Kẹo Sữa Vị Muối

Uống Rượu Không


trước sau

Advertisement
“Dưới cây hoa anh đào chôn nàng, chôn nàng, chôn nàng…” Trong phim, âm thanh của búp bê gỗ rối từ dưới tàng cây truyền đến, “Có rìu không? Rìu?”

Trong phòng tình nhân, một mặt tường bị màn hình chiếu phim chiếm cứ. Đèn tắt, chỉ còn những âm thanh quái dị phát ra từ trong phim, một hồi kêu thảm thiết, trong chốc lát lại là tiếng cười dữ tợn, cầu thang gỗ không có người vang lên những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, tiếng gió cũng nức nở.

Hình ảnh chợt lóe lên, màn hình đen lóe một cái. Lâm Tư Hàm đã quên miếng bánh quy đã cắn một miếng trong miệng, duy trì tư thế, đôi mắt không chớp mà nhìn vào màn hình lớn.

Trên màn hình xuất hiện một chiếc rìu dính đầy máu đang chảy đầm đìa, vết máu dọc từ cầu thang đến dưới gốc cây anh đào, trên những cánh hoa màu hồng nhạt dính vết máu loang lổ.

Thẩm Diệc Bạch, “….”

Cái này với anh suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau. Anh không biết vì sao cuối cùng lại trở thành tình huống như thế này. Từ lúc đón người đến khi vào rạp chiếu phim rồi lại mua đồ ăn vặt đều rất bình thường, chỉ là khi chọn phim, Lâm Tư Hàm kéo người phục vụ quơ quơ mấy cái poster màu hồng phấn của thiếu nữ, hỏi: “Không còn loại phim nào khác sao?”

Sau đó trong ánh mắt không có cách nào lý giải của người phục vụ, đổi thành phim kinh dị.

Thiếu nữ tràn đầy hưng phấn ngồi trên ghế trong phòng tình nhân, màn hình to như vậy đang chiếu cốt truyện huyền bí, bởi vì đó là bộ phim kinh dị.

“Oa.” Lâm Tư Hàm lại nhét một miếng bánh quy vào miệng, phồng miệng lên nhai. Hình ảnh trên màn hình những nữ sinh bình thường xem có thể đã nôn mất rồi.

Thẩm Diệc Bạch không hứng thú, mở chai nước đưa cho cô, “Còn nuốt trôi được không?”

“Đói bụng đương nhiên là có thể nuốt trôi được rồi.” Lâm Tư Hàm nắm tay Thẩm Diệc Bạch, uống một chút nước. Ánh sáng màn hình sáng lên, ánh sáng trong đôi mắt khẽ cong của Lâm Tư Hàm nhu hòa hơn.

Thẩm Diệc Bạch nắp chặt chai nước, “Không sợ?”

Tầm mắt Lâm Tư Hàm một lần nữa trở về phim kinh dị, “Có phải anh đang nghĩ em sẽ vừa kêu ‘em sợ quá’ vừa chui vào lòng anh không?”

“Cái này có thể có.” Thẩm Diệc Bạch cong khóe môi.

“Cái này không thể có.” Lâm Tư Hàm xoay người, duỗi tay chọc chọc vào eo Thẩm Diệc Bạch, “Nhưng mà, nếu như anh sợ hãi có thể vào lồng ngực của em nè.”

Thẩm Diệc Bạch thu mày, nắm chặt chai nước trong tay, “Em nằm mơ.”

“Vậy anh cũng nằm mơ.” Lâm Tư Hàm học động tác chọc cằm cô hàng ngày của Thẩm Diệc Bạch. Ngón tay khẽ chạm vào đỉnh cằm của Thẩm Diệc Bạch, hơi dùng sức, nâng lên, “Tiểu Bạch Bạch?”

Thẩm Diệc Bạch không nhúc nhích.

Dưới ánh sáng của màn hình, mặt mày tinh quái.

Lâm Tư Hàm điều chỉnh giọng nói, kiều mị đến tận xương, môi đỏ khẽ mở: “Tiểu Bạch Bạch.”

Mí mắt Thẩm Diệc Bạch giật giật, mau chóng khôi phục bình thường.

“Tiểu Bạch?”

“Nam thần?”

“Bạn trai?”

