Lâm Lan Chi sau khi trở về người cũng ướt từ đầu đến chân, không có chỗ nào là nguyên vẹn. Sau khi thay quần áo xong mới nhìn thấy dây cột tóc của Từ Cảnh Hiên nằm ở trên bàn, y do dự một lúc cuối cùng đem đi giặt thật sạch sẽ, nghĩ nhân cơ hội nào đấy sẽ trả cho hắn.
Nhưng những ngày sau Từ Cảnh Hiên vẫn như cũ, không hề quan tâm đến y một chút nào, giống như hôm bắn cung đó hắn chỉ tiện tay giúp một người xa lạ. Không hiểu sao trong lòng Lâm Lan Chi dâng lên cảm giác hụt hẫng, hết cách, y chỉ có thể cất sợi dây đó cẩn thận vào trong người.
Lâu lâu lại đem ra nhìn, dường như trên sợi dây còn vương lại một chút mùi hương trên người hắn, rất dễ chịu.
Hắn cứ lạnh nhạt với y như vậy tận đến lúc trở về học cung, chính y đuổi hắn đi nên càng không thể mặt dày bắt chuyện với hắn trước. Thoáng chốc lại một tháng trôi qua, những ngày sống tạm bợ trong rừng đã kết thúc, tất cả mọi người lại bắt đầu trở về cuộc sống bận rộn thường ngày, sáng lên lớp chiều lên lớp, quanh quẩn trong học cung không thể bước ra ngoài nửa bước.
Không hiểu sao dạo gần đây không thấy Từ Cảnh Hiên đâu cả, không biết từ lúc nào Lâm Lan Chi đã hình thành thói quen nhìn xung quanh tìm bóng hình hắn. Bởi vì suốt ba năm trong học cung, ngay từ ngày đầu tiên y đã dính lấy hắn, làm phiền hắn. Rồi sau đó ngược lại là hắn bám theo y, nhưng chung quy lại vẫn là hai người liên tục dính lấy nhau, thời gian này đến mặt hắn cũng không thấy khiến Lâm Lan Chi ngày càng khó chịu.
Sau chuyện ngày đó cũng không có ai dám đem chuyện y bắn cung không được tốt ra cười nhạo, họ cứ nghĩ là do y lười tập luyện nhưng trong một thời gian ngắn như thế, có thể bịt kín mắt mà bắn trúng hồng tâm đã là không tồi. Lâm Lan Chi ngược lại vậy mà không hề để ý đến chuyện này.
Y dạo này tâm trạng không tốt cũng không đi chọc ghẹo người ta, ngược lại cứ thất thần như người mất hồn, khiến không ít người nổi hứng lên ngược lại trêu trọc y, đặc biệt là Nhiếp Anh. Hắn cứ lâu lâu lại chạy đến, nhân lúc y thơ thẩn nhất mà vỗ vai một cái rồi cười lớn tiếng hỏi: "Lâm Lan Chi dạo này ngươi sao lúc nào cũng như người mất hồn vậy?"
"Thất tình, hay đang tương tư ai hả?"
"Có phải đang yêu vị cô nương nào rồi không?"
Lâm Lan Chi thì không có vị cô nương nào cả, nhưng nhắc đến 'yêu' y vô thức ngước đầu lên hỏi Nhiếp Anh: "Yêu một người là như thế nào?"
Nhiếp Anh bị chọc đúng chuyên môn liền ngồi xuống giảng cho y một loạt, nào là lúc nào cũng nhớ đến người đó, lúc nào cũng muốn gặp người ta,... Rồi hắn tóm gọn lại một câu: "Vẻ mặt của ngươi như hiện tại chính xác là đang yêu rồi, nói cho sư huynh nghe là cô nương nào thế ta giúp ngươi!"
Những thứ Nhiếp Anh nói Lâm Lan Chi đều có nhưng lại không phải là một vị cô nương, không lẽ y lại nói với hắn y là đang nghĩ đến Từ Cảnh Hiên?
Dĩ nhiên là không thể được rồi!
Lâm Lan Chi vội đứng lên chạy trối chết, mặc cho Nhiếp Anh ôm bụng cười nắc nẻ đằng sau. Lâm Lan Chi khó chịu thầm mắng.
Nhất định là tên kia nói năng nói cuội!
Không lẽ y lại thích Từ Cảnh Hiên...
Nghĩ đến đây Lâm Lan Chi vội vò đầu bứt tóc chạy vào trong phòng đóng chặt cửa lại.
Vài hôm sau cũng không thấy bóng dáng Từ Cảnh Hiên đâu, y cũng không thân thiết với ai trong học cung để đi dò hỏi, dù có thân y cũng sẽ không hỏi. Ai mà chẳng biết quan hệ giữa hai người không tốt, y đột nhiên hỏi han hắn như vậy không phải quá kì lạ sao? Vậy nên dù có một chút tò mò y cũng đành im lặng.
Lâm Lan Chi lại vì lời nói của Nhiếp Anh mà suy nghĩ cả ngày lẫn đêm đến mức mất ngủ, buổi chiều được nghỉ y liền ngủ một giấc lại lấy sức, vậy mà không nghĩ ngủ một giấc liền ngủ đến tận bữa tối. Cũng may vừa kịp giờ ăn, Lâm Lan Chi mệt mỏi lê bước ra khỏi phòng.
Trong nhà ăn vẫn còn đang có rất nhiều người đang dùng bữa, Lâm Lan Chi chọn bừa vài món rồi mệt mỏi ngồi xuống một chiếc bàn trống. Y đang định gắp thức ăn lên miệng thì nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ từ bàn bên, tuy không phải là người hóng hớt nhưng họ