Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Nửa đêm lén lút


trước sau

Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi lại trở về giống như trước kia, ban ngày trước mặt mọi người thì không ngừng tranh chấp. Đến khi đêm xuống không còn ai lại làm chuyện... khó nói.

Hôm nay như thường lệ cả hai lại cãi nhau một trận ầm ĩ trên lớp, cãi đến tận lúc ra đến ngoài, ai nhìn thấy cũng hoảng sợ tránh đi đường khác kẻo lại rước họa vào thân.

Họ lại không biết nhân lúc không ai nhìn thấy, Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống nói nhỏ với Lâm Lan Chi: "Đêm nay ta đến chỗ đệ nhé?"

Lâm Lan Chi cũng nhìn xung quanh sau đó mới nhẹ giọng trả lời: "Để đệ đến."

Từ Cảnh Hiên mỉm cười, hai người hờ hững đi lướt qua nhau như chưa từng có những lời ái muội ấy. Vì sợ bị bắt gặp nên cả hai cũng rất hạn chế thân mật, tính ra lần này cũng gần chục ngày rồi nhỉ?

Từ Cảnh Hiên nheo mắt nhìn mặt trời trên cao.

Khi nào trời mới tối đây? Chưa bao giờ hắn lại thấy mặt trời chói chang đáng ghét đến như vậy.

Mặt trời lại càng chiếu nắng gay gắt như đang phẫn nộ suy nghĩ của hắn.

Cuối cùng mặt trời dù không muốn cũng phải lặn, nhường chỗ cho mặt trăng lên. Đêm vừa xuống có người thì đang ôm sách mà học tập, người thì đang tắm, người lại lén lén lút lút nhẹ nhàng trèo cửa sổ vào phòng của ai đấy. Từ Cảnh Hiên nghe tiếng động liền bỏ quyển sách trong tay xuống, đứng dậy mỉm cười nhìn y: "Đệ đến rồi."

Lâm Lan Chi xua xua tay vội ngồi xuống ghế, nhìn thấy y có vẻ mệt hắn liền rót một chén trà đưa sang. Lâm Lan Chi uống một mạch cạn sạch nước trong chén rồi mới hốt hoảng nói: "Lúc nãy bắt gặp một người ở ngoài kia, suýt nữa thì bị phát hiện rồi!"

"Xem bộ dạng của đệ kìa, ta đã nói để ta đến."

Từ Cảnh Hiên vừa nói vừa lau mồ hôi trên mặt y, Lâm Lan Chi hơi xụ mặt xuống nhỏ giọng nói: "Nếu ta bị bắt còn có thể nói là ta lại muốn gây chuyện làm phiền huynh, dù sao trong mắt mọi người ta luôn là kẻ như thế. Huynh lại khác, nếu bị người ta nhìn thấy thì sẽ như thế nào? Nói huynh muốn gây chuyện với ta sao? Ai tin?"

"Đệ giờ cũng biết lo lắng cho ta rồi đấy hả?" Từ Cảnh Hiên nhéo má y nói: "Chả bù cho trước kia nói ghét ta, muốn hại ta thân bại danh liệt không ngóc đầu lên nổi."

Lâm Lan Chi nhớ lại trước kia xấu hổ, hơi cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Trước kia muốn như thế thật..."

Từ Cảnh Hiên lại mỉm cười nghiêm túc nói: "Thật ra lúc đó đệ muốn cũng dễ lắm, chỉ cần ngày đó nói với tất cả mọi người là ta cưỡng bức đệ. Đảm bảo không chỉ riêng mình ta thân bại danh liệt không đâu, cả Bình Nam Vương phủ sẽ bị mang tiếng xấu muôn đời."

"Người ta sẽ tin ta hay tin huynh? Đằng nào cũng không bằng không chứng."

"Đệ biết mà..." Từ Cảnh Hiên xoa nhẹ lên mặt, nhìn y bằng ánh mắt trìu mến: "Nếu là đệ nói ra, ta nhất định sẽ không chối. Nhưng lúc đó không làm vậy... có phải đệ khi ấy cũng thích ta rồi không?"

Từ Cảnh Hiên vừa nói vừa ghé sát mặt lại gần, Lâm Lan Chi mím môi không trả lời.

Có phải hay không chính y cũng không biết, nhưng y biết lúc đó mình thực sự không muốn khiến hắn trở thành như vậy.

Từ Cảnh Hiên thấy y không chối lại càng cười tươi, trong lòng ấm ấp vội sáp lại gần hôn nhẹ lên môi y, sau đó lại chuyển thành triền miên quấn quýt không dời.

Bàn tay hắn cũng không ở yên mà lần xuống sờ soạng khắp người, đã một thời gian kìm nén khỏi phải nói hiện tại gấp gáp đến mức nào. Được một lúc đã cởi hẳn áo ngoài của y ra bế về phía giường.

Sau nụ hôn dài hai má Lâm Lan Chi đỏ lên, vừa được buông ra đã hít lấy hít để. Từ Cảnh Hiên luồn tay vào trong người y kéo nhẹ áo trong xuống, bờ vai trắng lộ ra trước mắt, xương quai xanh nhấp nhô vì hơi thở gấp gáp mà run lên. Hắn điên cuồn cúi xuống cắn nhẹ lên, đầu lưỡi mềm mại ấm áp làm cả người Lâm Lan Chi như tê dại, thả lỏng dần theo từng động tác của hắn.

Hai người đang đắm đuối đột nhiên phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cả hai cứng đờ dừng động tác, Lâm Lan Chi hốt hoảng kéo áo lại ngồi bật dậy, dùng khẩu hình miệng nói với Từ Cảnh Hiên: Ai vậy?

Từ Cảnh Hiên nhíu mày lắc đầu.

Giờ này rồi ai còn đến? Hắn khó chịu nhìn về phía cửa tiếc nuối buông y ra.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này còn kèm theo cả tiếng gọi: "Cảnh Hiên có ở trong phòng không? Là ta."

Hai người nghe vậy liền trừng mắt lên nhìn nhau, Lâm Lan Chi theo bản năng vội nhảy xuống giường hốt hoảng nói nhỏ: "Làm sao đây là trưởng sư phụ. Sao ông ấy lại đến phòng huynh vào giờ này?"

"Ta không biết, đệ mau trốn trước đi!"

Cả hai đang ngó ngang ngó dọc tìm chỗ trốn, bên ngoài tiếng gõ cửa lại càng gấp gáp hơn.

"Cảnh Hiên ngủ rồi sao?"

Lâm Lan Chi định trèo qua cửa sổ nhưng nếu làm vậy nhất định sẽ bị phát hiện, y cuống cuồng đến mức rối hết cả lên, bỗng Từ Cảnh Hiên chỉ xuống gầm giường: "Đệ trốn tạm vào trong này đi!"

Lâm Lan Chi nhìn trong gầm vừa bẩn vừa tối tăm nhưng giờ đâu phải lúc quan tâm chuyện đấy, y vội nhặt quần áo rơi trên sàn rồi chui tọt vào trong gầm giường.

"Cảnh Hiên có trong đó không?" Tiếng sư phụ lại càng thúc giục.

Từ Cảnh Hiên sửa sang lại quần áo, thấy không còn vấn đề gì mới bước ra mở cửa. Vừa nhìn thấy sư phụ hắn đã mỉm cười nói trước: "Sao sư phụ đến lại không nói trước, đệ tử vừa mới đi ngủ để sư phụ chờ lâu rồi."

"Thì ra là ngủ rồi, thảo nào ta gọi không thấy trả lời... Cũng không có chuyện gì lắm ta chỉ muốn tâm sự với con một chút."

Từ Cảnh Hiên đứng sang một bên để sư phụ bước vào. Hắn rót cho ông một chén trà, cất giọng lễ phép nói: "Không biết sư phụ là có chuyện gì?"

"Nào nào ngồi xuống đây đi đừng đứng như thế." Tôn Kỷ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, Từ Cảnh Hiên cũng không dong dài lễ phép mà lập tức ngồi xuống im lặng đợi sư phụ nói tiếp.

"Chẳng qua dạo này ta nghe quan hệ giữa con và Lan Chi ngày càng không tốt?"

Lâm Lan Chi ở trong gầm giường nghe nhắc đến tên mình tự chột dạ lấy tay bịt chặt miệng. Ngay cả Từ Cảnh Hiên cũng quay mặt sang chỗ khác, ho khan một tiếng rồi mới trả lời: "Cũng như những điều sư phụ nghe... quả thật con với đệ ấy không hợp nhau cho lắm."

Từ Cảnh Hiên nói câu này cúi đầu xuống thật thấp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện