Khế Ước Hôn Nhân: Thần Y Tương Lai Không Dễ Chọc

Anh đã tỉnh (2)


trước sau

Advertisement

Chương 18: Anh đã tỉnh (2)

Cố Như Vân liếm liếm khóe miệng khô nứt, nhìn theo bóng đen rời đi, chậm rãi thu lại ánh mắt tiếc nuối của mình.

Cô vươn tay trái mò mẫm sờ cái gáy của mình, miệng vết thương trên gáy, bởi vì có thảo dược cầm máu nên đã hết chảy máu, kết lại tạo thành một tầng máu nhạt, đây là miệng vết thương đang trong quá trình khép lại và hồi phục.

Cố Như Vân có hơi hài lòng gật đầu, tuy thảo dược này không thể giống như thảo dược ở đời trước của cô vừa đắp lên là có thể lành lại ngay, khôi phục như lúc ban đầu, nhưng công hiệu đã tốt hơn so với cô dự đoán rồi, chờ sau này cô sẽ thử ưu hóa gen của những thảo dược này, sử dụng nó đề đề thăng...

Cố Như Vân đang suy nghĩ đến tương lai sau này, người đàn ông nằm trên mặt đất bên cạnh, bỗng nhiên phát ra một tiếng rên cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Như Vân.

"Ừm..."

Ánh trăng xuyên qua những tán lá, chiếu lên gương mặt của người đàn ông, chỉ thấy sắc môi đối phương trắng xanh, lông mày chau lại, nhìn qua dáng vẻ đang cực kỳ khó chịu.

Cố Như Vân nhíu mày, giơ tay sờ thử trán người đàn ông, muốn coi thử xem miệng vết thương trên trán anh ta có cầm máu hay không, cũng thuận tiện xem thử xem có phải người này xuất hiện hiện tượng sốt không.

Người trái đất nguyên thủy không được trải qua quá trình ưu hoá gen, tố chất thân thể, kém xa không bằng trình độ của cư dân bình thường của thời đại Tinh Tế, sốt cao là phản ứng thông thường đáp lại kích thích của thân thể do bị thương nặng.

Nhất là người này bị trọng thương, đêm khuya nằm giữa núi rừng hứng gió lạnh không biết đã bao lâu, hiện tại lại nằm ở trên sàn động lạnh buốt, đầu nóng lên lại càng là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nhưng tay Cố Như Vân mới vừa duỗi đến...

Người đàn ông vốn nắm chặt mắt hôn mê nằm bất tỉnh trên mặt đất, gương mặt trắng xanh lại đột nhiên mở mắt, một phát bắt được cánh tay Cố Như Vân đang duỗi đến, sau đó nắm cực chặt!

"Cô là ai? !"

Trong huyệt động tối tăm, Cố Như Vân không thấy rõ được không mặt nhem nhuốc bẩn thỉu của người đàn ông đang nằm trên mặt đất, nhưng đôi mắt tối đen như mực kia của đối phương, lại như vực sâu không đáy, dưới ánh trăng sáng, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo!

"Người cứu anh." Cố Như Vân nhíu mày, hất bàn tay như gọng kìm đang nắm chặt lấy cánh tay cô ra, "Nắm chặt thế làm gì? Vết thương trên người anh cũng không phải do tôi gây ra... Nhìn anh có tinh thần như vậy chắc vết thương cũng cầm máu rồi."

Người đàn ông không nói gì, trên gương mặt không thấy rõ biểu cảm, không giận tự uy, đôi mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm Cố Như Vân, tựa như muốn chứng thực xem những lời này của cô là thật hay giả.

"Anh không tin tôi cũng hết cách, chờ đến bình minh anh có thể rời khỏi nơi này, tìm người đến đón anh... Trong núi này rất nguy hiểm, một mình xuống núi không quá tiện..." Cố Như Vân liếc nhìn hai mắt người đàn ông, đôi mày thâm thúy nhếch lên,

Trái đất cổ xưa từng có một câu là, nhân sinh thất thập cổ lai hy*. Là người nguyên thủy chưa từng trải qua quá trình ưu hóa gen, đa số con người chỉ có thể sống đến tám chín mười tuổi.

*人生七十古来稀: nhân sinh thất thập cổ lai hy: được hiểu là đời người sống được đến 70, 80 tuổi là hiếm.

Đời trước Cố Như Vân làm người đứng đầu quân y, đã phục vụ trong quân đội hơn 50 năm, là một người đã hơn 70 gần 80 tuổi đầu, cô đương nhiên sẽ không chấp nhặt với tên nhóc nhìn qua còn rất trẻ tuổi này.

Đương nhiên...

Ở thời đại Tinh Tế, tân nhân loại (người sau khi được ưu hóa gen) của Liên Bang có cấp bậc gien đạt tới cấp S, tuổi thọ trung bình khoảng 250 tuổi trở lên, đời trước cô khoảng bảy tám chục tuổi, đổi thành độ tuổi này của người trái đất, cô cũng chỉ có thể xem như là một người trẻ tuổi khoảng 30 tuổi.

Nhưng thân thể này của cô hiện tại mới chỉ có 21 tuổi.

Người đàn ông không nói chuyện, mở to đôi mắt đen láy vẫn im lặng như cũ, xem như đang cân nhắc sự thật giả trong lời nói của Cố Như Vân. Cả thạch động chìm trong yên lặng, không khí như sắp bị ngừng trệ...

Mãi đến mấy giây sau, người đàn ông thấy Cố Như Vân không có thêm bất cứ hành động nào khác, anh ta mới nhếch môi mỏng, chậm rãi di chuyển nửa người trên, cố gắng ngồi tựa vào vách thạch động.

Thế nhưng...

Chỉ một động tác vô cùng đơn giản như vậy, bỗng khiến đôi con ngươi của Cố Như Vân co rút lại.

"Nửa người dưới không thể nhúc nhích? Nửa người dưới của anh bị liệt hả ?"

………


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện