữ tử tiến vào, mà ai ở trong học cung này cũng dễ dàng nhận ra, còn là ai ngoài cung nữ Tiểu Nguyệt kia. Tiểu Nguyệt được nhiều người biết đến không vì gì khác chính là có một nhan sắc thật sự khiến người ta dễ động lòng, vừa nhìn thấy không chỉ riêng Trần Liêm mà cả Tiểu Duy nãy giờ vẫn đang quỳ kia sắc mặt tái đi thấy rõ.

"Tiểu Nguyệt bái kiến các vị sư phụ, hai vị sư huynh."

Lâm Lan Chi nói: "Tiểu Nguyệt đây là cơ hội duy nhất để tỷ lấy lại công bằng cho mình, hãy nói cho các vị sư phụ ở đây nghe sự thật đi."

Tiểu Nguyệt cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng ai, nước mắt cũng chực rơi xuống, giọng mang theo vài phần nấc nghẹn nói: "Hôm đó chính là... chính là Trần Liêm, tên súc sinh người đội lốt quỷ kia đã làm chuyện đồi bại với nô tỳ!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện