Khế Ước Ngày Xuân

Chương 37: Ôm Một Cái Nhé


trước sau

Trác Dật Nhiên sững sờ.

Dù nụ cười này chỉ thoáng qua mà thôi, nhưng trong ấn tượng của cậu, dường như đây là lần đầu tiên Lục Sâm tỏ ý khen ngợi rõ ràng như thế.

Những người khác đã vây quanh Lục Sâm, đi về phía anh, mấy người họ đập tay với nhau.

Khởi đầu quá tốt đẹp, trên mặt mọi người đều bất giác để lộ niềm vui sướng vì đã giành được lợi thế khi mở màn.

“Ôi.” Huấn luyện viên ngây người, sau đó quay đầu nhìn Minh Ngọc: “Lúc trước họ mạnh vậy à?”

Minh Ngọc nhìn vào sân, cười không đáp.

Theo quy định đặc biệt của trận đấu bóng rổ trường, đội hình ra sân hiệp đầu không được ra sân tiếp vào hiệp hai, Trác Dật Nhiên theo Lục Sâm đến rìa sân xem trận đấu.

Sau khi đổi đội hình ra sân, ưu thế của Học viện Điện tử đã được thể hiện. Alpha bên họ đông, thực lực các thành viên đội bóng rổ cũng khá cao, đội hình ra trận đầu và thay thế cũng ngang ngửa nhau.

Nhưng Học viện Quản trị Kinh doanh thì khác, vốn đã ít thành viên mạnh rồi, hiệp đầu đã chọn ra đội hình gồm những người mạnh nhất, so với họ, tất nhiên đội hình thay thế sẽ kém hơn.

Nhưng ngày thường mọi người cùng tập luyện cũng không đến mức chênh lệch quá nhiều, nhìn tình hình của hiệp một, cả đội vẫn khá là tự tin.

Quả nhiên, vừa bắt đầu hiệp hai, Học viện Quản trị Kinh doanh tiếp tục tăng sĩ khí, lần nữa thể hiện xuất sắc khiến khán đài nhiều phen trầm trồ.

Song, việc tốt không kéo dài, sau khi vào được một quả, quyền kiểm soát bóng nhanh chóng bị đối thủ giành lại, không chờ mọi người phản ứng, đối phương đã ném vào liên tiếp hai quả.

Hậu vệ dẫn bóng trong đội hình thay thế của họ cũng thường tập bóng chung với Lục Sâm, bấy giờ cậu ta áp dụng lối chơi tương tự như Lục Sâm, nhưng Học viện Điện tử đã thảo luận vài chiến thuật sau hiệp một rồi, thêm sự thật khách quan về việc chênh lệch trình độ như thế nữa, nên chẳng mấy chốc hiệp này đã rất khó công và thủ, bị đối phương cản phá liên tục.

Điểm số của Học viện Điện tử dần đuổi kịp họ, Học viện Quản trị Kinh doanh lại chỉ dặm chân tại chỗ. Sau một màn tranh đấu, khó khăn lắm mới được cơ hội ném rổ lần nữa, tiền phong phụ nhanh chân bật nhảy ném bóng, nào ngờ quả bóng xoay một vòng trên vành rổ rồi cuối cùng lại rơi ra ngoài một cách đầy tiếc nuối, sau đó bị đối phương cướp bóng đi luôn.

Rõ ràng cơ hội tốt hơn cả hiệp một, quả thật không nên mắc sai lầm này.

“Ôi!” Lâm Dương bất giác thở dài.

“Ngày thường chúng ta chơi bóng với chị dâu quen rồi.” Chung Hàn cũng đầy tiếc nuối: “Đúng là không phải tiền phong phụ nào cũng có tỷ lệ chính xác cao như chị dâu.”

Nói đoạn, cậu ta cũng thở dài cảm thán: “Đội trưởng, cậu biết nhìn người thật đó.”

Trác Dật Nhiên quay đầu nhìn Lục Sâm, trùng hợp làm sao Lục Sâm cũng đang nhìn cậu, chưa kịp mở miệng, Học viện Điện tử ngoài sân ném vào thêm một quả, cũng chính lúc này, trọng tài thổi còi cho nghỉ giữa trận.

Tỷ số cách biệt mà Học viện Quản trị Kinh doanh đã tạo ra trong hiệp một bấy giờ đã bị Học viện Điện tử san bằng trong hiệp này. Các khán giả của Học viện Điện tử lần nữa vui mừng thở phào, cả nhà thi đấu đều là những tiếng hò hét ầm ĩ của họ.

Năm thành viên cúi gằm mặt xuống ra sân, huấn luyện viên cũng không nhịn được trợn mắt thở hổn hển. Hậu vệ dẫn bóng đi thẳng đến chỗ Lục Sâm, mặt đầy vẻ hối lỗi: “Đội trưởng, tôi…”

Lục Sâm không nói gì, vươn tay vỗ vai cậu ta.

Đội cổ vũ của hai bên lần nữa ra sân trình diễn, nhưng chẳng ai trong họ còn tâm trạng để xem nữa, cả đội và huấn luyện viên quây lại với nhau thảo luận chiến thuật của hiệp tiếp theo.

Thời gian nghỉ ngơi mười phút trôi qua nhanh chóng, năm người trong hiệp đầu lần nữa xoa tay chuẩn bị bắt đầu hiệp thi đấu thứ ba.

“Đội trưởng.” Trước khi ra trận, Trác Dật Nhiên huých nhẹ vai Lục Sâm, hạ giọng nói: “Đã đến nửa trận sau rồi, có giấu tài nữa không?”

Nghe thế, Lục Sâm quay đầu nhìn cậu, đuôi mắt nhướng lên trông có đôi phần hứng thú: “Phải xem cậu rồi.”

“Trời ơi, sao tỷ số thay đổi nhanh quá vậy, còn cơ hội lật ngược tình thế không đây?” Tiểu Hy nhìn vào sân với vẻ lo lắng, sau đó chợt hét lên: “Lục Sâm trở về rồi!”

Cũng như đa số Omega đang ngồi trên khán đài, cô không rành lắm về bóng rổ, cũng chẳng biết luật chơi, chỉ ngơ ngác nhìn Lục Sâm cướp bóng trong tay đối phương lúc bắt đầu hiệp đấu, sau đó nhanh nhẹn chuyền cho Chung Hàn ở gần đó.

Thấy động tác của Lục Sâm, ngay từ xa, Chung Hàn đã nhảy lên bắt bóng rồi lập tức úp rổ, chuỗi động tác phối hợp của họ được hoàn thành trong vỏn vẹn mấy giây, gần như chỉ cần chớp mắt một cái thì bóng đã vào rổ rồi.

Trong những tiếng reo hò như sấm, Tiểu Hy há hốc mồm đầy kinh ngạc: “Sao nhanh quá vậy!”

“Alley-oop[1].” Chu Lộ Lộ nói: “Họ đổi chiến thuật rồi.”

[1] Alley-oop: nhận đường chuyền trên không và ghi điểm (trực tiếp, cũng trên không).

Vì bạn trai cũng là thành viên chủ lực của đội bóng nên Chu Lộ Lộ cũng biết chút ít về bóng rổ, Tiểu Hy quay sang nhìn cô với vẻ mặt đầy hâm mộ, hỏi: “Chiến thuật gì thế?”

“Nửa trận đầu là tấn công từ vòng ngoài, nửa trận sau chắc là…” Chu Lộ Lộ nhìn bóng dáng chạy nhanh như chớp trên sân, đoán rằng: “Đổi sang tấn công nhanh rồi.”

“Trời ơi, Lục Sâm!” Lại một tiếng hô chói tai của Tiểu Hy, Lục Sâm lần nữa cắt đường chuyền bóng thành công, anh nhanh chóng chuyền ngược về, vào trạng thái tấn công.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bóng đã vào tay lần nữa, anh nhảy bật lên ném nhẹ, một quả ba điểm đẹp mắt.

Là một hậu vệ dẫn bóng, trong tình huống mà các đồng đội khác dễ ghi điểm
hơn, Lục Sâm sẽ không tự ý ghi điểm, nhưng một khi đã ra tay thì không bao giờ để đối thủ tìm được sơ hở nào để cản phá.

Nếu nửa trận đầu, phong cách của Lục Sâm là “vững”, thì trong nửa trận sau, rõ ràng anh đã chuyển sang “mạnh”, chỉ cần bóng vào tay, anh sẽ đánh đâu thắng đó như chốn không người.

Cách chơi của toàn đội đều thống nhất với nhau, vốn tưởng hiệp một đã là phát huy đỉnh điểm của Học viện Quản trị Kinh doanh rồi, nào ngờ từ nửa trận sau, những pha đấu bóng đặc sắc mới chính thức mở màn.

Dù lần nữa tạm ở thế yếu, nhưng đội Điện tử cũng không chịu thua. Họ đã đổi sang đội hình mạnh nhất, Đàm Phi chỉ huy lần nữa, trước thế tấn công vồ vập của đối thủ, cậu ta bị ép phải tăng nhanh tiết tấu theo.

Màn tranh tài trên sân bóng diễn ra liên tiếp, tiếng hét của khán giả vang mãi không dứt, mắt của cả nghìn người ở đây đều dõi sát theo những chàng thanh thiếu niên trong sân.

Dường như thời gian thi đấu qua nhanh hơn cả ngày thường, thậm chí Tiểu Hy còn chẳng nhận ra hiệp ba đã kết thúc từ bao giờ, rồi khi nào thì bắt đầu hiệp bốn, đến khi cô sực nhớ để nhìn bảng điểm, thì tỷ số của hai đội đã lần nữa được kéo giãn thêm mấy điểm.

Chênh lệch này không nhiều, trong mấy phút cuối cùng, nếu đội Điện tử phản công mạnh mẽ thì vẫn có khả năng lật ngược tình thế; nếu Học viện Quản trị Kinh doanh xuất sắc thêm nữa, thì tất nhiên nắm chắc phần thắng rồi.

Song, trong một cơ hội tuyệt vời, tiếc rằng đội Điện tử ném rổ không vào, cũng không bắt bóng bật bảng thành công, bấy giờ bóng đã bị Chung Hàn đẩy ra, sau khi Hướng Gia có được bóng bèn chuyền cho Lâm Dương, cậu ta chuyền thẳng cho Lục Sâm ở gần bảng rổ.

Lục Sâm đang bị hai thành viên của Đội Điện tử kèm hai bên, khóa chết tất cả những hướng chuyền bóng, anh bất đắc dĩ đành phải bật nhảy lên, ngay khi tất cả mọi người tưởng rằng anh muốn ném rổ, thì anh lại bất ngờ xoay người chuyền về phía vạch ba điểm.

Đàm Phi đang chờ bóng ở trong khu vực ném ba điểm bấy giờ trợn to mắt.

Nguồn: we btruy en onlin e.com

Cách chơi của Lục Sâm luôn rất vững vàng, anh chưa bao giờ làm chuyện mà mình không chắc chắn cả, thế nhưng lần này lại ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ anh lại áp dụng động tác ném rổ giả để chuyền bóng mà chẳng ai ngờ được trước.

Đây quả thật là một cú chuyền nguy hiểm, tốc độ anh đổi hướng và chuyền đi quá nhanh, khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Động tác sẽ luôn chậm hơn đầu óc, dù trong đầu của Đàm Phi nhận ra mình phải cắt đường bóng, nhưng cơ thể cậu ta đã chậm nửa nhịp.

Ngay vào lúc cả địch và ta đều bất ngờ, bấy giờ bóng đã bay sượt qua tiền phong chính và phụ của đội bạn, sau đó được đón lấy một cách vững vàng.

Lục Sâm quay đầu, cùng tất cả tầm mắt của mọi người hướng về phía người đón bóng.

Trác Dật Nhiên đã chờ sẵn cứ như đây là sự ăn ý trời sinh vậy.

Cậu nhún chân bật người, giơ tay ném thẳng bóng vào rổ chẳng chút do dự, khác với nét đẹp mạnh mẽ đầy sức mạnh của Alpha, vóc người cậu hơi nhỏ, nhưng chẳng hề yếu ớt chút nào, nó vẫn phô bày cho mọi người thấy những đường cong tuyệt đẹp quyến rũ.

Tiền phong phụ luôn là tiêu điểm tỏa sáng trong sân, và đương nhiên cậu gánh nổi thứ ánh sáng chói lòa này.

Rõ ràng cậu chỉ là một Beta bình thường, nhưng lại chẳng bình thường chút nào cả.

Cậu của lúc này là chàng thiếu niên sáng nhất chói lóa nhất trong sân.

Quả bóng rơi thẳng vào lưới, cùng lúc đó, tiếng toét còi vang lên, một giây sau, cả khán đài vỡ òa bởi những tiếng hoan hô vang dội.

“Trời ơi! Không ngờ cậu ấy lại là Beta đó! Trên đời này cũng có Beta đẹp trai vậy sao!” Tiểu Hy xoay người túm cánh tay Chu Lộ Lộ với vẻ kích động: “Cuối cùng mình đã hiểu tại sao có Omega yêu cậu ấy đến chết đi sống lại rồi!”

Chu Lộ Lộ đã đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, cô vung vẩy biểu ngữ trong tay, vừa cười vừa nhắc nhở: “Người ta có bạn trai rồi.”

“Không sao, mình có thể làm fan CP của họ… Trời ơi, cậu mau nhìn kìa!” Tiểu Hy chợt lắc mạnh cánh tay Chu Lộ Lộ, nhìn khoảnh sân rối loạn với vẻ mặt phấn khích: “Có phải cậu ấy sắp…”

Lục Sâm vẫn đứng dưới bảng rổ, lồng ngực anh phập phồng nhẹ sau khi vận động mạnh. Không chờ anh phản ứng lại, bóng người cách đó không xa đã phóng như bay đến, ngay sau đó, cổ anh bị hai cánh tay choàng qua, lồng ngực ấm áp cũng kề sát vào người anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện