Khế Ước Hôn Nhân: Thần Y Tương Lai Không Dễ Chọc

Xin hãy tha cho chúng tôi


trước sau

Advertisement

Chương 26: Xin hãy tha cho chúng tôi

Cố Như Vân và Tiêu Chiến rất nhanh đã xâu chuỗi được đầu đuôi câu chuyện.

“Vừa rồi nhất định là hai tên đó đã gặp mặt năm người kia!” Cố Như Vân cau mày, nghiêm mặt.

Cố Như Vân và Tiêu Chiến nhìn nhau, đồng thời thấy trong đáy mắt đối phương có chút gì đó khá nghiêm trọng.

Dù trong xã hội hiện đại hay tại thời đại Tinh Tế, việc giết người không có lý do vẫn là chuyện bất hợp pháp.

Nhưng hiển nhiên cả hai kẻ kia đều là những kẻ giết người không chớp mắt.

"Đội đầu tiên có năm người, trong tay họ đều cầm theo súng. Vũ khí của hai kẻ phía sau hiển nhiên không bằng năm người phía trước. Nếu hai bên đánh nhau, chắc chắn hai kẻ ở phía sau phải chết!" Tiêu Chiến không cần đoán quá nhiều, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra. Nhóm người bắt cóc Cố Như Vân lúc trước chắc chắn không mạnh bằng nhóm người còn lại."

Đầu tiên, không nói đến sự chênh lệch quân số giữa hai bên. Chỉ cần nhìn nhóm người kia xuyên qua rừng rậm nhanh như con thoi, không cần dùng đến công cụ chiếu sáng như đèn pin, vẫn có thể nhàn nhã như đi trên đất bằng là biết vũ khí của bọn họ tân tiến hơn bên còn lại cỡ nào.

"Chẳng qua ... bất kể ai thắng ai thua, đây cũng là chuyện tốt cho cả hai chúng ta!"

Trên thực tế, suy đoán của Tiêu Chiến cũng không sai. Độc Lang và Trần Phong chỉ có một khẩu súng lục trong tay. Khẩu súng này Độc Lang luôn mang theo bên người để tự vệ. Đây cũng là một trong những lý do tại sao Trần Phong trước đây lại kiêng nể Độc Lang như vậy.

Tuy nhiên, điều mà Trần Phong không ngờ là anh ta còn chưa kịp lợi dụng lúc Độc Lang không chú ý mà tấn công trước, thì hai người đã bị dính đạn mà chết!

"Pằng, phằng!"

Hai viên đạn lần lượt bắn trúng vào đùi của Độc Lang và Trần Phong, máu tuôn ào ào như nước, lập tức vẩy lên đám củi khô trên mặt đất! Cơn đau từ đùi lan đến da đầu, Độc Lang tái mét mặt mày, đau đến suýt không cầm được đèn pin trong tay, nhưng dù có chết anh ta cũng muốn chết cho rõ ràng.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu tới năm người ở phía đối diện, bọn họ mặc quần áo đen, đeo mặt nạ, tay cầm súng nhắm vào bọn họ, Độc Lang vốn dĩ muốn chạy trốn nhưng thình lình phải đối mặt với họng súng đen ngòm lạnh lẽo. Bây giờ có chạy trốn cũng không còn ý nghĩa gì cả.

Độc Lang đau đến mức run rẩy, vứt con dao găm đang cầm trên tay trái xuống, ôm chặt vết thương để cầm máu, giả vờ bình tĩnh nói: "Các anh là ai? Sao lại ở đây? Tại sao lại bắn chúng tôi? Rốt cuộc các anh muốn làm gì?”

Năm tên này nhất định không có ý định trực tiếp giết bọn họ, nếu không thì đạn của đám người này đã găm vào não bọn họ rồi, chứ nào còn cho bọn họ sống để mà nói

"Chúng tôi muốn làm gì? ... Ồ, rất đơn giản! Nói cho tôi biết, tại sao ban đêm hai người lại đột nhiên xuất hiện ở nơi rừng núi này?! Có phải lúc trước các anh đã từng cứu một người đàn ông không?!" Kẻ cầm đầu đeo mặt nạ chỉ vào vết máu trên quần áo của Trần Phong, giọng nói lạnh đến mức khiến người ta sắp chết cóng!

“Không, không, chúng tôi không cứu ai, cũng không nhìn thấy ai trong rừng núi này cả,” Trên trán Trần Phong đầy mồ hôi, tay che vết thương, cả người run rẩy. Anh ta giải thích: "Mấy anh hãy để chúng tôi đi đi. Chúng tôi thực sự không cố ý đến đây! Xin hãy thả chúng tôi đi!"

……………..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện