Khế Ước Hôn Nhân: Thần Y Tương Lai Không Dễ Chọc

Câu chuyện kỳ lạ


trước sau

Advertisement

Chương 29: Câu chuyện kỳ lạ

Chiếc xe jeep phóng như bay trên đường, người cầm lái tên Dương Tử đạp chân ga lao thẳng lên đỉnh núi tuyết Tây Tạng.

Lão Trang ngồi trên ghế phụ, nhìn chằm chằm chấm xanh nhấp nháy trên màn hình, lấy điện thoại di động ra gọi cho hai người khác, nhân tiện cũng gọi luôn cho cảnh sát để thăm dò tin tức từ đối phương.

Thiếu tá của bọn họ biến mất trong khách sạn lúc nửa đêm, đến nay đã được một ngày một đêm!

Anh biến mất không một lý do!

Bọn họ có gọi đến đồn cảnh sát xin được giúp đỡ nhưng lại bị từ chối!

Bên kia nói với họ rằng thiếu tá của bọn họ không phải trẻ vị thành niên cũng không phải bệnh nhân tâm thần, mà là người lớn có năng lực hành vi dân sự!

Vì vậy, chuyện cần được xử lý theo quy định, bọn họ phải đợi đến 48 giờ sau nếu vẫn không tìm thấy người thì mới được lập án.

Lão Trang nghiến răng nghiến lợi, những kẻ này đúng là khinh người quá đáng!

Thiếu tá của bọn họ, một người nằm liệt trên giường cần ngồi xe lăn, mỗi ngày muốn lên xuống cầu thang còn cần người đẩy, đột nhiên biến mất khỏi khách sạn, đây không phải bị bắt cóc thì chẳng lẽ thiếu tá nhà bọn họ có thể tự mình rời đi được sao?

Nghe thôi đã không chấp nhận được rồi. Thiếu tá nhà bọn họ đã bị liệt, chẳng lẽ còn tự bò ra khỏi khách sạn được à?

Vậy mà mấy tên này còn không chịu lập án, bắt bọn họ phải chờ đủ 48 tiếng mới đến đồn cảnh sát báo án.

Cũng chính vì thế mà đám người Dương Tử và lão Trang cảm thấy tức không nhẹ, nhưng họ không thể làm gì. Bốn người bọn họ chỉ có thể cố gắng tìm người, thậm chí còn không dám nói chuyện này cho ông bà ngoại của thiếu tá đang sống tại thành phố Thanh Liễu biết.

Hai cụ bên kia tuổi cao sức yếu, nay đã ngoài 90 rồi, sao dám nói chuyện này với họ được?

Bọn họ chỉ có thể gọi cho nhà họ Tiêu ở kinh đô, để nhà họ Tiêu xem liệu có thể phái người đến giúp tìm kiếm người không.

Nhưng cũng thật lạ!

Bốn người lần lượt gọi điện thoại cho nhà họ Tiêu, nhưng nhà họ Tiêu lại không có ai nghe máy! Quản gia cũng không có ở nhà, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa!

Trong lòng bọn họ bỗng trùng xuống, xem ra nhiệm vụ tìm kiếm thiếu tá chỉ có thể dựa vào bốn người họ mà thôi.

Bọn họ tìm kiếm suốt một ngày một đêm, đang lúc cảm thấy đã không còn hy vọng gì nữa thì thiết bị định vị lại có tín hiệu!

“Cũng may đã kết nối được với thiết bị định vị trên người thiếu tá, nếu không thiếu tá mà xảy ra chuyện gì, bốn người chúng ta chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!” Lão Trang nhìn chằm chằm đèn xanh không ngừng nhấp nháy trên màn hình máy tính, không dám rời tầm mắt, thậm chí còn không dám chớp mắt, chỉ sợ vừa chớp mắt chấm xanh kia sẽ biến mất ngay lập tức!

Từ đầu đến cuối Dương Tử vân chưa từng nhả chân ga, gật đầu nói: "Anh nói đúng. Ban đầu khi thiếu tá gặp tai nạn, bốn người chúng ta đã đánh bại không biết bao nhiêu anh em trong đội, giành lấy cơ hội được đi theo bảo vệ Thiếu tá ... Chúng ta đừng để các anh em phải thất vọng! "

………..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện