Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Bị phạt quỳ


trước sau

Sau cuộc náo loạn đó quả nhiên tin đồn lập tức tan biến, mọi người đều gật gù. Đúng là chỉ được vài hôm kẻ thù vẫn hoàn kẻ thù, làm sao có khả năng đó được chứ? Thà rằng nói ngày mai trời sập, thiên hạ đại loạn còn dễ tin hơn là Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi yêu nhau.

Mà hai nhân vật chính trong cuộc bàn tán sôi nổi kia đang quỳ trên nền đất, hai tay nâng thùng nước qua đầu. Giữa trưa mặt trời lên cao, Lâm Lan Chi mồ hôi chảy nhễ nhại trên mặt, thùng cao đựng đầy nước thực sự rất nặng, tay vì cầm lâu đã run cả lên làm nước sánh ra ngoài, mỗi lần sánh ra là trực tiếp đổ lên đầu. Có người đi qua chỉ chỏ vài cái rồi nhanh chóng lặn mất tăm, Từ Cảnh Hiên nhìn đỡ hơn một chút, tay hắn giữ nguyên tư thế mặt không lộ ra cảm xúc, quỳ nửa buổi cũng không thảm như Lâm Lan Chi.

Hắn nhìn y một hồi, nhìn rồi lại nhìn. Cuối cùng thở dài nói: "Đệ còn chịu nổi được nữa không? Nếu không được đổ bớt nước sang cho ta đi."

"Không cần, ta vẫn chống đỡ được." Lâm Lan Chi nghiến răng cố chấp dơ thẳng tay lên cao. Từ Cảnh Hiên không dám nhìn bộ dạng này của y, quay mặt sang hướng khác nói: "Ta bảo rồi, họ thích thì cứ cho họ nói đi nào là đóng kịch, giờ bị phạt thành như thế này..."

Lâm Lan Chi đã thực sự mệt mỏi nhưng vẫn gượng cười: "Không sao ta bị phạt nhiều cũng thành quen rồi."

"Nhưng ta là lần đầu tiên."

Lâm Lan Chi nhìn hắn mím chặt môi muốn nói gì đó lại thôi, hai mắt hơi rũ xuống.

Hai người quỳ từ sáng đến tận nửa đêm sư phụ mới khoan hồng đến đuổi về. Lâm Lan Chi thầm thở phào, còn nghĩ phải quỳ đến tận sáng hôm sau chứ.

Vì quỳ lâu nên khi đứng lên hai chân đều mềm nhũn, Từ Cảnh Hiên vừa dậy đã đỡ lấy Lâm Lan Chi, y lập tức phủi tay hắn ra nói: "Huynh đừng ân cần như vậy với ta nữa, nếu để người khác nhìn thấy không phải bao công sức hôm nay đều đổ xuống sông xuống bể hay sao?"

"Chuyện này có quan trọng bằng đệ không?"

Từ Cảnh Hiên không để Lâm Lan Chi nói tiếp đã đỡ lấy tay y, hai người tập tễnh cùng nhau trở về. Đi gần đến nơi Từ Cảnh Hiên lại nói: "Về phòng của ta đi, ta bôi thuốc rồi đi kiếm một chút đồ ăn."

Bây giờ đã là nửa đêm, nghĩ đến đây rồi chắc cũng không ai nhìn thấy nữa, Lâm Lan Chi mới yên tâm gật gật đầu làm theo ý hắn. Nhà ăn đã đóng cửa từ sớm, Từ Cảnh Hiên chỉ tìm được hai chiếc màn thầu lạnh ngắt, hắn đưa y một cái mình một cái.

Sau khi ăn rồi tắm rửa qua xong, Từ Cảnh Hiên lại ngồi rên giường đặt chân y lên đùi mình, nhìn hai chân vốn dĩ trắng nõn giờ trên đầu gối đã in đầy vết thâm tím, hắn đau xót nói: "Đệ ấy, đệ ấy... Một ngày không gây chuyện không chịu được hả?"

Trách thì trách vậy nhưng hắn vẫn cẩn thận xoa thuốc ra lòng bàn tay rồi đặt lên đầu gối y xoa nắn, Lâm Lan Chi thoải mái nhìn hắn bôi thuốc cho mình. Từ Cảnh Hiên mới tắm xong nên tóc vẫn còn hơi ướt, hắn mặc một chiếc áo trong mỏng, cổ áo nới rộng hờ hững khoác lên người. Xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo, nhìn vẻ mặt chăm cúi đầu xuống của hắn làm cả người y bất giác nóng lên.

Lâm Lan Chi ho khan vội rời ánh mắt sang hướng khác.

"Lần sau không cần phải làm đến mức này đâu, đệ xem học cung bị hai ta náo loạn đến mức chó gà không yên rồi. Còn làm nữa, ta sợ chuyện này không bị phát hiện thì hai ta cũng sớm bị đuổi đi mất thôi."

Lâm Lan Chi mím môi gật gật đầu: "Vậy lần sau không đánh nhau nữa, chỉ cãi thôi?"

Từ Cảnh Hiên bật cười: "Nói đến mắng người đệ mắng thật sự rất giỏi, còn nguyền rủa ta cả đời này không lấy được nữ nhân nào. Vậy phải làm sao đây, sau này đệ lấy ta hả?"

"Huynh cũng đâu có kém!" Lâm Lan Chi trừng mắt lên nói lại.

Từ Cảnh Hiên mỉm cười, xoa xoa bàn tay đỏ ửng của y nhẹ giọng nói: "Muộn rồi tranh thủ ngủ một chút đi, mai còn dậy sớm."

Lâm Lan Chi đã thấm mệt không cần hắn nói cũng đã vội nằm xuống, nến đã tắt giờ căn phòng tối mịt, nhờ ánh trăng nên vẫn lờ mờ nhìn thấy mặt nhau. Từ Cảnh Hiên xoay người ôm chặt y vào trong lòng, cả hai bỗng chốc thu hẹp lại khoảng cách. Lâm Lan Chi nằm không thoải mái, duỗi chân ra không may vừa cử động lại chạm phải hạ thân của hắn.

Bỗng chốc y thấy hai má mình nóng cả lên.

"Huynh... ta có làm gì huynh đâu mà huynh cũng..."

Từ Cảnh Hiên cười hôn nhẹ lên mặt y.

"Còn cần phải làm gì? Chỉ cần ở gần đệ ta đều không khống chế nổi mình."

Lâm Lan Chi im lặng không trả lời, đợi một lúc Từ Cảnh Hiên nghĩ y đã ngủ lại nghe thấy giọng nói ngại ngùng cất lên: "Nếu huynh muốn... thì cứ làm đi."

Trong đêm tối Từ Cảnh Hiên đột nhiên bật cười, tiếng cười của hắn lại làm Lâm Lan Chi tức giận gằn giọng: "Huynh cười gì mà cười?!"

"Không có gì." Từ Cảnh Hiên ho khan cố nhịn cười nói: "Cả ngày bị quỳ còn chưa đủ mệt hả? Ta làm sao nỡ... mau ngủ đi."

Lời của hắn làm cả người Lâm Lan Chi cũng thấy mềm nhũn, y nhắm chặt hai mắt lại. Cảm giác này quá ấm áp, Từ Cảnh Hiên lại quá tốt, nhưng càng như thế càng khiến trong lòng y dâng lên nỗi sợ hãi. Y không muốn có được lại mất đi, chỉ muốn mãi mãi bình yên như vậy, chỉ có hắn và y.

Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra, hai người sao che giấu được mãi mãi. Nhất là tình cảm của họ lại không hợp với lẽ thường, y không muốn mất đi hắn càng không muốn buông bỏ.

Lâm Lan Chi vừa nghĩ vừa lấy tay nghịch ngợm trên người hắn, giọng nói pha lẫn chút mệt mỏi.

"Cha mà biết ta với huynh làm ra những chuyện như thế này, ông ấy nhất định sẽ giết chết ta."

Nói xong câu đó y cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Từ Cảnh Hiên ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở đều đều mới khẽ cử động, ôm chặt người vào lòng thì thầm nói.

"Yên tâm có ta ở đây, đệ sẽ không chết được đâu. Cùng lắm là ta cướp người..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện