Khế Ước Hôn Nhân: Thần Y Tương Lai Không Dễ Chọc

Độc Lang tàn nhẫn


trước sau

Advertisement

Chương 16: Độc Lang tàn nhẫn

Trần Phong thả nhẹ bước chân, đi theo sau Độc Lang, trong lòng thì đang thầm nghĩ: May mà mình đã sắp xếp xong xuôi, rút con dao đã cắm vào người lão tam ra, lại dùng chính côn của lão tam cắm vào, giả thành lão tam là bị người phụ nữ xấu xí kia giết chết, còn mình thì không hề biết chuyện...

Nếu không lấy tính cách tàn nhẫn của Độc Lang, chỉ sợ sẽ cho anh ta một phát súng ngay tại trận rồi!

Cho dù anh ta đã đi theo Độc Lang được bốn năm năm, lúc nào cũng theo sau mông đối phương, mỗi ngày cẩn thận dè dặt. Nhưng tuyệt đối không đấu lại được tình cảm của Độc Lang dành cho em trai ruột của mình.

Độc Lang và em trai anh ta đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên trại mồ côi, tình cảm rất tốt.

Năm trước trong đội có một tên không cẩn thận mù mắt đắc tội với em trai anh ta, khiến em trai anh ta bị gãy một cái xương sườn, không nghĩ tới mới hơn một tuần không đến, người kia đã bị Độc Lang trực tiếp đưa lên bàn mổ, cắt phăng hai quả thận!

Đến bây giờ Trần Phong vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ thảm hại, tuyệt vọng của đối phương trước khi chết kia.

Một người có hai quả thận, cắt đi một thì còn có thể sống, nhưng đồng thời cắt cả hai thì trừ khi người này có thể chi một khoản tiền lớn mỗi tuần đến bệnh viện làm một lần lọc máu hóa học, nếu không cả người sẽ không sống được lâu vì cơ thể không thể lọc chất bẩn, khiến chất bẩn tích tụ, nguy hiểm đến tính mạng!

Nhóm của bọn họ, ngoài người cầm đầu ra thì ai thừa tiền để mỗi tháng đến bệnh viện lọc hóa học?

Huống chi, người như bọn họ không thể sống ngoài ánh sáng thì sao dám đến bệnh viện đây?

Trần Phong còn nhớ rõ, lúc ấy Độc Lang cũng không trực tiếp giết chết tên kia, ngược lại để cho bác sĩ mổ chính giúp tên kia khâu miệng vết thương lại, giam trong phòng tối, để cho đối phương chết trong đau khổ, tuyệt vọng, lúc chết cả người xanh tím phù thũng, tướng chết vô cùng thê thảm!

Trước khi chết, người nọ khát đến khô môi, cũng không được uống lấy một giọt nước, miệng vết thương đau đớn, lại không có cách nào giải thoát, đến lúc cuối cùng thi thể bị kéo ra, đến bây giờ Trần Phong vẫn còn khắc sâu!

Đối phương lại chỉ đánh gãy một cái xương sườn của lão tam thôi, kết cục đã thê thảm như vậy. Nếu để Độc Lang biết, lão tam bị mình giết chết, cho dù là do anh ta không cẩn thận thì kết cục nhất định cũng không tốt hơn tên kia, thậm chí còn có thể thảm hơn nhiều!

Trước đó con dao giết chết lão tam, là đồ chuyên dụng của anh ta, nếu không rút con dao kia ra, dụng ống tuýp thay thế, Độc Lang liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra người giết em trai mình là anh ta.

Trần Phong biết rõ chuyện này, cho nên mới tạo hiện trường giả, chỉ cầu đường sống trong chỗ chết.

"Lão đại, lần này chúng ta lén ra ngoài nhận mối làm ăn riêng, xảy ra chuyện lớn như vậy, đến lúc đó trở về phải giải thích thế nào? Hơn nữa nếu đến lúc đó còn không bắt được người phụ nữ kia, ngược lại dẫn cảnh sát đến thì phải làm sao đây?" Trần Phong hạ giọng, lặng yên không tiếng động dò hỏi.

Buôn bán nội tạng là công việc cần cả một tổ chức mới làm được.

Trong tổ chức này ít nhất phải có đủ trang thiết bị, bác sĩ mổ chính, nhân viên tiêu thụ cùng với người tìm kiếm nguồn cung, bọn họ bao gồm ba đội, lớn nhỏ tổng cộng có hơn 40 người, do ba thủ lĩnh phân chia cai quản, Độc Lang chính là một thủ lĩnh trong đó, chuyên tìm kiếm nguồn cung và tạm giữ người.

Tổ chức của bọn họ có văn bản quy định rõ ràng, thành viên không được nhận mối riêng, bị phát hiện sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc.

"Hừ! Làm sao bây giờ? ! Em trai tao cũng đã chết trong này rồi, cho dù đám nhãi ranh kia có phát hiện ra thì đã sao? Chẳng lẽ tao còn sợ chúng nó sao? Ai còn quản chuyện có nhận mối riêng hay không?" Độc Lang khinh thường hừ lạnh, anh ta thân là một trong ba thủ lĩnh, chẳng lẽ anh ta còn phải sợ hai kẻ còn lại sao?

"Trái lại là ả phụ nữ kia, chúng ta tuyệt đối không thể để cô ta chạy! Tao nhất định phải báo thù cho em trai tao!" Độc Lang nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu chỉ hận không thể nuốt sống người kia khiến người ta dựng tóc gáy.

Trần Phong nuốt ngụm nước bọt khô khốc, đi theo sau Độc Lang không nói được một lời.

Chỉ cầu cho người phụ nữ kia có thể chạy xa một chút, đừng để bị Độc Lang tìm thấy...

...

Nhưng mà lúc này hai người Trần Phong và Độc Lang tuyệt đối không nghĩ đến, không chỉ có hai người bọn họ đang tìm kiếm Cố Như Vân mà còn có một đám người khác cũng đang tìm kiếm Cố Như Vân...

Chẳng qua nhóm người, lại không phải bốn người Tương Lệ Lệ đang đi xuống chân núi về phía đường quốc lộ, mà là năm người đàn ông trẻ tuổi người cao ngựa lớn!

………


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện