Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Tuyết đầu mùa rơi rồi


trước sau

Một lời của Tống Uy Hầu, trước khi Lâm Lan Chi đổi ý không được đặt chân nửa bước vào cửa nhất định không phải là đùa, ông nói được làm được. Ai chẳng biết hầu gia khó tính thế nào, đến cả mẫu thân cũng không dám nói giúp y nửa lời. Lần này hầu gia thật sự nổi giận tự nhốt mình trong phòng ai cũng không gặp, càng không ngó ngàng gì đến y, cứ như ông thực sự coi không có đứa con này.

Hạ nhân trong phủ đi đi lại lại nhìn thấy y quỳ ở đó cũng chỉ biết cúi đầu xuống bước nhanh qua, trong phủ như có trận gió tanh mưa máu vô hình. Từng cử chỉ lời nói phải hết sức cẩn thận, tránh tự rước họa vào thân.

Quỳ suốt một đêm cả người Lâm Lan Chi đã thấm mệt nhưng y vẫn không có gì là muốn đổi ý, lần này y đánh cược một lần.

Mẫu thân của Lâm Lan Chi, hầu gia phu nhân là một người khá hiền hậu dễ tính, nếu không muốn nói là hơi nhu nhược, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc. Lần này cũng không ngoại lệ, bà xót con nhưng lại không dám tìm hầu gia chỉ còn cách đi tìm y khuyên nhủ. Nhi tử suốt đêm quỳ ở ngoài người làm mẹ cũng đâu thể nào yên giấc, đã lâu không gặp nhìn thấy mẫu thân trên mặt lại có thêm vài nếp nhăn, mà trong những số đó quá nửa là vì y mà thành, Lâm Lan Chi đau lòng không dám nhìn thẳng.

Hầu gia phu nhân vừa đến đã ngồi xuống, ôm nhi tử vào lòng nghẹn ngào khóc nấc lên.

"Con à... sao con cứ nhất định phải đối đầu với cha như vậy? Con nghe lời ông ấy đi không được sao? Trở về nhà thành thân thôi mà, mẹ sẽ kiếm cho con một cô nương thật tốt, con hạ giọng xuống nhường nhịn cha con một chút đi được không?"

"Mẹ..." Nhìn thấy mẫu thân của mình như vậy, Lâm Lan Chi cũng không đành lòng hai mắt đỏ lên nói: "Từ nhỏ đến giờ con luôn nghe theo lời cha mẹ, nhưng con cũng chỉ là con thôi mà tại sao con lại phải nhường nhịn cha? Ông ấy là trưởng bối, không lẽ... lại không nhường nhịn con một chút được?"

"Tiểu tử kia có điểm tốt khiến con trở thành thế này? Dù là hôm nay có quỳ ở đây đến chết con cũng không chịu đổi ý?"

"Huynh ấy thực sự rất tốt..." Như nhớ đến khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi khi còn ở cạnh hắn, Lâm Lan Chi khẽ cười ánh mắt tràn ngập toàn là tình ý: "Quan trọng hơn là con rất thích sư huynh, vì huynh ấy con nguyện ý đánh cược một lần. Mẹ... lần này mẹ đừng khuyên con nữa được không? Con sẽ không bao giờ đổi ý đâu."

Hầu gia phu nhân lau giọt nước mắt trên mặt, gật gật đầu nói: "Con là đứa con ngoan. Lần đầu ta thấy con dám đối đầu với cha quyết liệt như vậy, được rồi ta không khuyên con nữa. Nếu đã vậy, ta quỳ ở đây cùng con đến khi nào ông ấy đổi ý thì thôi."

Lâm Lan Chi vội lắc đầu can ngăn, nắm chặt lấy tay mẫu thân mình giọng khàn khàn nói: "Mẹ đừng làm như vậy, mẹ biết tính cha mà. Dù người có quỳ ở đây cha cũng sẽ không ngó ngàng đến đâu, càng khiến ông ấy tức giận thêm thôi. Con bất hiếu khiến người đau lòng, đừng khiến cho con khó xử nữa được không? Chỉ khi thấy mẹ sống tốt con mới có sức mà kiên trì tiếp..."

"Lan Chi..."

"Xin người

đấy mau trở về đi."

Hầu gia phu nhân còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy con mình kiên quyết như vậy, chỉ biết nén nước mắt lẳng lặng trở về. Lâm Lan Chi thở dài lại tiếp tục yên lặng quỳ trên nền đất lạnh giá. Thời tiết thực sự đã trở lạnh, nửa đêm gió rét khiến bờ vai y không ngừng run lên, đã rất nhiều lần y muốn gục xuống muốn từ bỏ nhưng chỉ cần nhớ đến hắn, nhớ đến nụ cười ấm áp của hắn lại như tiếp thêm sức mạnh cho y cố gắng. Trời đêm buông xuống, ánh trăng yếu ớt chiếu bóng hình lẻ loi trải dài trên mặt đất.

Cũng không biết sư huynh bên kia như thế nào rồi, có bị cha trách mắng giống y không?

Lại thêm một ngày nặng nề trôi qua. Vừa đói vừa khát, Lâm Lan Chi đã có vài lần ngã xuống ngủ quên dưới đất, nhưng mỗi lần mở mắt ra lại vội vội vàng vàng quỳ thẳng lưng lên. Đến ngày thứ ba y cũng hết chịu đựng nổi, cả người không còn một chút sức lực, ông trời nhìn thấy bộ dạng của y chưa đủ thảm hại còn thả xuống một trận tuyết.

Tuyết đầu mùa không lớn chỉ rơi lưa thưa vài hạt, từng hạt tuyết trắng bám lên gương mặt nhợt nhạt của y rồi tan ra thành giọt nước, cơn lạnh lẽo tiếp xúc vào da thịt giúp y phần nào tỉnh táo hơn. Lâm Lan Chi nhẹ nhàng đưa tay lên hứng những hạt tuyết nhỏ, từng hạt từng hạt bám trên tay y rồi rơi xuống, tuyết rơi càng ngày càng nhiều chẳng mấy chốc mái tóc của y đã bị phủ trắng.

Lâm Lan Chi mỉm cười ngắm những hạt tuyết trong tay nhẹ giọng nói: "Sư huynh... huynh đã hứa tuyết đầu mùa năm nay sẽ ở cạnh ta cơ mà. Huynh xem tuyết rơi rồi này huynh ở đâu? Còn nói cái gì mà mình không bao giờ thất hứa, lần này huynh lừa ta rồi để xem sau này huynh bù đắp cho ta thế nào đây."

"Mọi năm có lẽ giờ này ta đang ở trong phòng ấm vừa nghỉ ngơi vừa ngắm tuyết, đang yên đang lành tự dưng đi thích huynh bây giờ mới phải quỳ ở đây khổ sở thế này."

Lâm Lan Chi đôi mắt ươn ướt hơi rũ xuống.

"Sư huynh... ta thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Huynh không biết đâu ta rất sợ lạnh, chỉ cần chịu lạnh lâu là sẽ..." Lâm Lan Chi ngập ngừng một lúc dù không ai nghe thấy nhưng lại không nói tiếp, chỉ khẽ mỉm cười nhỏ giọng nói: "Cha cũng biết rõ, vậy mà ta quỳ ở đây lâu như vậy ông ấy cũng không ngó ngàng đến, xem ra ông ấy thực sự bỏ mặc ta thật rồi."

"Đều tại huynh đấy, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy cha tức giận như vậy. Lần này đến mắng cũng chẳng thèm mắng nữa... khụ."

Lâm Lan Chi đột nhiên ho lên sặc sụa y đưa tay lên che miệng, một hồi lâu cơn ho qua đi trên nền tuyết trắng cũng rơi xuống vài giọt máu, sau đó là cả người ngã gục xuống. Một tỳ nữ đi qua nhìn thấy cảnh này làm rơi tách trà trong tay xuống vỡ nát, vội chạy vào trong nhà hô hoán.

"Hầu gia, phu nhân, không xong rồi công tử bất tỉnh rồi!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện