Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Việc cường hóa nhất định phải tiến hành


trước sau

Toàn thân Tề Tiểu Tô đau nhức, vốn không muốn đi, nhưng đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, chợt hơi nheo mắt lại, nói: “Thím hai, cháu đi thăm một chút cũng được, nhưng mà chứng minh thư của cháu đang gửi ở chỗ thím, thím trả lại cho cháu đi.”

Năm ngoái, Trần Đông đã làm chứng minh thư cho cô rồi, nhưng lại lấy lý do là mấy thứ giấy tờ quan trọng đó cô giữ sẽ không an toàn rồi cất hộ cô. Lúc ấy, cô cũng không cảm thấy mình giữ chứng minh thư có tác dụng gì nên cũng để mặc bà ta, giờ cô chợt nhớ đến, nếu cô muốn kiếm tiền, sau này ra ngân hàng mở tài khoản, hoặc ký kết hợp đồng với người ta gì đó đều cần dùng đến chứng minh thư.

Cô phải đi lấy lại 5 vạn tệ, đương nhiên không thể mang tiền mặt về, cách ổn thỏa nhất hẳn là đi mở một tài khoản ngân hàng trước.

Nhưng cô không ngờ, khi nói yêu cầu này ra, sắc mặt của vợ chồng Tề Tông Bình cùng hơi biến đổi, còn quay sang nhìn nhau một cái.

Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy chắc chắn hai vợ chồng này có bí mật gì đó giấu cô, hơn nữa, còn có liên quan đến bản thân cô.

Tuy không biết là chuyện gì, nhưng cô lại càng kiên định với quyết tâm muốn lấy lại chứng minh thư hơn.

Trần Đông chỉ ngớ ra một chút rồi lại hồi thần lại, sắc mặt lập tức sa sầm xuống: “Mày còn nhỏ, lấy chứng minh thư làm gì? Lỡ mất một cái, mày có biết làm lại chứng minh thư khó lắm không? Cứ tạm thời để ở chỗ thím hai đi!”

Nói rồi lại bước tới lôi cô: “Mau lên, đi theo tao, uổng công bình thường bà ngoại mày đối xử với mày tốt như thế, giờ nghe thấy bà ấy nằm viện, mày không nói mau mau đi thăm bà ấy thì thôi, còn đứng đây ra điều kiện với tao à? Đúng là nuôi ngược nuôi xuôi, lại nuôi nhầm con sói mắt trắng…”

Tề Tiểu Tô bị bà ta kéo hoàn toàn không thể giằng ra nổi, cô đưa tay đẩy mạnh bà ta một cái, nhưng Trần Đông khinh bỉ túm áo cô kéo mạnh, cốp một tiếng, Tề Tiểu Tô ngã nhào xuống đất, mông đau tê tái đã đành, mà kiểu tư thế này thực sự khiến cô rất mất mặt, rất khó coi. Cô nghiến răng ken két, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bi thương, cô thực sự quá yếu ớt, bị Trần Đông đẩy một cái thôi mà không có chút năng lực phản kháng nào… tiếp tục vùng vẫy sẽ chỉ càng khiến mình mất tự ái thôi.

Cường hóa! Cường hóa! Cường hóa! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Thời khắc này, cô hạ quyết tâm, không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền, cường hóa bản thân là chuyện bắt buộc phải làm!

“Trần Đông, bà buông tay ra, thế này còn ra thể thống gì nữa?” Tề Tông Bình đứng lên như muốn chạy tới kéo Trần Đông ra, nhưng cuối cùng cũng không động tay.

Trần Đông hừ một tiếng: “Ai bảo nó làm trò! Nuôi nó từ 13 tuổi đến giờ lớn thế này, tôi còn đủ tư cách làm mẹ nó ấy chứ, còn muốn ra điều kiện với mẹ mày à?” Nói rồi lại kéo cô một cái nữa.

Lần này, cả áo trên của Tề Tiểu Tô đều bị kéo tớn lên, lộ ra một mảng eo trắng bóc, ngay cả áo con cũng có thể nhìn loáng thoáng. Tề Tiểu Tô căm phẫn đến mức muốn cắn một miếng thịt của Trần Đông xuống, nhưng ai bảo cô yếu ớt thế này chứ? Nếu kéo thêm chút nữa, e rằng áo của cô sẽ bị Trần Đông lột thẳng ra mất, cô cũng không muốn rơi vào tình cảnh thảm hại như thế.

“Buông tay, buông tay ra! Cháu đi!”

Câu này gần như gào ra miệng, vành mắt Tề Tiểu Tô cũng bắt đầu nóng bừng lên, đó, là tức, là hận!

Trần Đông thả cô ra, lườm cô một cái, nói: “Cầm hộp giữ nhiệt trên bàn đi.”

Hộp giữ nhiệt bằng thép không gỉ 3 tầng, Tề Tiểu Tô biết bên trong đựng đầy canh gà và cháo trắng, còn có chút rau nữa, đồ đưa cho mẹ mình, Trần Đông hoàn toàn không keo kiệt chút nào, còn rất phóng tay là đằng khác, hơn nữa cũng nấu nướng rất vừa vặn. Cô đưa tay nhấc lên, không nhẹ, căn bản không phải phần của một người.

Bệnh viện ở khu mới, nhưng ở ngay phố bên cạnh khu cũ, nói ra thì đúng là cũng gần trường Nhất Trung một chút, đi bộ đến trường chỉ mất 20 phút, nhưng từ Tề gia đến viện thì không gần như thế, Trần Đông kéo cô ra bắt taxi. Hôm nay cũng vì lỡ giờ rồi, Trần Đông sợ bà già nhà mình và thằng em út chờ sốt ruột, nếu không chắc chắn sẽ không nỡ bắt taxi.

“Lần sau mày đi thì cứ đi xe bus ấy, nhớ phải ôm hộp giữ nhiệt cẩn thận, nghe rõ chưa?” Trần Đông hừ
một tiếng.

Tề Tiểu Tô không hé lời nào. Hiện giờ cô đang nghĩ, trước mặt cô đang có một sự lựa chọn, nếu đồng ý chăm người bệnh, như vậy cả một cặp lồng canh ngon to thế này, ngày nào cô cũng có thể len lén uống một bát, lại còn miễn phí nữa! Nhưng mà, nếu thế cô cũng sẽ giống như kiếp trước, vì chuyện này nên lỡ dở cả việc học hành của mình, hơn nữa, cô cũng không muốn phải chịu đựng tính nết của bà già kia, nhất là gã đàn ông ghê tởm như Trần Quang.

Không bị tắc đường nên chưa đến 20 phút, xe taxi đã đến bệnh viện nhân dân thành phố. Bệnh viện này năm ngoái mới được cải tạo lại, mở rộng thêm, nhìn rất hoành tráng, bên trong cũng rất rộng rãi.

Đây mới là lần thứ hai hay lần thứ ba gì đó Trần Đông đến đây, rẽ đông rẽ tây mãi cũng không tìm được phòng bệnh ở đâu, đi được hai vòng liền sai Tề Tiểu Tô đi hỏi đường. Tối qua bà ta vừa tới đây xong cơ đấy.

“Bên này.”

Kiếp trước Tề Tiểu Tô ở đây chăm sóc bà cụ Trần hơn hai tháng, một ngày ra ra vào vào mấy lần, tuy đã qua 5 năm, nhưng vẫn nhớ rõ đường đi.

Mặt cô không chút cảm xúc đi quay về phía phòng bệnh, Trần Đông bực bội nhìn cô: “Sao mày biết?”

“Vừa rồi cháu xem bảng chỉ dẫn.” Quả nhiên, Trần Đông không nghi ngờ gì.

Khi họ đến phòng bệnh của bà cụ Trần, cửa vừa mở ra, một giọng đàn ông rất khó chịu đã vọng ra ngoài.

“Chị, sao chị đến chậm thế? Tôi ngồi đây chán sắp chết rồi đây này! Vừa đói vừa mệt!”

Tề Tiểu Tô ngước mắt nhìn sang, phòng bệnh này quả nhiên vẫn y như trong trí nhớ, có hai giường bệnh, nhưng bệnh nhân ở giường bên cạnh vừa xuất viện nên vẫn đang để trống. Bà cụ Trần nằm ở giường bệnh sát bên trong, trên người đắp hai chiếc chăn của hai giường, đang nghiêng đầu nhìn sang bên này, khuôn mặt cực kỳ giống Trần Đông, chẳng qua là già hơn một chút thôi, tóc mới bạc khoảng một phần ba, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt bà ta thoáng hiện lên tia sáng kỳ lạ.

Cảnh tượng này khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi hoảng hốt, hoàn toàn giống y hệt kiếp trước. Lúc đó, cô còn không hề biết tia sáng trong mắt bà cụ Trần là có ý gì, sau đó biết rồi lại càng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Người đàn ông ngồi bên cạnh giường bệnh chính là Trần Quang, em út của Trần Đông.

Trần Quang đã hai mươi mấy rồi nhưng luôn thích chơi bời lêu lổng, không có công ăn việc làm gì tử tế, từ sáng đến tối chỉ đàn đúm phá làng phá xóm bên ngoài cùng lũ bạn du côn của gã, nhìn mặt mũi lại chẳng ra làm sao, thế nên chưa bao giờ có bạn gái.

Nhưng mẹ và chị gái gã luôn sẵn lòng cưng chiều gã.

Vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, mắt Trần Quang sáng rực lên, lập tức đứng dậy. “Ôi chà, Tiểu Tô cũng đến à, mau vào đi.”

Tề Tiểu Tô đi theo sau Trần Đông vào phòng bệnh, Trần Quang rất nhiệt tình đứng dậy bước tới, đưa tay muốn đón lấy hộp giữ nhiệt trong tay cô, “Nào nào nào, đưa cho tôi đi, nặng thế này, mỏi rã cả tay rồi phải không?” Nói rồi ánh mắt gã cứ chăm chăm vào tay cô, còn muốn túm lấy tay cô để xoa giúp cô nữa.

Thằng khốn này.

Tề Tiểu Tô chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, đặt hộp giữ nhiệt lên chiếc bàn bên cạnh giường, rồi quay người đứng cách ra một chút.

“Cháu đi toilet một chút.” Cô lười phải đứng ở đây, quyết định tránh ra ngoài chờ Trần Quang đi rồi quay lại. Bà cụ Trần và Trần Đông đều không nói gì, Tề Tiểu Tô liền rời khỏi phòng bệnh, đi về phía phòng y tá.

Khi cô đi ngang qua một phòng bệnh khác, cửa bật mở ra, đúng lúc một người đàn ông cũng đang bước ra ngoài, suýt nữa va vào cô.

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện