Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Thiên không thời


trước sau

Tôn Kỷ nhấp một ngụm trà, sau đó thở dài một hơi: "Ầy... Lan Chi còn nhỏ mà. Nhiều cái vẫn chưa biết đúng sai, con là sư huynh cũng chẳng ra sao, không nhân nhượng giúp đỡ nó thì thôi sao lại còn suốt ngày... hết cãi rồi đánh nhau."

Từ Cảnh Hiên lo lắng y ở trong đó lâu sẽ khó chịu, vội vàng gật đầu lia lịa hùa theo: "Sư phụ nói rất phải, là con không tốt sau này con sẽ chú ý yêu thương sư đệ."

"Lan Chi thực ra không phải người xấu, cũng không biết tại sao nó cứ phải gây chuyện với con. Nhưng nó là người khẩu thị tâm phi, có lẽ là do lúc còn ở nhà Tống Uy Hầu hơi khó tính... ấy có tiếng gì thế?"

Tôn Kỷ đang chăm chú nói đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ trong phòng. Từ Cảnh Hiên lập tức căng thẳng, bàn tay khẽ bấu chặt vào gối.

Hắn biết tiếng động này phát ra từ trong... gầm giường.

Từ Cảnh Hiên lắc đầu, cười gượng nói: "Nào có, nào có. Đệ tử đâu nghe thấy tiếng gì đâu, chắc sư phụ nghe nhầm rồi!"

Lâm Lan Chi cũng căng thẳng không kém hắn là mấy, y lấy tay bịt chặt miệng, nhắm kín mắt lại, cả thân thể bất động đến thở cũng không dám thở mạnh.

Tiếng động lúc nãy không phải y cố tình đâu mà do con muỗi. Là do con muỗi chết tiệt kia! Ai lại biết trong này lại nhiều muỗi như vậy chứ, lại còn cứ nhằm y mà đốt.

Sư phụ nghe Từ Cảnh Hiên nói xong, không những không bỏ qua mà còn nghi ngờ đứng dậy tiến về phía giường. Ông chỉ chỉ xung quanh chắc nịch nói: "Ta hơi già một chút nhưng tai vẫn còn thính lắm không nghe nhầm được, lúc nãy thực sự có tiếng động."

Từ Cảnh Hiên đang định giải thích đột nhiên lại nhìn thấy một mảnh y phục của Lâm Lan Chi lộ ra, nhân lúc sư phụ còn đang ngó ngang ngó dọc chưa để ý đến, hắn liền chạy lại phía giường gào lên: "Sư phụ!"

Sư phụ bị giọng nói lớn tiếng của hắn làm cho giật mình, ông khó hiểu quay ra nhìn.

"Sao vậy?"

Từ Cảnh Hiên gọi vậy thôi nào biết định nói gì. Trong lúc bế tắc cái khó ló cái khôn, hắn vội vàng quỳ xuống thảm thiết gọi: "Sư phụ!!!"

"Cảnh Hiên làm gì vậy? Có gì thì từ từ nói mau đứng lên trước đã."

"Không được." Từ Cảnh Hiên lắc đầu: "Sư phụ cứ mặc kệ đệ tử, hôm nay con nhất định phải nói chuyện này với người!"

Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống, tay đằng sau lưng lại không ngừng vẫy vẫy ra hiệu cho y kéo áo vào. Lâm Lan Chi giờ mới phát hiện y phục của mình bị lộ ra, y hốt hoảng vội kéo lại, hắn ngó thấy y đã kịp thu về mới nhớ đến tình cảnh của mình, ngước mặt lên nhìn sư phụ trước mặt đang chờ hắn nói tiếp.

Từ Cảnh Hiên lắp bắp: "Đệ tử... đệ tử..."

Thấy hắn ngập ngừng sư phụ dịu dàng an ủi: "Con trước nay luôn là học trò ta ưu ái nhất, có chuyện gì mà không thể nói đừng ngại cứ nói đi."

Từ Cảnh Hiên nghe đến năm từ 'học trò ưu ái nhất' cảm thấy chột dạ không thôi. Hắn đây không phải không dám nói mà là không có gì để nói!!!

Trong lòng Từ Cảnh Hiên gào thét, hai mắt hắn cũng đỏ lên ngập ngừng: "Sư phụ... đệ tử... À đúng rồi. Đệ tử học ở đây cũng đã lâu. Từ trước đến nay sư phụ là người tốt với con nhất, nghĩ vài năm nữa con sẽ rời xa nơi này... trong lòng lại cảm thấy đau xót không thôi."

"Sư phụ đa tạ người đã dạy dỗ đệ tử suốt bao năm qua... con muốn cảm tạ ân nghĩa của người!"

Thì ra là học trò muốn tạ ơn. Tôn Kỷ biết mục đích của hắn xúc động không thôi, rưng rưng vội đỡ người lên.

"Ầy.... không cần, không cần làm vậy. Nuôi dạy được một học trò tài giỏi như con là ta nở mày nở mặt mới đúng, ơn nghĩa gì chứ... nào mau mau đứng dậy đi."

Từ Cảnh Hiên cúi gằm đầu xuống đất, hắn thực sự rất hổ thẹn với lương tâm. Nếu để sư phụ biết hắn ở trong học cung này làm chuyện đồi bại với sư đệ, hiện tại còn vì che giấu y trong phòng mà nói ra những lời này chắc chắn sư phụ sẽ tức chết.

Từ Cảnh Hiên hàn huyên với sư phụ vài câu nữa cuối cùng cũng tiễn được người về, hắn thở phào nhẹ nhõm chốt cửa lại cẩn thận mới vội vàng cúi người xuống đỡ Lâm Lan Chi ra.

Trong gầm giường toàn là mạng nhện với bụi bặm, Lâm Lan Chi ở trong đó một hồi khi chui ra quần áo đã bẩn gần hết, nhất là đồ màu trắng càng nhìn rõ. Từ Cảnh Hiên nhìn vừa thương vừa buồn cười, lấy tay lên gỡ mạng nhện trên đầu y xuống nói: "Vất vả cho đệ rồi."

Lâm Lan Chi vỗ vỗ ngực thở ra một hơi.

"Làm ta sợ gần chết, không được, không được. Lần sau chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa!"

"Không được!" Từ Cảnh Hiên nghe như sét đánh ngang tai, hắn lớn tiếng đến mức cả Lâm Lan Chi cũng giật mình. Thấy mình phản ứng hơi quá hắn ngại ngùng hạ giọng, tay phủi sạch đi vết bẩn trên người y đau lòng nói: "Đừng làm vậy, chúng ta lâu lâu mới lén gặp nhau giờ đệ còn định không gặp ta nữa bảo ta phải làm thế nào đây?"

Lâm Lan Chi nhìn bộ dạng ỉu xìu như chó con sắp rời xa chủ của hắn, khóe môi giật giật không nói gì. Từ Cảnh Hiên lôi từ trong tủ ra một bộ quần áo nói: "Y phục của đệ bẩn hết rồi mau đi thay đi."

Chui trong đó một hồi Lâm Lan Chi cũng cảm thấy hơi khó chịu, y cầm thêm khăn đi lau qua người rồi mặc tạm quần áo của hắn vào. Người Từ Cảnh Hiên cao hơn nên y phục cũng rộng hơn, Lâm Lan Chi khoác vào người nhìn không khác gì trùm thêm một cái mền trắng. Từ Cảnh Hiên mỉm cười hôn nhẹ lên trán y nhỏ giọng nói: "Chúng ta... có nên làm tiếp chuyện đang dang dở?"

Chuyện này Lâm Lan Chi không bằng hắn, bình thường có mạnh miệng thế nào nhưng khi thực sự đối mặt hai tai vẫn đỏ lên. Từ Cảnh Hiên biết rõ như vậy nên lúc nào cũng tranh thủ trêu y thêm vài câu, đến lúc y tức giận quát lên: Huynh có im miệng đi không? Mới thực sự im.

Từ Cảnh Hiên cười ôm eo y đẩy lên giường, ở trên môi y cắn nhẹ. Nhìn bộ y phục của mình đang trên người y hắn nhủ thầm.

Biết vậy lúc nãy kêu y khỏi mặc hiện tại đỡ phải cởi.

Lâm Lan Chi nào biết mấy cái ý nghĩ đen tối của hắn, y rũ hai mắt để mặc hắn trêu đùa trên người mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện