Bởi vì đã có kinh nghiệm từ lần trước, cho nên cho dù có bác sĩ, y tá vẫn đang có mặt, đối với loại chuyện lão bản Cẩm và đồng chí Tiểu Phỉ Thúy dù đang ở ngay tại bệnh viện, nhưng lại có hành vi như đang ở nhà ai cũng không dám nói thêm cái gì.
Cô bé y tá còn tỏ ra rất hâm mộ: "Bằng hữu đối với cô thật quá tốt a! Ăn xong thì trở lại nhanh một chút nha!"
Cẩm Vô Song không hiểu sao lại có cảm giác thật oan uổng khi những người ở đây thấy mình lại tỏ ra kiêng dè như vậy! Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cười hì một tiếng rồi nghiêng người xuống giường đi mở ra cánh cửa tủ nhỏ của mình, sau đó lấy ra một bộ thường phục.
Cẩm Vô Song sợ vô cùng cái người này bởi hành vi thích tùy tiện cởi đồ của cô, vì vậy mà quát trước: "Cô stop cho tôi!" rồi xoay người nói với bác sĩ cùng y tá: "Phiền toái các vị.
Bây giờ cũng không có chuyện gì nữa." Ngụ ý chính là đuổi người! Ở ngay trên địa bàn của mình mà bị đuổi!! Bác sĩ thực cảm thấy bị áp lực, nên lúng túng nói: "Vâng...!Tốt nhất trở lại trước tám giờ." Sau khi Cẩm Vô Song đáp lại một tiếng: được! bác sĩ mới cùng tất cả y tá ra khỏi phòng bệnh.
Cẩm Vô Song đã muốn mắng cô từ lúc nãy, rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội.
Trong giọng nói của cô cứ như nghiến răng nghiến lợi vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "La Phỉ, cô còn có đầu óc nữa hay không vậy? Tại sao lại cứ tùy tiện cởi quần áo ra như thế?"
La Phỉ ngơ ngác: "Em có khi nào lại tùy tiện cởi quần áo đâu?"
"Chẳng phải vừa rồi là cô định thay quần áo sao?"
"Đúng vậy a.
Không phải là chúng ta sẽ đi ra ngoài hay sao? Không phải là chị ghét bỏ bộ đồ ngủ hôi thái lang của em hay sao? Của Thập Nhất mua đấy, em cảm thấy nó thật đáng yêu a!"
"Cô..." Cẩm Vô Song bị tức đến nói không ra lời, cuối cùng rống lên: "Có người đang ở đây mà cô thay quần áo cái gì? Đầu cô bị kẹp vào cửa hả?"
La Phỉ vô cùng buồn bực, dường như tính cách của lão bản Cẩm càng ngày càng khắc nghiệt hay sao ấy! Cô phiền muộn nhìn người nọ, thật sự không hiểu chị ấy tức giận vì chuyện gì: "Không phải là bọn họ đã đi rồi sao?"
Cẩm Vô Song một lần nữa lại bị tức đến nói không thành lời.
Người này chính là cái dạng chỉ cần hai câu là đã đủ tức chết người mà.
"Dù sao thì khi có người khác cũng không được phép cởi quần áo ra." Cô ra lệnh.
Vì thế mà La Phỉ do dự nhìn cô: "Vậy làm phiền A Song, chị đi ra ngoài đi!"
"Phịch!" Cẩm Vô Song đã tưởng là mình sẽ ngã xuống.
Cô có cần phải thực hiện ngay lập tức như vậy không hả??!! "Là tôi nói người ngoài!" Cô cực kỳ tức giận mà rống lên.
Mặc dù mỗi lần cô đều cho là mình đã rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật mỗi lần như vậy cô đều muốn phun hỏa!
La Phỉ hơi do dự nhìn cô: "Nhưng mà A Song cũng đâu phải là gì của em a!"
"Cô..." Cẩm Vô Song trực tiếp bị làm cho tức chết! Vì vậy mà không nói một lời, cô quay đầu đi khỏi phòng bệnh.
La Phỉ nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng của người ta mà buồn rầu ôm lấy mặt.
Ôi, mặc dù từng cảnh báo chính mình thật nhiều lần rồi, thế nhưng vẫn là cái miệng không cẩn thận lại vẫn nói điều không nên nói! Cô chậm rãi đổi quần áo, khoan thai ra khỏi phòng bệnh, nhìn trái nhìn phải.
Rất tốt! Lão bản Cẩm là một người biết giữ chữ tín, nói mời ăn cơm thì dù có tức giận cũng không vì thế mà chạy mất.
La Phỉ nở một nụ cười thật tươi mà đi tới: "A Song, em xong rồi.
Chúng ta đi thôi!"
Cẩm Vô Song híp mắt nhìn, La Phỉ ngừng lại rồi lui một bước chân.
Thật kinh hãi! Trong bệnh viện tường trắng như tuyết trắng, ánh đèn cũng lại sáng như tuyết trắng chiếu vào mặt lão bản Cẩm lúc này cũng đang như tuyết trắng, tất cả hiện ra một không khí âm âm trầm trầm thảm đạm, cộng thêm hơi thở trên người lão bản Cẩm cũng thật âm lãnh, trông thật là đáng sợ!
"A...!A Song làm sao vậy?" Ô, giá như mình lúc trước cái gì cũng chưa nói, mình có nên trở về đi ngủ không nhỉ?
Lão bản Cẩm cứ như vậy âm âm trầm trầm nhìn Tiểu Phỉ Thúy chằm chằm một hồi lâu rồi mới nghiêng mặt đi, giọng nói lãnh lãnh đạm đạm: "Không có gì, muốn ăn cái gì? Mau ăn rồi trở lại."
Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy căng thẳng đâm ngón tay: "Cái gì cũng được.
Chỉ cần ăn ngon là được rồi.
Cứ theo ý chị đi."
Vì vậy mà lão bản Cẩm liền mang cô đi một nhà hàng tại gia.
Cẩm lão bản để cho chính cô tự gọi thức ăn như trước còn chính mình cũng lại như cũ không ăn.
La Phỉ vô cùng buồn bực, nên cô bực bội nói: "A Song, chị đã đọc qua "Bá tước Monte Cristo" chưa?"
Cẩm Vô Song cho người này một ánh mắt nghi hoặc.
La Phỉ lại thở dài: "Trong đó có nói chỉ có oán hận cừu địch mới không ngồi cùng nhau ăn cơm.
Tuy rằng em có thế nào thì chắc cũng không đến mức khiến chị phải oán hận chứ?"
Cẩm Vô Song rất muốn nói có, tôi muốn giết chết tươi cô! Nhưng rồi cô vẫn quyết bảo trì trầm mặc - đối với La tiểu thư om sòm ở trước mặt, bình tĩnh là mỹ đức, im lặng là vàng - "Tôi không có tâm tình."
"Tại sao?"
"Nhìn thấy cô là tâm tình không tốt."
La Phỉ đâm ngón tay út ai oán nhìn cô: "A Song, chị thật sự chán em sao?"
Cẩm Vô Song nghiêm túc suy nghĩ một chút, một lần nữa lời ra khỏi miệng lại đả thương người: "Đúng vậy!"
Trái tim La mỹ trong chốc lát tan vỡ thành trăm mảnh! Cô mím môi cúi đầu cứ như là người đã chết vậy, không hừ một tiếng.
Cẩm Vô Song thì chống cằm lãnh đạm nhìn cô, hoặc là nói quan sát nàng.
Hai người cứ một tư thế như vậy, duy trì từ đầu đến cuối.
La Phỉ thật muốn nói: thật xấu hổ, phiền chị cách xa em một chút, chị như vậy làm em cảm thấy thật áp lực! Có điều là, lão bản Cẩm vốn luôn không nghe được tiếng lòng cô, hơn nữa, lại là người trả tiền.
Nếu để lão bản Cẩm tức giận đến mức phải bỏ đi, cô đành phải buồn bã mà ở lại rửa bát.
Vì thế La Phỉ tỏ ra rất biết điều khi giữ nguyên vẻ trầm mặc, đứng vững trước áp lực lẳng lặng ăn cơm.
Có một cảm giác chịu đựng thật khó khăn nảy sinh trong lòng, nó làm cho cô càng ngày càng sáng tỏ một điều: Cẩm Vô Song không thích cô!
"A Song, có phải chị thực chán ghét những người càn quấy?"
"Đúng vậy!" Cẩm Vô Song trả lời không chút nghĩ ngợi, như cố ý nói rằng trong lòng tôi căn bản không để bụng chuyện có làm cô thương tổn hay không, cho nên La Phỉ lại trầm mặc.
Chán om sòm chán càn quấy...!Thật bất hạnh, bởi cô đang chính là người như vậy!
"Vậy sau này chị phải học cách cự tuyệt."
Cẩm Vô Song thấy tức cười, cô mà còn có tâm tư dạy dỗ tôi à? "Thật là phiền phức!" cô nói.
Thấy La Phỉ kinh ngạc nhìn cô như không hiểu nên giải thích: "Bởi vì cự tuyệt so với trực tiếp tán thành thì còn phiền toái hơn.
Cho nên tôi mới lười cự tuyệt."
Cho nên mới phải đồng ý "theo" cô ăn cơm? Trong lòng La Phỉ thật buồn bực.
Vừa rồi ai đó còn vui sướng, hài lòng vì cho rằng A Song đối với mình rất tốt, rằng chính mình rất có mị lực, thì ra lại là như vậy! Mỹ vị thức ăn gì nữa chứ, giờ phút này tất cả cũng trở nên nhạt như nước ốc rồi.
Người đẹp La tự thức tỉnh chính mình: cái thứ ảo giác này thật là hại người quá đi! La Phỉ có cảm giác bất an, nhưng Cẩm Vô Song thì ngược lại, cô tỏ ra rất thản nhiên.
Ánh mắt của cô mềm mại hơn một chút, khóe miệng hơi mỉm cười.
Nhìn người trước mặt đang co quắp bất an như vậy trong lòng cô trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Cô cũng không nói được thành lời rằng chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều cô không thể chấp nhận chính là một người vốn tự cao tự đại như cô lại để cho người khác dắt mũi lôi đi...!
Đơn giản mà nói, lão bản Cẩm là người theo "chủ nghĩa nắm giữ quyền quyết định"!
Cơm nước xong, Cẩm Vô Song trả tiền rồi đưa La Phỉ trở lại bệnh viện.
Tâm tình của đồng chí Tiểu Phỉ Thúy không tốt, cô cứ thất thần mà bước đi như một u hồn, thế rồi không cẩn thận mà "nhẹ nhàng" va vào vào tượng đá đặt trên bệ bên cạnh tiệm cơm, đau đến nỗi cô kêu la thảm thiết.
Làm cho Cẩm Vô Song cùng người qua đường đi ngang, đến cả bồi bàn cũng phải cả kinh.
Cẩm Vô Song vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận.
Cái tên gia hỏa này, chỉ cần sơ sểnh một tý là lập tức gây họa! Nhìn đi, một tượng đá lớn như vậy, người có mắt đều có thể nhìn thấy, thế mà cô ta cũng đụng vào được? Vì đây là chốn đông người nên cô cũng không tiện vén quần người kia lên để nhìn chỗ bị thương.
Cô đành phải nâng La Phỉ dậy: "Cô không có bị làm sao chứ?"
La Phỉ đưa tay che bắp đùi, mặt đầy vẻ tội nghiệp: "Không có chuyện gì!"
"Tôi nói cô đi đường có mang theo con mắt hay không đây."
"Có mang theo.
Vừa rồi là không cẩn thận va phải mà thôi."
"!!!!" Thật khó tin là lão bản Cẩm cũng biết hài hước, tuy rằng là xụ mặt mà nói, chọc cho La Phỉ lại hì hì cười lên...!"Nhanh lên mà trở về cho tôi nhờ!"
Họ trở lại bệnh viện, so với tám giờ mà bác sỹ cho phép thì vẫn còn