Thử thăm dò đổi vài cách kêu Thẩm Diệc Bạch mà cô thích, vẫn không được một câu trả lời nào. Khủy tay Lâm Tư Hàm chống lên ghế da mềm mại, lại thử thăm dò kêu một tiếng: “Chồng?”

Phòng bao hoàn toàn màu đen, bộ phim chuẩn bị kết thúc, trên màn hình hiện lên thông tin của diễn viên.

Thẩm Diệc Bạch hồi lâu không trả lời, kéo cánh tay của Lâm Tư Hàm, kéo cô vào trong lồng ngực mình.

Đầu Lâm Tư Hàm đụng phải lồng ngực anh, chóp mũi cọ qua áo len đan, âm thầm ngại ngùng.

Con người Thẩm Diệc Bạch, điển hình cho kiểu quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Một chuyện làm cho anh không vui, ngay lúc đó anh cũng sẽ không có biểu hiện gì, bạn cũng cảm thấy không có gì. Chờ ngày tháng lâu rồi, anh sẽ đổi cách chậm rãi trả thù bạn, thu thập bạn đến mức không nói gì được.

“Phim kết thúc rồi.” Lâm Tư Hàm nhắc nhở.

“Cho nên?” Thẩm Diệc Bạch muốn cười nhưng không cười mà nhìn Lâm Tư Hàm, nắm chặt tay của cô. Lâm Tư Hàm gầy, rất gầy, nắm lấy cổ tay của cô, cơ hồ chỉ nhìn thấy làn da tinh tế, phía dưới làn da là khung xương mảnh khảnh.

“Có thể trở về rồi.” Lâm Tư Hàm thay bằng bộ dáng ngoan ngoãn, tươi cười uyển chuyển.

Đối diện với ánh mắt thâm trầm của Thẩm Diệc Bạch, trong lòng Lâm Tư Hàm như dựng hết lên, rất hiển nhiên cô đã gợi lên du͙ƈ vọиɠ chinh phục của Thẩm Diệc Bạch.

Kéo gần, mặt hai người cơ hồ dán vào nhau, hô hấp nóng rực dây dưa, càng ngày càng nặng nề.

Thẩm Diệc Bạch híp mắt, chóp mũi chậm rãi cọ xát chóp mũi của Lâm Tư Hàm, trán đụng trán, hỏi: “Đói bụng không?”

“Tạch” một tiếng, tất cả đèn cảm ứng trong phòng đều bật lên.

Lâm Tư Hàm bị ánh sáng bất thình lình chiếu sáng làm cho hai mắt nhắm lại. Để đáp lại, cô cọ cọ chóp mũi Thẩm Diệc Bạch, gật gật đầu.

Tại quán rượu.

Thẩm Diệc Bạch cởϊ áσ khoác, dáng ngồi tùy ý lười biếng, cổ tay áo vén lên, lộ ra một đoạn tay thon gầy nhưng rắn chắc.

Lâm Tư Hàm đánh giá phòng bao của quán rượu. Phòng bao tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, trân sàn nhà trải tatami (nệm kiểu Nhật Bản), trên bàn thấp màu vàng nhạt có một bình rượu bé, trong bình rượu cắm mấy bông cúc vàng.

“Uống rượu không?” Thẩm Diệc Bạch đỡ cằm hỏi.

“Rượu?” Ngữ khí Lâm Tư Hàm kinh ngạc, Thẩm Diệc Bạch thế nhưng lại chủ động cho cô uống rượu.

Ông chủ bên cạnh cười ha ha mà nói: “Tiểu thư, quán rượu chúng tôi nổi tiếng nhất là rượu, tới quán rượu của chúng tôi là phải thử rượu.”

Tiếng trung của ông chủ rất lưu loát, nhưng khẩu âm lại kỳ quái.

Cách một cánh cửa gỗ trang trí, bên ngoài chính là quầy bar bằng gỗ thô, không khí thân thiện, trong ngoài đều là ánh đèn ấm áp mờ nhạt. Nhân viên phục vụ kéo cửa tiến vào, đưa lên một bát rau.

“Rượu sake.” Thẩm Diệc Bạch lên tiếng.

Sau đó đồ ăn đã được gọi lục tục được đưa lên. Lâm Tư Hàm cúi đầu nếm thử một miếng cá nướng. Trong tầm mắt xuất hiện một chén rượu nhỏ làm bằng sứ, Thẩm Diệc Bạch nói: “Thử xem.”

Lâm Tư Hàm nhận chén nhỏ trong tay Thẩm Diệc Bạch, một hơi uống cạn. Liếm đi một chút rượu dính ở khóe miệng, Lâm Tư Hàm híp mắt hưởng thụ, vẻ mặt cực kỳ giống Tiểu Thập Tam, “Ngon lắm.”

Còn chưa ăn được mấy miếng cá nướng, rất nhanh, trong tầm mắt của Lâm Tư Hàm lại xuất hiện một chén rượu sake. Cô cúi đầu, uống cạn. Cứ như thế.

“Cá nướng nên kết hợp với rượu.” Buông đôi đũa, Lâm Tư Hàm hơi say, hai má hiện ra vệt đỏ ửng. Trái lại Thẩm Diệc Bạch đưa cô đến uống rượu, một chén cũng chưa uống.

Lâm Tư Hàm quay phim cả ngày ngáp một cái, ghé vào bàn thấp, lẩm bẩm lầm bầm: “Buồn ngủ quá, nhớ Tiểu Thập Tam quá.”

Thẩm Diệc Bạch cầm áo khoác đi ra ngoài tính tiền. Sau khi tính tiền trực tiếp quay lại phòng bao bế cô lên rời khỏi quán rượu, khi đi qua quầy bar của quán rượu thu hút nhiều huýt sáo.

Mắt Thẩm Diệc Bạch nhìn thẳng, hiển nhiên không để ý ánh mắt của người khác. Còn Lâm Tư Hàm bị anh ôm, càng không cần lo lắng, áo khoác của anh đã che hết nửa người cùng non nửa khuôn
Advertisement
mặt của cô rồi.

Một đường về đèn xanh, thông thuận mà trở về Thấm Viên.

Ngày hôm sau, khi ở phim trường, Lâm Tư Hàm ngồi trong phòng nghỉ nắm kịch bản lên tinh thần mà học thuộc thoại, học mãi rồi bỗng thất thần. Tật xấu của Thẩm Diệc Bạch đó là có thù tất báo rất đáng sợ, bắt cô gọi từng tiếng “chồng”. Nghĩ đến đây, đầu ngón tay cầm kịch bản của Lâm Tư Hàm trắng bệch, trang giấy đều bị nắm đến nhàu nát.

“…” Đường Như nhìn cô nương nhà bọn cô lại thất thần, nhịn không được mở miệng: “Tư Hàm, hôm nay em có muốn nghỉ ngơi không? Hôm nay cảnh diễn của em không nhiều lắm.”

Lâm Tư Hàm khép kịch bản lại, “Vâng.”

“Gần đây có thể sẽ vất vả một chút, sắp đến đoàn phim sẽ tham gia một show truyền hình để tuyên truyền cho bộ phim, em cũng chuẩn bị một chút, xem mấy chương trình kỳ trước để hiểu biết thêm một chút.”

“Được.”

………..

“Chờ anh đến” rầm rộ quay phim, nhoáng cái đã đến thời điểm cuối năm, Đỗ Yên cùng đoàn phim với Lâm Tư Hàm quan hệ xem như hòa thuận.

Trong kịch bản Đỗ Yên nhận vai bạn thân của Lâm Tư Hàm, là trợ thủ đắc lực giúp Lâm Tư Hàm bày mưu tính kế để gặp mặt Lục Hủ. Ở bên ngoài, trong mắt nhân viên công tác quan hệ của bọn họ cũng không tồi, ngày thường cũng không có mâu thuẫn gì.

Nhiều ngày như vậy, rõ ràng cái gì cũng không xảy ra, nhưng Lâm Tư Hàm đối với việc Đỗ Yên cố tình bắt quàng làm họ vẫn luôn có một cảm xúc mâu thuẫn, không thể nói rõ được sự mâu thuẫn đó.

Giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Lâm Tư Hàm đang ngồi trong phòng nghỉ nâng ly sữa đậu đỏ ấm, thỉnh thoảng uống một ngụm nhỏ. Kịch bản đặt trên ghế dựa bên cạnh bàn trà bằng thủy tinh, lật qua những ghi chú chi chít trên kịch bản, Lâm Tư Hàm yên lặng nhìn.

Đường Như mở cửa tiến vào, mang theo khí lạnh bên ngoài. Buông khăn quàng cổ ra, Đường Như dậm dậm chân, “Lạnh chết mất, trời nói mưa là mưa, may mà Tiểu Giang đem theo dù.”

Lâm Tư Hàm buông ly sữa đậu đỏ ấm xuống, cười tủm tỉm mà với lấy điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ cao hơn, hỏi: “Chị đã trở lại, Tiểu Giang bị chị ném đâu rồi?”

“Ai dám ném một cô gái lớn như vậy đi.” Đường Như buồn cười, “Em ấy đi phát cacao nóng, Chu Nhiên đến đây thị sát mua cho mọi người cacao nóng.”

“Cậu ta hôm nay bỏ được bà xã mà đến đây ư?” Lâm Tư Hàm mở khóa điện thoại, chuẩn bị tâm sự với Hứa Sênh Sênh.

“Nói bậy sau lưng ông chủ?” Một giọng nam thình lình vang lên, lộ ra sự thành thục.

“Không dám.” Thấy Chu Nhiên tiến vào, Lâm Tư Hàm ấn tắt điện thoại, “Hôm nay không sợ Hứa Sênh Sênh đột nhiên xuống lầu bị té cầu thang ư? Không có cậu trông chừng rất không tốt, nhỡ đâu cô ấy không ngủ trưa mà lại chơi game trộm, xem thi đấu thì sao?”

“Thành tích thi đấu mà không đúng ý cô ấy, khẳng định sẽ tức giận, nghe nói tức giận sẽ động thai khí.” Lâm Tư Hàm nói lý rõ ràng với Chu Nhiên.

Thân hình cao lớn của Chu Nhiên đang dựa ở cửa: “…”

“Cậu đang cố ý?”

“Không dám.”

Chu Nhiên đi vào, không đợi Đường Như nói xong hai chữ “Chu tổng” đã xua tay đuổi cô ra ngoài. Đường Như thức thời mà đi ra ngoài, mới vừa đóng cửa quay đầu thì bị người đứng sau dọa sợ, “Đỗ tiểu thư, có việc gì sao?”

Đỗ Yên cầm điện thoại trong tay đút vào túi áo lông vũ, “Không có việc gì. Đây không phải thời gian nghỉ trưa sao, không ngủ được, nên muốn tìm Lâm Tư Hàm tâm sự một chút.”

“Chu tổng tìm cô ấy có việc tương đối quan trọng.” Đỗ Yên hiểu rõ mà cười cười, “Không tiện thì tôi không quấy rầy nữa.”

“Tạm thời không tiện, lát nữa cô quay lại đi.” Đường Như trả lời.

“Được, cảm ơn.” Đỗ Yên xoay người rời đi.

“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Chu Nhiên đưa ly cacao nóng trong tay cho Lâm Tư Hàm, đi tới đi lui trong phòng, “Cậu biết tôi có việc gì sao?”

“Cậu không có chuyện gì không lên được điện tam bảo*.” Lâm Tư Hàm liếc mắt nhìn điện thoại đang sáng, “Có thể bỏ được Hứa Sênh Sênh để đến tìm tôi, chẳng lẽ lại không có chuyện gì?”

*Ý chỉ không có việc gì sẽ không tự nhiên tìm đến.

“Tôi hoài nghi gần đây tâm lý và tinh thần của mình có vấn đề.”

“Khụ khụ…” Ngụm cacao vừa uống vào miệng của Lâm Tư Hàm lập tức phun trào, buông ly, nhanh chóng rút một tờ giấy lau cacao nóng trên bàn, “Có bệnh thì đi bác sĩ, bác sĩ tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần. Không biết bệnh viện ở đâu thì gọi điện cho mẹ vợ cậu.”

“…” Chu Nhiên dừng đi tới đi lui, “Tôi nói thật. Cô ấy gần đây động một chút là lại vì tôi quản quá chặt mà phát giận, tôi cũng không muốn cả ngày nhìn cô ấy, nhưng cô ấy vừa động tôi liền sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó một xác hai mệnh. Thật là đáng sợ, nửa đêm ngủ cũng bị dọa sợ mà tỉnh lại.”

“Bảo với Thẩm Diệc Bạch, tên cẩu nhà cậu ta, nói tâm lý của tôi có vấn đề.”

“Tôi cũng cảm thấy tâm lý của cậu có vấn đề.” Lâm Tư Hàm không hề do dự một giây mà phụ họa quan điểm của Thẩm Diệc Bạch.

Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện