Khế Ước Hôn Nhân: Thần Y Tương Lai Không Dễ Chọc

Cậu ta thật không có trách nhiệm


trước sau

Advertisement

Chương 8: Cậu ta thật không có trách nhiệm

Tương Lệ Lệ mang theo vẻ mặt áy náy nhìn về phía Trình Phàm nói: "Trình Phàm, cậu đừng để ý mấy lời này của Phân Phương... Trước đó bọn mình có gọi điện thoại cho cục cảnh sát, nhưng người của cục cảnh sát nói ít nhất phải mất tích 24 tiếng đồng hồ mới có thể lập án, bọn mình có gọi điện thoại đến, đối phương cũng chỉ bảo chúng ta cứ đi tìm người trước, nhìn xem có thể tìm được người hay không? Nếu không tìm thấy, chờ sau 24 giờ, bọn họ sẽ phái người đến..."

"Àizzz, mình chỉ sợ trong 24 giờ này, lỡ chẳng may Như Vân xảy ra chuyện gì thì không ổn rồi, cậu ấy cũng là một nữ sinh, đêm khuya thế này sao lại chạy loạn trong rừng chứ?" Tương Lệ Lệ nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng thêm vẻ lo âu phiền muộn.

Ở trong trường học Tương Lệ Lệ vẫn luôn là một người dịu dàng hiểu lòng người, dáng vẻ tràn ngập lo âu buồn bã này của cô ta, lập tức khiến Viên Tĩnh Kỳ vẫn đứng bên cạnh chưa từng mở miệng nói chuyện lấy một câu liền thở dài một hơi, yêu thương vỗ vỗ bả vai bạn gái.

Thân hình Viên Tĩnh Kỳ cao lớn, là quan chủ lực trong đội bóng rổ của trường, bắt gặp dáng vẻ lo lắng của bạn gái, đường cong cơ bắp cánh tay càng thêm rõ ràng, anh ta ôm người vào trong lòng mình, an ủi nói: "Đừng lo lắng, Cố Như Vân cậu ấy dẫu gì cũng là người trưởng thành, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu."

Trước đó hai người là anh ta và Trình Phàm đã kiểm tra xung quanh lều trại, bốn phía đều không có bất cứ dấu vết cào cấu ẩu đả nào, lúc bọn họ ở phía trước gần đó tìm kiếm củi và nguồn nước cũng không có nghe thấy bất cứ âm thanh cầu cứu nào.

Chuyện này đã chứng minh, chắc chắn không có khả năng có người đến lều trại chỗ này để bắt người đi...

Nói cho cùng, vẫn là bản thân Cố Như Vân không rên một tiếng đã rời đi, tạo thành cục diện như bây giờ.

Biết rõ rành rành trời đã sắp tối, tất cả mọi người cũng muốn chuẩn bị tối nghỉ ngơi, mà cô vẫn không một tiếng chào hỏi đã rời đi, bởi vậy cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không thể trách những người khác... Làm một người trưởng thành, vậy thì nên chịu trách nhiệm với chính hành vi của mình.

Chẳng qua cho dù trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng Viên Tĩnh Kỳ vẫn không nói ra khỏi miệng trước mặt bạn gái, Lệ Lệ tốt bụng như thế, lại còn là bạn tốt của Cố Như Vân, nếu anh ta nói ra những lời này, Lệ Lệ nhất định sẽ cảm thấy anh ta quá máu lạnh.

Vì thế, dọc theo đường đi Viên Tĩnh Kỳ đều không nói lời nào, chỉ yên lặng đi theo sau ba người giúp đỡ tìm kiếm Cố Như Vân.

Tựa vào trên vai bạn trai, Tương Lệ Lệ dịu dàng nghẹn ngào nức nở, hốc mắt ửng đỏ, "Đều là lỗi của em. Đang êm đang đẹp em tự nhiên lại gọi Như Vân theo chúng ta tới đây làm gì chứ? Cậu ấy không thích leo núi, bằng không cô ấy đã không nói một tiếng nào mà rời khỏi khu vực cắm trại rồi. Nhưng đêm khuya tăm tối, tại nơi rừng thiêng nước độc này thật sự rất nguy hiểm..."

Tương Lệ Lệ nghẹn ngào khóc như hoa lê đẫm mưa, khiến cho trước đó Trình Phàm đã nghẹn một bụng lửa giận, cũng phải cố mà ép xuống, anh ta xua xua tay cau mày nói: "Tương Lệ Lệ cậu đừng nghĩ nhiều, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu, Cố Như Vân không thích đi leo núi, vậy thì trước đó nên từ chối, chứ không nên nửa đường lại đột nhiên mất tích thế này... Biết chúng ta sẽ lo lắng mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không dọi, thật sự quá vô trách nhiệm rồi. Khu núi tuyết Tây Tạng này tuy bị thảm thực vật um tùm che khuất, nhưng cũng không phải là khe núi không có tín hiệu gì đó, trên người Cố Như Vân có mang theo di động, theo lý mà nói thế nào cũng phải gọi điện thoại cho chúng ta mới đúng."

"Trình Phàm, cậu không nên trách Như Vân, nhất định là cậu ấy không cẩn thận quên gọi điện thoại cho chúng ta rồi... Hoặc là nói không chừng cô ấy lại để rơi điện thoại ở đâu đó cũng nên..." Tương Lệ Lệ xoa xoa đôi mắt phiếm hồng, giơ tay chỉ về phía Nam, "Chúng ta sang bên kia tìm kiếm thử xem, nếu Như Vân muốn rời đi, vậy thì nhất định sẽ men theo con đường đi đến đường quốc lộ dưới chân núi."

"Được, vậy chúng ta đi tìm theo hướng này..." Mấy người cảm thấy lời Tương Lệ Lệ nói rất có lý, nếu Cố Như Vân muốn rời khỏi đây, nhất định sẽ chọn con đường xuống núi thông với đường cái.

Kết quả là bốn người lại dắt nhau đi theo hướng đến đường quốc lộ.

………..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện