Kế Hoạch Độc Chiếm Của Cô Vợ Gả Thay

Chương 21.2. Nghiêm Nặc


trước sau

Chương 21.2. Nghiêm Nặc

Sau khi Tần Lục Nguyệt nói xong, những người xung quanh trợn to hai con mắt..

Tông Minh Hạo cũng cảm thấy thú vị, vui vẻ thích thú nhìn sang.

Mọi người đều nghĩ Nghiêm Nặc sẽ giận bay màu sau đó nổi một trận lôi đình, nhưng Nghiêm Nặc lại nở nụ cười, lên tiếng: “Nếu cô biết tôi là con gái của thương gia buôn bán đá quý lớn nhất thế giới, hơn nữa, tôi còn là người thừa kế mỏ kim cương to nhất Nam Phi, cô vẫn sẽ nói thế sao?”

Tần Lục Nguyệt gật đầu: “Tham gia bữa tiệc của người khác, vẫn nên tôn trọng chủ nhà mà.”

Nghiêm Nặc cứ như vậy ngẩng đầu nhìn Tần Lục Nguyệt, trong mắt tràn đầy sự hứng thú.

Tần Lục Nguyện lúng túng nhìn Nghiêm Nặc, không biết bản thân nói không đúng chỗ nào.

Đột nhiên Nghiêm Nặc nở nụ cười, nói: “Con người cô thật thú vị, tôi vừa giúp cô, vậy mà bây giờ cô nói tôi ngang ngược?”

Tần Lục Nguyệt hơi lúng túng trả lời: “Tôi rất cảm kích cô đã ra mặt thay tôi, nhưng mà, tôi thực sự không muốn nói lời giả dối với cô, bởi vì, tôi sẽ cảm thấy làm như vậy là không tôn trọng cô.”

Nghiêm Nặc bỗng nhiên bật cười ha hả, giơ tay vỗ vào cánh tay Tần Lục Nguyệt, nói: “Rất thú vị! Lớn đến chừng này rồi, người khác cũng chỉ dám nói với tôi, tôi thân là đại tiểu thư nhà họ Nghiêm, có thể làm gì tùy thích, lại không có ai từng nói với tôi, việc làm hôm nay của tôi rất quá đáng. Cô cứ luôn vụng về lớn lên như thế à?”

Cái cô Nghiêm Nặc này, cũng thẳng thắn quá đi!

Nhưng mà, Nghiêm Nặc cũng không chờ mong Tần Lục Nguyệt sẽ trả lời câu hỏi này, lại tự mình nói ra: “Vì cô là người đầu tiên dám nói thật với tôi nên tôi sẽ tha thứ cho cô.”

Tần Lục Nguyệt lại lúng túng: “Cảm ơn.”

Lúc này, Mễ Khả Nhi và Tống Minh Hạo cũng đã đi tới.

Tống Minh Hạo cao to mạnh mẽ, khôi ngô tuấn tú, trong nháy mắt trở thành tâm điểm của toàn hội trường. Gần như ánh mắt của tất cả các cô gái đều tập trung trên người anh. Dường như anh có tất cả mọi thứ, muốn không khoe cũng khó.

“Thật sự phải cảm ơn Nghiêm tiểu thư đã bất bình thay vợ tôi.” Sau khi Tống Minh Hạo cúi đầu nhìn Tần Lục Nguyệt mới nói với Nghiêm Nặc: “Nhưng mà, đây chỉ là một hiểu nhầm. Khả Nhi, có đúng không?”

Mã Khả Nhi lập tức nói: “Đúng vậy đúng vậy. Chị chỉ nghe nói hai vị tiểu thư nhà họ Tần từ nhỏ đã có tình cảm tốt, thế nên mới phá lệ mời cô Tần Giai Nhân đến chơi, đâu nghĩ tới…”

Mễ Khả Nhi ra vẻ vô cùng tiếc nuối thương xót, nói với Tần Lục Nguyệt: “Cô Tần, vô cùng xin lỗi, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện như thế. Người đâu, đưa cô Tần đi sửa soạn một chút.”

Lời vừa dứt, lập tức có người đi đến, nói với Tần Lục Nguyệt: “Cô Tần, mời đi bên này.”

Bọn họ xưng là cô Tần, chứ không phải là thiếu phu nhân Tông.

Tông Minh Hạo không sửa lại, Tần Lục Nguyệt cũng giả vờ làm ra vẻ không để ý.

Tần Lục Nguyệt khẽ nói: “Cảm ơn.” Nói xong lập tức quay người đi, không liếc mắt nhìn Tông Minh Hạo một cái, nhưng lại mỉm cười dịu dàng với Nghiêm Nặc.

Có lẽ không nhìn thấy Tần Lục Nguyệt cầu xin sự giúp đỡ từ mình, trong lòng Tông Minh Hạo đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Lúc thấy cô mỉm cười với Nghiêm Nặc, từ tận đáy lòng Tông Minh Hạo, chớp mắt chất chứa muộn phiền.

Cô vậy mà lại đi cười với người khác?

Trong một giây ngắn ngủi Tần Lục Nguyệt đi qua người Tông Minh Hạo, ma xui quỷ khiến thế nào Tông Minh Hạo lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tần Lục Nguyệt.

Tần Lục Nguyệt sửng sốt.

“Tôi đi cùng cô.” Tông Minh Hạo khẽ mở miệng.

Một giây sau, sắc mặt của Mễ Khả Nhi và Tần Giai Nhân đồng thời thay đổi.

Ánh mắt tham lam của Tần Giai Nhân vẫn luôn đuổi theo Tông Minh Hạo, lại không dám suồng sã lộ ra mục đích của bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tông Minh Hạo kéo tay Tần Lục Nguyệt rời đi.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện