Khẩu AK Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

22: Cuộc Chiến Kết Thúc Rồi


trước sau

Advertisement


Lúc này bên lão Lâm đã hội quân với trinh sát, nhận báo báo xong bọn hắn cho các xe dừng lại khi thấy đống gỗ đá.

Tất cả hộ vệ vác đao, dùng khiên chống bạo động bằng hợp kim nhôm sơn đen che chắn, có kính chống đạn phần trên khiên để quan sát.

Nhiều người trong đội quân khá khích những cái khiên chúa công cho, có cái bằng kim loại nhưng ko phải loại kim loại mà họ biết, có cái bằng cái gì poly gì đó trong suốt hơn Ngọc lưu ly, hình trong, hình chữ nhật hay hình thang.

Nó có thể nhìn bao quát mà vẫn che chắn cơ thể, lại rất nhẹ, chống dâm chém, đập tốt.

Lão Tùng từng thử cầm đao chém mà không xi nhê,chưa kể những chiếc khiên này được thiết kế hấp thụ lực và tản lực xung quanh nên người cầm khiên không bị dư chấn lực gây hại.

Tất cả họ đều tin thần vật này chắn chắn mình có thể sống về nhà ăn Tết.
Khi hàng phòng vệ được dựng lên, binh lính cũng bắt đầu thủ sau chiếc xe trâu, lão Lâm thì cho 12 người trong đội đặc công tiến lên trước, bắn tỉa thì cho ở vị trí cao để có lệnh có thể bắn hạ những thằng đứng đầu.

Lão Lâm tuy đã già nhưng vẫn máu chiến, đặc công khác thì dùng AK và PKM tiến lên thì lão lại dùng KRISS, vì từ tuổi tác và sức khỏe của lão nên Bân mới chọn khẩu súng này cho riêng lão từ lúc đội đặc công được thành lập.
KRISS có cỡ đạn 11,43 ly rất cso uy lực và nó chỉ nặng 2,8kg đã lắp đạn, 2kg khi không có băng đạn, nòng dài 13,97cm, với cơ cấu giảm giật chủ động,khảu này bắn cực kì uy lực trong phạm vi 100m, tốc độ 1100 phát/1p.

Nó cực kì dễ bảo dưỡng, với 2 chốt giữ tháo ra là vệ sinh xong, nó được thiết kế theo nguyên lý của KALASNICOP “ chi tiết lớn thì dễ bảo quản, bảo dưỡng , độ tin cậy cao”,chiều dài khi gập báng/mở báng là 406/617 mm, cực kì phù hợp tác chiến không gian hẹp.

KRISS sử dụng polymer cao phân tử làm vật liệu cấu tạo chính, nhưng súng có phong cách liền mạch, kết nối nhiều thành phần lại với nhau, làm cho tổng thể trở nên chắc chắn hơn.

Báng súng chỉ là một thanh polymer đơn giản gắn tấm đệm cao su dày phía sau, giúp giảm lực tác dụng vào vai khi bắn liên thanh.

Báng có thể gập về bên phải khi không sử dụng thông qua chiếc nút nhấn ở gần trục xoay.
Trong hơn 1 tháng từ ngày Bân đưa cho lão khẩu súng này, lão quý nó như bảo bối.

Đao kiếm lão vứt hết, khẩu súng này lúc nào cũng ở trong chiếc khăn thổ cẩm đầu giường lão.Vợ con lão chũng thấy bố mình điên rồi, mặc dù là đồ của chúa công nhưng cũng chỉ là là 1 cái hộp kì lạ,không nói đúng hơn là cái nỏ kì lạ.
Bố hắn bảo đây và vũ khí của thần nên phải quý trọng mà cất giữ, nó mạnh hơn tên nỏ, nó hoạt động bằng cách đập miếng sắt nhỏ vào cái viên sắt rồi viên sẽ phóng ra từ cái lỗ nòng kia.

Nếu như bố hắn bảo dùng cây trẻ lớn đập viên sắt to như nắm tay trẻ con bay xa khoảng vài chục thước thì được nhưng không xa bằng tên cung nỏ hoặc trường cung người Hán được.
Con trai Lão Lâm không tin vì hắn biết cung nỏ bắn ra mạnh như thế nào, bắn được xa bao nhiêu.

Cái hộp kia dây nỏ không có, lại còn dùng miếng sắt bé đập viên sắt bay đi, vớ vẩn quá.

Đã thế cái hộp kia ngoài cái nòng trong bằng sắt thì cả cái hộp không biết bằng vật liệu gì đó, không phải gỗ, không phải sắt, đồng, vàng bac, da động vật.

Hắn không biết nhưng khá là chắc chắn,.

Hình dáng của cái vũ khí này cúng lạ quá, hắn biết đây không phải hình dáng cung nỏ, nhìn dáng này chắc bắn được 1 mũi tên xong lại nhét vào nòng xong bắn, phiền phức quá, càng không phải hình dáng đao kiếm , chùy.
Ồ cái chuôi này đóng gập được này, chắc cái này dùng để cầm đăng chuôi đập quân địch.

Phiền quá vì nó quá ngắn, không dài đến 1 cánh tay.

Mà hắn thấy cha hắn tập luyện ở nhà toàn dùng cái chuôi này tì vào vail, tay khum khum câm vào, không thấy kéo dây vậy thì bắn ai, đập ai.
Bây giờ Hắn đang thấy bố hắn cầm cái của nợ vô dụng đó chạy lên chiến trường chuẩn bị xông lên chỗ phục kích của địch.

Bố hắn bây giờ đang đội cái mũ bảo hộ gì đó mà chúa công bảo đồ thân dưới FULL op..

ti… sừn… gì đó của cái gì mà cảnh sát gì đó,, cha hắn đang làm 1 động tác kì lạ để đi lên.

Hắn chạy lên nói vỗ vai bố mình mình.
-Bố!Bố lớn tuổi rồi, việc đánh đấm này để bọn con, bọn con sẽ chém chết mj chúng nó.
Ông Lâm quay đầu nghe thàng con trai trai nói, thì vỗ đầu nó 1 cái :
-Thằng ranh, dám chê bố mày già à.

Để bố mày cho mày xem cái gì mới là thần khí.


Hải ( con lão Lâm) , mày lượn về sau chỉ huy anh em.

Để đấy cho tao.
Nói xong lão ra lệnh :
-Mấy đứa, khi nào ta ra lệnh thì chúng ta từ từ xông lên hiểu chưa.
-2 Thằng bắn tỉa, nếu như có thàng nào ngó đầu lên nhìn hoặc bắn tên thì chúng mày được phép bắn chết nó luôn không cần lệnh.
-Chúa công dặn khi nào ngài hạ lệnh tấn công thì mới được đánh.

Rõ chưa!
-Mấy thằng lính lão tùng nghe đây! Ở đây tao là chỉ huy, tý nữa mà chúng mày phải nghe lời tao, tao bảo đánh mới được đánh.
-Nếu quân địch xông xuống thì phải để baonj đặc công đứng sau bọn cầm khiên bắn đã.

Nếu như tụi nó đến gần quá thì bọn mày mới ddcj xông lên hiểu chưa.
-Mấy thằng cầm khiên, chúng mày cầm khiên cho chắc vào.

Mọi người ở đây có về ăn Tết dược hay không thì nhờ vào tụi mày cả đấy.
Lúc này tiếng Bân tấn công vang lên ở ta nghe của lão Lâm, tiếng súng trên mỏm đồi cũng đã vang lên, nhiều người lính cầm gươm giáo hoảng sợ, nhìn ráo rác sung quanh., tiếng nổ vang ngày càng nhiều, họ sợ kể cả thàng Hải.Trong nhóm này chỉ có Lão lâm , 12 đặc công và mấy chục con trâu là không sợ vì bọn chúng quen rồi.

Lão Lâm lúc này mới hạ lệnh :
-Tất cả tiến lên.
Trên mỏm đồi, khi bọn cướp, thằng thì ngồi, thằng thì nằm bò đợi đoàn buôn tới, , chúng không biết ràng đàng sau có 4 người cũng đang bò về phía sau chúng, trên mấy người này có 3 khẩu AK47, 1 khẩu PKM.

Người Lính cầm khẩu PKM nhìn thấy 1 thằng cướp đào hố ỉa 1 bãi , xong đó lại dùng cỏ lau và rơm lau, sau đó dùng tay lau mồm, người lính dó cũng đang ngậm 1 nhánh cỏ lau ở mồm.

Hắn chết lặng, hắn bỗng thấy mồm mình ngậm cái gì rồi, vứt cây cỏ lau ở mồm ra xung động muốn xả súng cho thằng này 1 tràng , mau mà đồng đội giữ lại.

Lúc này tiếng của Bân hạ lệnh tấn công, người cầm súng PKM đã để chân chống sẵn, lên đạn nằm dưới đất đã nổ súng:
-TẠCH ! TẠCH -TẠCH -TẠCH -TẠCH
Những người cầm AK lúc này vừa quỳ vừa bắn.

Bọn cướp đang ngồi bỗng 1 loạt đổ gục và nghe thấy tiếng nổ đàng sau, nhiều thằng quay lại thì đã bị đạn bắn gục.

Đạn sới đất, bắn tung óc người bắn nát thân cây, bắn đổ cỏ.

Nhiều thằng sợ qá mà cứ nằm im 1 chỗ 2 tay ôm đầu, vừa ôm vừa kêu gào.

Nhiều hằng cũng trốn sau thân cây mà ngồi im.

Người bắn gục ngày càng nhiều.
Thằng Hồng là thằng thứ 7 của Dần , nó chỉ huy đám này.

khi vừa thấy nhiều người bắn gục, cây cối văng tung tóe, thằng bên cạnh nó cũng bị bắn toác cổ, tia lửa bay khắp nưi, trúng ai là người đó chết, ngay cả mấy thằng cầm khiên đỡ cũng không thoát.

Nó sợ quá núp sau cây mới thoát, nó ngồi im 1 lúc khi thấy tiếng đạn giảm đi do AK hết đạn và thay thì nó thò đầu ra xem, có 4 thằng.

Mẹ nó chứ! Có 4 thằng mà làm bọn nó sợ như sợ hổ, có 1 thàng vẫn dùng cái cây gì bắn tia lửa không dứt chắc yêu thuật, nhưng được cái mấy thằng kia hết bắn rồi, chắc hết phép rồi , nó gào lên.
-Anh em là yêu thuật của bọn nó.

Bọn nó hết phép rồi, còn 1 thàng thôi, tất cả xông lên giết tụi nó đi.
Bọn cướp trong đám trung thành và dân nhiều thằng bạo gan xông lên nhưng không có Hồng.

Chúng nó hét lên rồi cầm đao, cầm giáo xông lên.

Lúc này mấy người cầm Ak thay đạn xong, kéo quylat súng và bán tiếp, bắn tếp tục vài viên 1 trong hàng tháng tập luyện.

Bọn cướp người chết người bị thương , thằng nằm thàng trốn sau cây, vừa ôm đầu vừa gào lên chửi :

-ĐJT MẸ THẰNG HỒNG.

MÀY LỪA BỐ MÀY! CHẾT JỤ MÀY ĐI!
1 người lính bán AK đã bắn hết băng đạn thứ 2 thì không lấy tiếp mà rút 1 quả lựu đạn, giật chốt ném đi.
Hắn khá thành thạo đã tập rất nhiều lần với lựu đạn tập của chúa công rồi, bọn hắn cũng được chúa công cho tập ném cả lựu đạn thật rồi, nổ to và rộng.

Cho quả này ném vào hố có con lợn, con lợn nát người luôn, ném vào hố có đàn gà nhiều con nát nười, có con chết nhưng người không sao, đến khi mổ bụng thì nội tạng vỡ hết.

Nhiều thằng khi ném sợ không giám ném đi hoặc trượt, chúa công phải kéo nó xuống hố nó mới thoát chết.

Đến khi xong việc nó mới tỉnh hồn, có thằng khóc tu tu.

Hôm sau bị đá ra khỏi đội đặc công về đội lính cũ,mấy thằng đấy bây giờ thằng thì lầm lỳ ít nói, thàng thì thấy bọn hắn đeo lựu đạn đi là chạy.
Qủa lựu đạn bay tới tới gần đấy nổ đoàng 1 tiếng to đùng , người bị mảnh lựu đạn bắn vào da thịt đau điếng kêu gao, người bị áp lực nổ đấy ngã, người thì chết, nhiều người bị thương mồm kêu gao:
-MẸ ƠI CỨU CON! MẸ ƠI!
-TAO MUỐN VỀ NHÀ
-THA CHO TÔI ĐI!TÔI ĐẦU HÀNG.
-CHẠY ĐI
Tràng cảnh hãi hùng và thứ khủng bố chưa thấy bao giờ, nhiều người vứt bỏ vũ khí mà chạy xuống dưới, trong lúc chạy thì cũng thêm vài người ngã xuống dưới làn đạn.

Cả Hồng cũng vậy, Hắn thấy tai ong ong, đầu choáng, hồi tỉnh 1 tý thấy mọi người chạy, hắn cũng lồm cồm chạy bằng cả 4

Advertisement
chi.

1 đám đám tàn binh chay xuống dưới mỏm đồi
Lão Lâm nghe thấy tiếng nổ bèn tức tốc chạy nhanh kêu đám đặc công chạy nhanh đi cùng, bỏ đám khiên chống phía trước đi.

1 đám người quần áo xộc xệch dất máu đầy quần áo cũng chạy xuống, Lão Lâm bảo đám đặc công dàn hàng chuẩn bị bắn.

Thằng Hải kêu :
-Bố, ! bố quay lại đi, chạy lên thế làm gì, nguy hiểm lắm.
Hắn vừa nói vừa chạy lên định kéo bố mình xuống.

Ông Lâm không quan tâm nhắm thẳng súng vào cái thằng đội khăn đỏ trên đầu , theo như trinh sát báo, thằng nào đeo khăn đỏ ở đầu là thằng chỉ huy.

Ông nói :
-Bắn
-TẠCH -TẠCH -TẠCH -TẠCH ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
Ánh lửa đỏ lại chớp lên, từng tia lửa bắn ra, dám chạy xuống lại thấy khung cảnh kinh hãi ban nãy.

Lần này không phải 4 thàng nữa mà là hơn chục thằng cùng bắn về phía chúng.Thằng Hồng là thằng được ông Lâm chiếu cố, ông Lâm mong muốn cái thần khí này giết người lắm rồi.

Trước giờ chỉ bắn bia, nay lại có người để bắn, lão sấy nhiệt tình, người đổ, đất bắn tung tóe, hết 1 băng, lão tháo ra lắp thêm băng nữa vào sấy tiếp.

đạn 11 ly trúng người thàng nào thì thằng đấy gục luôn, chúng chân tay là bay ,mất tay chân luôn.

Thằng Hồng chết rồi.

nó chưa kịp nghĩ gì thì bị ppng Lâm cho 1 viên đạn xuyên qua mồm chết không kip ngáp.

Khi tất ca nằm xuống thì ông Lâm ra lệnh:
-NGỪNG BẮN.! Hạ mũi súng xuống .
Tất cả những người đàng sau chết lặng rồi.

họ thấy mấy cái gậy sắt có hình dáng kì lạ kia phun lửa.


Tia lửa chiếu vào ai là người đó ngã xuống.

Mấy thằng cướp kia vừa mới đi mấy bước là chết cả, chưa ai xuống kịp làm gì.

Nếu mà là họ thì cũng giống như đám cướp này, chưa động vào đã chết, Bọn họ chết trân, nhiều thằng nghĩ: mẹ nó thế thì học cầm đao, cầm giáo bao năm nay làm gì, học bắn cung bao năm nay làm gì khi nó còn không bằng mấy thằng học cách dùng cái gậy sắt kia trong 1 tháng.
Thàng Hải cũng chết lặng khi thấy tràng cảnh vừa rồi.

Hắn chôn chân tại chỗ luôn, hắn thấy sợ, hắn sợ cái hộp trong tay bố hắn, cái hộp đó là hộp thần biết phun lửa giết người.

Khoảng cách xa như vậy, mỗi tia lửa là 1 mũi tên thì nó chứa bao nhiêu mũi nữa.

Hắn có nhìn thấy mũi tên rồi, bé tí được cái bằng đồng nhưng tại sao lại bắn xa như vậy.

Lão Lâm quay người xuống nhìn thấy con trai mình , vỗ vai noi/:
-Cho mọi người chạy lên xem người sống, bị thương rồi thu dọn đi.

Chúng ta đi lên trại cướp.
Hải rung lắp bắp nói:
-Bố…… cái….

Cái….

Hộp … nỏ….

vô …..
Lão Lâm:
-Đây là thần khí.

Chúng mày đi lên trại cướp thôi.

Đi nhanh lên hỗ trợ anh em trên đấy.

dẫn mấy thằng đặc công trên đó đi cùng
Lúc này trên trại cướp thằng Cơm đứng thứ 8 đang ơ nhà chỉ huy hơn 20 thằng canh trại.

Hắn buồn chán đi lại ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng vào buồng uống chén rượu.

Khi đang đứng sưởi những tia nắng cuối cùng trước khi vào đợt rét thì
ĐOÀNG.
Ngực hắn phun máu, hắn đổ gục, người đau điếng.

hắn cố hô:
-Địch tập kích.
Rồi gục chết , bọn trên tường trại chạy vội đỡ hắn thì hắn đã chết rồi.

Bỗng dưng 1 đoàn quân mấy chục người tấn công, mấy người cầm PKM xả đạn lên tường trại 5-7 thàng gục tại chỗ.

Đám còn lại bèn cúi hết xuống tường, mấy cái tường bằng tấm gỗ và tre nứa không ngăn được đạn 7,62.54.

Chỉ vài thằng trốn sau mấy cây gỗ to hoặc chỗ có tường đất dày thì thoát.

Nhưng mấy thằng ở tường đất thì bị đục 2-3 viên cũng nằm vì tường đã vỡ.

2 khẩu tạm dừng bắn mà nhắm về cổng trại bắn đứt dây thừng treo cổng, dây đứt, đoàn quân chạy vào, 2 thàng cầm PKM đi vào vừa bắ vừa đi mở đường.

Đằng sau mấy thằng quân Lão Tùng cũng tay khiên, tay giáo, tay đao chạy vào.

Có tiếng kêu đằng sau, 2 ông cầm PK quay lại thì thấy có mấy thằng lính bên mình bị đá rơi vào đầu và tên bắn do máy thằng cướp ném và bắn xuống.

May đámn này có khiên và áo giáp, Mũ chúa công cho chắc chỉ bị thương nhẹ.

Đã bảo lúc vào là 1 thàng che trước, 1 thằng đầu , 1 thàng che sau mà không nghe.

1 ông cầm PKM xả tiếp 1 tràng vào tường trại, 1 đám lại gục.


Đội trưởng đứng đầu đám lính dùng loa của Bân cho kêu to.
-Trại của chúng mày đã bị chiếm,
-Trại của chúng mày đã bị chiếm
-Đầu hàng không giết
-Đầu hàng không giết
-Trại chủ của chúng mày đã bị giết.

khôn hồn thì đầu hàng đi.Không đầu hàng tụi ông giết cả lũ.
-AI ĐẦU HÀNG QUỲ XUỐNG, 2 TAY ĐỂ SAU ĐẦU.
Lúc sau lão Lâm chạy vào.

Trại đã chiếm xong, người dân và bọn cướp đều đang quyd và 2 tay để sau đầu, kể cả trẻ con, chỉ chừa 1 vài người đang bế con nhỏ.

Đám lính thằng Hải vài phút sau cũng tới, chỉ có 20 người, còn lại ở lại bảo vệ đoàn xe và cứu chữa những tên cướp bị thương.

Lão Lâm dựa lưng vào tường nói Hải :
-Mày huy động 1 số người dân lành này đi xuống trại vừa mang người bị thương và chết về.

Trận này nhiều người chết là dân bị ép đấy, bảo họ xuống đấy đưa thân nhân và lương thực , muối về đây.

Mấy thằng thầy thuốc cũng cứu những người bị hương tại đây đi.

Hôm nay thế là đủ rồi.
-Mấy thằng kia bật đèn chúa công đưa lên đi, bật hết lên cho sáng , trời gần tối rồi.
Lão Lâm nhìn đám người xung quanh và mấy tay thầy thuốc đang cứu người trên tường trại thở dài 1 hơi vừa vuốt ve khẩu súng đã vặn chốt an toàn nói:
-Thế là cuộc chiến kết thúc rồi, trận chiến diễn ra 1 cách kỳ lạ, kết thúc nhanh cũng kì lạ.

Thời đại thay đổi rồi.

Đúng là dù chiến tranh giết chóc bằng cách gì đi nữa thì giết người cũng chả có có cảm giác gì là vui sướng cả.
-Chúa công nói đúng.

Lúc thắng trận thì vui nhưng lúc mặt trận yên bình thì con người lại thấy cảm xúc vừa rồi thật xót xa, vừa tội lỗi.

Ứơc gì không có chiến tranh.
Nói nhẩm xong lão đi đến 1 đám nhỏ đẫ được cho ngồi riêng 1 chỗ.

1 lũ vẫn đang sợ hãi, 2 tay để đằng sau đồi run rẩy.

Ông ôm 1 đứa nhỏ nhất rồi cho nó cái kẹo socola của mình,bóc ra bảo nó ăn đi.

Ông lục trong chiếc áo đặc chủng móc vài gói kẹo ra rồi chia cho đám nhỏ.

Ông dạy chúng cách boc và ăn, đây là số kẹo ông mặt dày xin chúa công để mang về cho cháu mình ăn khi ăn thử thấy quá ngon, ngon ngọt hơn tất cả loại bánh trên đời ông ăn.
Đám trẻ đang sợ răm rắp làm theo, khi ăn chiếc kẹo ngon nhất trần đời thì mắt chúng sáng lên, có đứa cười với ông.

Lão lâm mợt cũng rạng rỡ hẳn ra, lúc này mới là lúc lão trở về hình dáng 1 ông lão hiền từ rồi.

Lão nhớ Chúa công nói khi ngài chữa bệnh cho tụi trẻ con ở căn cứ :
-Trẻ con là tương lai đất nước, không được để chúng đói ăn và chịu cảnh chiến tranh tang tóc , đói ăn như người lớn chúng ta, thế hệ chúng ta.

Sau này thành nghiệp lớn ta sẽ không cho trẻ con dân tộc này không phải khổ sở như chúng ta nữa
-Bên Hán nhiều kẻ cả đời tìm chốn tiên, tìm các thiên thần để thành tiên nhưng chúng nào có biết rằng chốn tiên thực ra là gia đình chúng, ngôi nhà của chúng, thiên thần lại là những đứa trẻ con này.

Chúng đẹp hơn mọi thứ trên thế gian.
Càng nghĩ càng thấy đúng, lão nói :
-Các cháu về với bố bố mẹ đi, mọi chuyện qua cả rồi.
-Mọi người không phải sợ , chúng tôi là người Việt không cướp mọi người, chúng tôi đến giải thoát mọi người khỏi bọn cướp.

sau đây mọi người sẽ nhận được lương thực, bò, muối.

Chúa công sẽ làm chủ trại này, chúa công sẽ cho mọi người 1 cuộc sống no đủ và yên bình.
-CUỘC CHIẾN KẾT THÚC RỒI.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện