Kế Hoạch Độc Chiếm Của Cô Vợ Gả Thay

Treo đầu dê bán thịt chó


trước sau

Chương 8: Treo đầu dê bán thịt chó

Tay niệm chuỗi Phật của bà cụ Tông khựng lại, ánh mắt sắc bén nhanh chóng nói: “Minh Hạo, con biết mình đang nói gì không vậy?”

Tông Minh Hạo nhếch môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà cụ Tông: “Bà nội không phải muốn có chắt sao? Vì muốn con sinh một đứa con, thậm chí không tiếc hạ thuốc với con. Bây giờ con thoả mãn nguyện vọng của bà không tốt sao?”

Đôi lông mày của bà cụ Tông nhíu chặt: “Nhưng cô gái này là em chồng của con đó! Năm xưa cao tăng từng nói, nhà họ Tông cưới người phụ nữ này, bệnh của em trai con mới có chuyển biến tốt. Nếu không thì nhà họ Tông chúng ta làm sao tiếp nhận chuyện này?”

“Gả cho con, không phải cùng là vào nhà họ Tông sao?” Tông Minh Hạo không để tâm mà nói: “Một công đôi việc, bà nội không phải càng hài lòng sao?”

“Không được! Năm đó người hợp bát tự là Minh Trạch!” Bà cụ Tông vẫn không đồng ý.

“Bà nội, con và Minh Trạch là song sinh. Lúc ra đời là phẫu thuật ở Ý. Bát tự của con và Minh Trạch là giống nhau.” Tông Minh Hạo kiên quyết với ý kiến của mình.

Ánh mắt của bà cụ Tông khẽ nhúc nhích, đáy mắt đờ đẫn một hồi rồi mói mở miệng hỏi: “Không phải con không muốn kết hôn đó sao?”

“Nếu người phụ nữ đó là cô ta thì con muốn. Con không ngại đâu.” Tông Minh Hạo từ từ đi tới trước mặt của bà cụ Tông. Anh nghiêng người véo đôi vai của bà cụ Tông: “Nếu bà muốn hỏi tại sao, vậy thì coi như là con gặp tiếng sét ái tình với cô gái này đi. Chỉ cần bà nội đồng ý chuyện này, con hứa với bà, ở lại trong nước thừa kế nhà họ Tông. Nếu đã hứa vói bà rồi thì chắc chắn sẽ để lại người thừa kế cho nhà họ Tông.”

Ánh mắt của bà cụ Tông lập tức sáng rỡ: “Con nói thật sao?”

Chờ sau khi Tông Minh Hạo đi khỏi, bà cụ Tông nhìn tài liệu mà Tông Minh Hạo để lại trên bàn.

Lúc bà ấy nhìn thấy hình của Tần Lục Nguyệt thì đột nhiên sửng sốt.

Hình như bà ấy còn nôn nóng đọc tài liệu về Tần Lục Nguyệt, xem đi xem lại vài lần thì mới thốt ra 3 từ: “Sao có thể …..”

Nhà họ Tần lúc này.

Bà Tần gọi con gái Tần Giai Nhân vào phòng sách, vẻ mặt trìu mến và nói: “Giai Nhân, con yên tâm. Tần Lục Nguyệt không dám từ chối đâu. Ngoài ra, mẹ cũng đã nghe ngón rõ ràng, Tông Minh Hạo chính xác đã về nước rồi. Tông Minh Trạch là cái tên ngốc phải kết hôn. Tông Minh Hạo làm anh thì cho dù không muốn về nước cũng phải về để tham gia hôn lễ của em trai mình.”

Mắt của Tần Giai Nhân sáng rỡ: “Có thật không? Tốt quá rồi! Con coi như có cơ hội gặp anh ấy rồi! Chỉ cần có thể gả cho Tông Minh Hạo, cả nhà họ Tông đều sẽ là của chúng ta thôi.”

Vẻ mặt của bà Tần đắc chí: “Bên đó mẹ đã sắp xếp xong rồi. Chờ hôm hôn lễ diễn ra, mẹ sẽ cho người bỏ thuốc trong trà của Tông Minh Hạo. Tới lúc đó con nhân lúc rối loạn mà đưa cậu ta …….” Nói tới đây thì bà Tần cười lớn.

Tần Giai Nhân và mẹ cô ta trao đổi ánh mắt như đã hiểu nhau.

Chỉ cần trong buổi hôn lễ bị người khác gặp phải, Tông Minh Hạo không muốn phụ trách cũng khó.

Ô ha ha ha, vừa nghĩ tới Tần Lục Nguyệt làm chị dâu, lại nghĩ tới biểu cảm đau khổ và kinh ngạc của cô thì cô ta cảm thấy rất vui!

Người phụ nữ ngốc nghếch đó lại tưởng cha đã bán cô đổi lấy vinh hoa. Ô ha ha ha, sao có thể? Muốn bán chắc chắn là bán người ngoài không có quan hệ máu mủ là cô rồi!

Hừ, cho dù là cái tên đần kia cũng dễ dãi với cô rồi!

Nhưng là con ghẻ thì làm gì có tư cách gả vào nhà họ Tông?

Thôi đi, vẫn là chờ mình gả cho Tông Minh Hạo, sau khi trở thành bà chủ tịch của Tông thị thì từ từ dạy dỗ cô cách làm người vậy!

Tần Giai Nhân vừa nghĩ tới đây thì lập tức vui vẻ cười lớn.

Bà Tần không rõ chuyện gì nên hỏi: “Nên để bọn cho vay nặng lãi thúc giục Tần Lục Nguyệt, cứu cô ta cũng không thay đổi được gì.”

Tần Giai Nhân lập tức nói: “Con hiểu rồi mẹ.”

Quả nhiên, chưa tới vài tiếng đồng hồ, Tần Lục Nguyệt nhận được một túi máu.

Trong túi là ngón tay đầy máu đầm đìa, có vẻ như khiến Tần Lục Nguyệt ngất tại chỗ.

Không, đừng mà!

Tiếp theo bọn cho vay nặng lãi gọi điện tới: “Cô Tần suy nghĩ kỹ chưa? Đây chỉ là một món quà nhỏ. Lần sau không phải chỉ cắt ngón tay thôi đâu.”

Cả người Tần Lục Nguyệt run rẩy, cô không nói nên lời.

Cô phải làm sao đây?

Cô còn có thể làm gì được?

Trước mắt, ngoại trừ đồng ý với sự uy hiếp từ chú ra, thì không còn con đường nào khác!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện