Khế Ước Hôn Nhân: Thần Y Tương Lai Không Dễ Chọc

Tiếng súng!


trước sau

Advertisement

Chương 25: Tiếng súng!

Động tác mờ ám của Trần Phong, đương nhiên Cố Như Vân không nhìn thấy, lúc này cô và Tiêu Chiến, chỉ có thể nhìn thấy cẳng chân hai người này, ánh đèn pin cùng với tiếng bước chân.

Nhìn ánh đèn dần biến mất bên ngoài phạm vi cửa động, Cố Như Vân mới thu lại ánh mắt.

Lại chờ cho tiếng bước chân của hai người này đi thật xa, xa đến mức mình không nghe thấy được nữa, Cố Như Vân và Tiêu Chiến mới mở miệng nói chuyện.

Cố Như Vân vừa định nói chuyện: "Anh..."

Tiêu Chiến cũng đồng thời mở miệng: "Cô..."

Tiếng nói của hai người đồng thời vang lên trong sơn động, Cố Như Vân và Tiêu Chiến đồng thời lên tiếng, lại lại đồng thời im lặng, sau cùng nhìn nhau một hồi, vẫn là Tiêu Chiến giơ tay ra hiệu mời: "Ưu tiên cho phụ nữ, cô có thể nói trước."

Cố Như Vân cũng không từ chối, gật đầu cười, dùng ánh mắt chỉ vào hướng hai người rời đi, nhếch môi nói: "Tôi biết anh muốn hỏi gì? - - hai người vừa mới rời đi chính là người bắt cóc tôi, muốn moi tim tôi bán cho đám người buôn bán nội tạng."

"Trước đó bọn họ phái hai người canh trừng tôi, tôi thừa dịp bọn họ không chú ý, đánh bị thương một người. Người còn lại lỡ tay giết chết kẻ này. Cho nên người chết trong miệng tên khốn kia cũng không phải do tôi giết."

Trung Quốc là đất nước quản chết rất nghiêm khắc súng ống đạn dược, chuyện giết người này, cho dù xuất phát điểm là gì, nếu không phải thật sự muốn giết người thì không sao, nhưng lại lỡ giết người thì ánh mắt khi nhìn những người khác sẽ rất mất tự nhiên, vô cớ giết người, tình tiết nghiêm trọng, thậm chí có thể bị phán tử hình.

Cô là một quân y, công việc chính là cứu sống binh sĩ trên chiến trường, đương nhiên sẽ không cố ý giết người, cũng sẽ không vô cớ đâm sau lưng người đàn ông kia trước, lúc ấy mặc dù cô vì ham muốn mãnh liệt cứu sống mình mà giẫm lên huyệt đạo khiến đùi đối phương bị tê liệt tạm thời, nhưng điều này cũng không có nghĩa là người do cô giết.

Khí thế quân nhân trên người tên Tiêu Chiến này quá mức nồng đậm, cô cũng không biết rốt cuộc công việc của người này là gì? Nhưng nếu chẳng may người này là kẻ thích lo chuyện bao đồng, biết trong rừng núi Tây Tạng này có bọn bắt cóc liền báo cảnh sát, đến lúc đó chẳng phải cô sẽ tự rước phiền phức vào người sao?

Còn không bằng cô thừa dịp này giải thích luôn một thể.

Hiện tại hai người bọn họ là bạn hợp tác, không thể bởi vì một câu của người ngoài mà khiến đôi bên sinh lòng nghi ngờ, dẫn đến mối quan hệ này bị rạn nứt, phá hoại kế hoạch của cô, muốn an toàn rời khỏi rừng núi Tây Tạng, vậy thì nhất định phải mượn sức của đối phương.

"Không cần lo lắng như thế, tôi biết người không phải do cô giết. Người bình thường giết người xong tuyệt đối không thể trấn định được như cô..." Cũng đâu phải tên cuồng giết người đâu, đương nhiên không có khả năng giết người xong còn bình tĩnh cứu thêm phiền phức là anh nữa, cho nên trong lòng Tiêu Chiến nghĩ rất rõ ràng, cho nên đương nhiên cũng không tin lời người kia nói.

Đôi môi mỏng của Tiêu Chiến khẽ cong lên vài phần, "Vừa rồi tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, bảo cô sớm nghỉ ngơi một chút, cách lúc bình mình cũng chỉ chưa đến hai tiếng nữa thôi."

Trong sơn động, mặc dù lúc này hai người bọn họ toàn thân chật vật,trên người dính đầy vết máu, nhưng trái lại bầu không khí lại không tệ, Cố Như Vân nhìn gương mặt không chút thay đổi cũng không có chút cảm xúc nào kia của Tiêu Chiến, gật đầu nói, "Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, chờ trời sáng chúng ta tìm cơ hội xuống núi."

Ở trong quân đội đã gặp qua nhiều người luôn bày ra gương mặt nghiêm túc, không thích để lộ cảm xúc ra ngoài như Tiêu Chiến rồi, cho nên Cố Như Vân cũng không có chuyện không thích ứng được.

Chỉ tiếc, có vẻ như ông trời không định để cho hai người bọn họ nghỉ ngơi, hai người vừa mới nhắm mắt lại, hai tiếng súng vang lên lại khiến bọn giật mình mở mắt!

……….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện