Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Thế Giới Đen Như Quạ


trước sau



Edit: Lune
"Con chọn chỗ ở giỏi đấy." Tiếu Chí Đồng nói cực ký có thâm ý.

Ngụy Tô Thận gật đầu, vẻ mặt vẫn không cảm xúc như cũ: "Nhà tuy không lớn nhưng tình cảm giữa mọi người đều rất tốt."
Tiếu Tuấn đi cuối nghe hắn nói lập tức ngẩng đầu lên.

Y càng ngày càng không hiểu nổi người anh này của mình nữa, những lời kia nghe qua thì không thấy gì lạ nhưng nếu nghe kỹ lại cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

Chất lượng nước ở đây không tốt lắm, nước lã sau khi đun lên vẫn có vị mằn mặn.

Vị giác của Tiếu Chí Đồng rất nhạy bén, ông cầm cốc nước đưa lên miệng sau đó lại đặt xuống.

"Lúc trước đuổi con ra khỏi nhà họ Tiếu là do tư chất không đủ." Tiếu Chí Đồng nhìn lướt qua con gà trống: "Nếu giờ đã có linh sủng, con có thể quay về nhà họ Tiếu lần nữa."
Lời nói không hề khách khí, giọng điệu rất lạnh lùng, cũng không vì Ngụy Tô Thận có linh sủng mà nói giảm nói tránh đi chút nào.

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Nơi này rất tốt."
Tiếu Chí Đồng giống như đã sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, ngay cả Tiếu Tuấn nghe xong cũng không hề ngạc nhiên.

Nếu hắn thẳng thắn đồng ý họ mới kinh ngạc ấy chứ.

Người trẻ tuổi ai mà không có khí phách của mình, trươc bị tuyệt tình đuổi ra khỏi nhà.

Giờ có lợi ích lại đến khuyên quay về, đương nhiên sẽ không đồng ý.

"Trong lòng con có oán hận cũng là chuyện bình thường." Tiếu Chí Đồng thản nhiên nói: "Nhưng chỉ có nhà họ Tiếu mới có thể cung cấp đầy đủ tài nguyên cho con được.

Cứ mạnh lên trước đã rồi sau này tính toán mấy chuyện đó cũng chưa muộn."
Khóe môi Ngụy Tô Thận cong lên, cười nhạt: "Đây là đang khuyên con lợi dụng xong nhà họ Tiếu thì đá bỏ?"
"Cũng không phải là không thể." Tiếu Chí Đồng nói tiếp: "Mối quan hệ giữa cá nhân và dòng họ vốn là lợi dụng lẫn nhau, tất nhiên đến lúc đó nhà họ Tiếu sẽ đưa ra quyền lợi và địa vị đủ để hấp dẫn con ở lại."
Ngụy Tô Thận không suy nghĩ, vẫn từ chối như cũ.

"Bản lĩnh của nhà họ Tiếu không hợp để con học."
Không hề có chút oán giận nào trong từng câu nói, giống như nó đang trần thuật lại đúng ự thật mà thôi.


Sắc mặt của Tiếu Chí Đồng dần trở nên lạnh lùng: "Những gì trước đây con học được chỉ là râu ria bên ngoài, cho nên con không đủ tư cách để đánh giá."
Ông có thể chấp nhận việc Tiếu Kỳ bất mãn với gia đình nhưng không thể chấp nhận được việc hắn nghi ngờ năng lực của nhà họ Tiếu.

Tinh ý thấy bố mình bắt đầu nổi bão, Tiếu Tuấn vô thức lùi về sau một bước, nhưng sau đó y thấy Ngụy Tô Thận vẫn đứng yên tại chỗ nên lập tức cảm thấy hơi mất mặt.

"Vậy thử thi xem." Ánh mắt Ngụy Tô Thận lạnh như băng: "Xem ai là người xử lý xong chuyện bất thường trong toà nhà này trước."
Tiếu Chí Đông chế nhạo: "Con muốn so với ta?"
Ngụy Tô Thận: "Không phải dùng nắm đấm."
Bàn về thực lực, giờ hắn còn chưa phải là đối thủ của Tiếu Chí Đồng.

"Mà là xem cách xử lý của ai vẹn toàn hơn."
"Vẹn toàn?"
Tiếu Chí Đồng lặp đi lặp lại từ này, mới nghe thì thấy rất ấu trĩ nhưng sau đó mơ hồ cảm thấy hơi thích thú.

Trận đánh cuộc cứ thế được thành lập.

Ngụy Tô Thận liếc mắt sang Tiếu Tuấn: "Cảm thấy đủ năng lực thì em cũng có thể tham gia."
Nói đến mức này, hơn nữa còn ở ngay trước mặt bố, ánh mắt của Tiếu Tuấn không tốt chút nào: "Hy vọng anh không hối hận."
Hiệu suất làm việc của người nhà họ Tiếu rất cao, vốn Tiếu Chí Đồng muốn mua hẳn một căn dưới tầng, nhưng ở đó toàn người già, bất kể ông đưa bao nhiêu tiền họ cũng không chịu rời đi.

Ngụy Tô Thận đưa ra một quyết định khá bất ngờ, đó là mời bọn họ đến nhà mình ở.

Hai phòng ngủ một phòng khách, thừa sức chứa được ba người.

Vì tất cả đều dựa vào khả năng của mình nên tất nhiên họ sẽ không chia sẻ thông tin với nhau.

Ngụy Tô Thận chủ yếu hoạt động vào ban ngày, Tiếu Chí Đồng cùng Tiếu Tuấn lại thiên về ban đêm.

3 giờ 30 phút sáng.

Khi Tiếu Chí Đồng trở về, Tiếu Tuấn đã ngủ, còn Ngụy Tô Thận đang khồi khoanh chân dưới sàn nhà cạnh cửa sổ, xung quanh đều là những đốm sáng màu xanh dày đặc.

Ánh mắt của Tiếu Chí Đồng trở nên cực kỳ sắc bén - Kia là sinh lực.

Nhà họ Tiếu cũng có một thuật trị liệu được truyền lại nhưng không cao cấp như thế.

Những đốm sáng giống như có sinh mạng của riêng mình, chúng hoạt bát nhảy qua nhảy một lúc, đến khi chơi đủ rồi mới quay về cơ thể Ngụy Tô Thận.

Ngay sau đó, Ngụy Tô Thận từ từ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt có thể xuyên thấu mọi thứ của Tiếu Chí Đồng.

"Con học thuật trị liệu ở đâu?"
Ngụy Tô Thận không trả lời, gà trống bên cạnh kêu nhỏ hai tiếng nhìn ông, trong mắt tỏ ra cợt nhả.

Ảo diệu chính là Ngụy Tô Thận lại cúi đầu xuống giống như đang nói chuyện với con gà trống kia.

"Nó hỏi ngài có muốn học không?"
Lúc sau, Ngụy Tô Thận ngẩng đầu lên hỏi ông.

Tiếu Chí Đồng: "Nếu ta nói muốn..."
"Cầu xin nó."
Con gà trống ngẩng đầu lên, ra hiệu cực kỳ dứt khoát: Phải quỳ xuống cầu xin.

"......"
Đề tài kết thúc trong một ý định giết gà.

Theo lời kể của cậu bé, mẹ cậu vốn ở nhà nội trợ, nhưng gần đây đã tìm được một công việc nên đôi khi còn phải làm thêm ca đêm, rất vất vả.

Hôm nay đúng dịp cuối tuần, Ngụy Tô Thận đang chải lông cho gà bỗng thấy cậu bé chủ động đến tìm, cậu cười rộ lên làm lộ hai bên má lúm đồng tiền, ngọt ngào nói: "Tối nay anh đến nhà em ăn cơm nhé?"
Ngụy Tô Thận nhìn qua tờ lịch thấy còn ba ngày nữa mới hết bảy ngày nên lịch sự từ chối.

Cậu bé thất vọng nói: "Thôi nào, hôm nay bố em xuống bếp đó, ông ấy nấu ăn ngon lắm."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận rất nhạt nhưng ánh sáng trong mắt lại ấm áp như mùa xuân, hắn xoa đầu cậu bé, dịu dàng trả lời: "Được rồi."
Cậu bé vui vẻ ra về.

Rõ ràng là một cảnh tượng ngọt ngào ấm áp nhưng Phương Sam nhìn vào lại thấy lạnh cả sống lưng
Từ góc độ của cậu, có thể thấy rõ ý cười trong đáy mắt Ngụy Tô Thận, cái cảm giác lạnh lẽo toát ra từ trong xương kia làm cho người khác vô thức muốn tránh xa.


Mang quà là nghi thức cơ bản khi đến thăm nhà người khác.

Nhưng Ngụy Tô Thận lại không chuẩn bị gì cả.

Dù sao cũng là hồng môn yến, mang quà đến chỉ tổ lãng phí.

Lúc sắp ra khỏi cửa, Phương Sam ngậm một cái giỏ bay đến.

Ngụy Tô Thận cầm lấy mới phát hiện bên trong có một tá trứng gà chất lượng cao.

Tiếng chuông cửa vang lên không lâu, cậu bé hưng phấn chạy ra ngoài, đến khi nhìn thấy Ngụy Tô Thận thì vô thức há to miệng.

Một đứa trẻ ở tuổi này đã hiểu sơ sơ về đẹp và xấu, dù không quá mãnh liệt nhưng cậu bé cũng biết Ngụy Tô Thận thuộc về kiểu người có vẻ ngoài rất ưa nhìn và xinh đẹp.

Ở góc độ xã hội hiện đại, nó có lẽ thuộc về cái đẹp ngoài tầm với.

Một chàng trai cao lớn, vô cùng đẹp trai như vậy cầm theo một giỏ trứng, bỗng làm người ta cảm thấy mộc mạc gần gũi hơn nhiều.

Mẹ của cậu bé nghe thấy tiếng động nhanh chóng bước tới, cười nói: "Khách sáo quá."
Trong phòng bếp có thể nhìn thấy một bóng dáng đang bận rộn.

Đang nấu ăn là một người đàn ông trung tuổi bình thường, vẻ mặt vô cảm, động tác mang lại cảm giác không được khỏe cho lắm.

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm hồi lâu sau đó thu hồi tầm mắt.

Cậu bé cầm bài tập về nhà hỏi hắn vài câu, ánh mắt thỉnh thoảng lại bị Phương Sam hấp dẫn: "Còn gà này béo ghê."
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Em nói như thế nó sẽ buồn lắm đấy."
Cậu bé nhìn vào đôi mắt của con gà trống không thấy nó có vẻ gì là buồn cả, thay vào đó là nhìn cậu vô cùng hung dữ, như thể một giây sau sẽ mổ ra một cái lỗ trên người vậy.

Khi cửa phòng bếp mở ra, mùi cơm thơm ngào ngạt.

Hương vị rất hấp dẫn, Ngụy Tô Thận đã từng ăn qua không ít sơn hào hải vị cũng cảm thấy ít món ăn ngon nào có mùi thơm đến thế.

Ở giữa là canh gà hầm, bên cạnh là món cá chính.

Có gà có cá, đủ thấy được chủ nhà coi trọng vị khách thế nào.

"Nào, tranh thủ còn nóng, mau ăn đi." Bà chủ bày đũa xong, nhưng lại không hề động đũa trước.

Ngụy Tô Thận đẩy cái bát về phía trước một chút, khóe mắt liếc sang gà trống bên cạnh.

Phương Sam há mỏ ý bảo có thể ăn cơm trắng.

Ngụy Tô Thận chậm rãi ăn một miếng cơm trắng, sau đó gắp một miếng thịt ở phần bụng cá bỏ vào bát cậu bé dưới ánh mắt mong đợi của bà chủ: "Thịt chỗ này không có xương."
Nếu bỏ qua bầu không khí quỷ dị trước mắt thì cảnh tượng này sẽ vô cùng ấm áp.

Cậu bé quay đầu đi: "Em không thích ăn cá."
Ngụy Tô Thận lại gắp một miếng thịt gà, thổi thổi rồi đưa đến miệng cậu: "Kén ăn sẽ không lớn được đâu."
Cậu bé nhìn miếng thịt gà trước mắt, ăn không được mà không ăn cũng không được, cuối cùng đáng thương nhìn bà chủ.

"Gần đây nó bị đau răng nên không ăn được mấy món này." Bà chủ chậm rãi mở miệng, nét mặt không còn hiền lành như ban đầu.

Vẻ tiếc nuối trên mặt Ngụy Tô Thận rất chân thành, khác hẳn với hình tượng ông trùm lạnh lùng lần đầu tiên gặp Phương Sam.

Ông trùm không đáng sợ nhưng ông trùm mà biết diễn kịch lại cực kỳ đáng sợ.

Ngụy Tô Thận Vô ý nói với bà chủ: "Chồng cô ăn cũng có vẻ ăn không ngon miệng cho lắm."
Từ khi bước vào cửa, người đàn ông kia không hề nói một lời nào, thậm chí đến bây giờ, anh ta vẫn ngồi ngây ra ở đó.

Bà chủ: "Thất nghiệp nên tâm trạng không tốt cho lắm."
Ngụy Tô Thận lại gắp miếng cá lần nữa.

Trong mắt bà chủ lóe lên một tia sáng.

Vừa mới há mồm, con gà trống bên cạnh đã kêu lên một tiếng rồi bắt đầu lăn xuống đất co giật.


Ngụy Tô Thận vội vàng buông bát đũa xuống, ôm gà lên rồi sờ trán nó, nét mặt cực kỳ lo lắng: "Thú cưng của cháu hình như bị sốt rồi."
Khuôn mặt của bà chủ không được tốt cho lắm: "Nó chỉ là một con gà."
Sờ trán để đo nhiệt độ cơ thể gà, nhìn kiểu gì cũng thấy dị không chịu được!
Ngụy Tô Thận ôm Phương Sam, trong đôi mắt hạt đậu của gà béo lại phản chiếu một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Toàn bộ món ăn thơm ngào ngạt đều là xác chết của côn trùng, hốc mắt của người đàn ông trống rỗng, sau gáy có một vết nứt, còn có không ít côn trùng màu đen đang chui ra chui vào.

Sắc mặt của Ngụy Tô Thận vẫn không đổi, càng lại gần hắn nhìn càng rõ ràng.

Thịt cá đều là trứng li ti màu trắng hoặc là những con sâu nhỏ đang lúc nhúc di chuyển, kết quả sau khi ăn vào có thể tưởng tượng được.

Hắn gãi gãi cánh gà ra hiệu có thể bắt đầu.

Gà béo giãy giãy hai chân sau đó nghiêng đầu qua một bên rồi ngất xỉu.

Ngụy Tô Thận lấy cớ muốn dẫn thú cưng của mình đến cửa hàng thú cưng rồi ngang nhiên rời đi.

Sau khi hắn đi, cậu bé thất vọng nói: "Anh ấy không ăn."
Bà chủ bình tĩnh: "Còn rất nhiều cơ hội."
Cậu bé ngẩng đầu lên: "Chỉ cần anh ấy ăn là sẽ ngoan ngoãn như bố phải không ạ?"
Bà chủ gật đầu.

Cậu bé vui vẻ nói: "Hay quá, con rất thích anh ấy."
Giọng điệu của bà chủ nhà vô cùng cưng chiều: "Thích thứ gì nhất định phải giữ lại."
Cậu bé nhìn người đàn ông im lặng ngồi đối diện: "Con biết rồi, giống như bố."
......!
Ôm gà trống giả vờ đi một vòng, sau đó mới lên tầng.

Trên bàn để một đoạn đuôi của côn trùng, Tiếu Tuấn đứng bên cạnh, Tiếu Chí Đồng dùng ngón tay ấn xuống đuôi côn trùng một cái, có vẻ như đoán ra được điều gì đó.

Nhìn thoáng qua Ngụy Tô Thận, vẻ mặt Tiếu Tuấn cực kỳ đắc ý: "Con trộm bên nhà đối diện mà không bị phát hiện."
Vốn không định lấy ra, nhưng đáng tiếc năng lực của y có hạn nên không biết được đây là loại gì.

Ngụy Tô Thận không nói cho y biết, vừa rồi lúc bà chủ mời hắn ăn cơm, trên bàn toàn bộ đều là những con sâu như vậy.

"Là thi trùng." Tiêu Chí Đồng nói.

Tiếu Tuấn nhíu mày, côn trùng từ xác chết y gặp nhiều rồi nhưng phần lớn đều là giòi bọ, còn loại có vỏ thế kia thì vẫn là lần đầu tiên mới gặp.

"Nó không phải trùng bình thường mà là một loại cổ trùng."
Nhắc tới trùng, phản ứng đầu tiên chính là để khống chế người khác.

Tiếu Tuấn vội vàng hỏi loại trùng này có tác dụng tương tự hay không.

Tiếu Chí Đồng khẽ gật đầu: "Nhưng nó không phải dùng để khống chế người sống."
Gọi là thi trùng, nghĩa là chỉ có tác dụng với người chết.

Tiếu Chí Đồng nói đến đây, Tiếu Tuấn lại càng muốn hỏi nhiều hơn, nhưng nghĩ đến chuyện đánh cuộc, lời đến miệng lại nuốt trở về.

Thấy Ngụy Tô Thận không có vẻ gì là tò mò, Tiếu Tuấn nhịn không được: "Chẳng lẽ anh đã có cách gì rồi à?"
Ngụy Tô Thận không cố tỏ vẻ thần bí, thẳng thắn gật đầu.

Tiếu Chí Đồng nhìn về phía hắn: "Vậy thì xem ai ra tay nhanh hơn."
Ngụ ý là ông cũng đã có cách đối phó..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện