Kế Hoạch Độc Chiếm Của Cô Vợ Gả Thay

Hôn lễ thịnh thế


trước sau

Chương 11: Hôn lễ thịnh thế

    Khó khăn lắm mới bắt được người lại có thể để cô trốn thoát?

    Tần Lục Nguyệt, đời này, cô đừng bao giờ nghĩ sẽ chạy thoát!

    Làn da của Tần Lục Nguyệt cứng lại, cô ngẩng đầu liếc qua, đụng phải đôi mắt sáng như sao của Tông Minh Hạo.

    Anh rõ ràng là đẹp trai tuyệt trần, nhưng Tần Lục Nguyệt lại cảm thấy rất rõ ràng sát ý, và sự nghiến răng nghiến lợi từ đối phương.

    Làm ơn đi! Người bị cướp đi nụ hôn đầu tiên là cô, tại sao anh lại tức giận? Ai mới là người nên tức giận đây?

    Có lẽ khí tức của Tông Minh Hạo quá kinh người, Tần Quốc Dân gần như không thể chống đỡ nổi, vội vàng giao Tần Lục Nguyệt cho Tông Minh Hạo rồi xấu hổ bỏ chạy.

    Tần Lục Nguyệt nhìn thấy Tần Quốc Dân đã chạy đi, còn định hỏi ông ta thả dì ra, cô còn chưa kịp nói thì giọng của Tông Minh Hạo đã vang lên trên đầu cô: "Tại sao? Kết hôn với tôi, chỉ là sai lầm như vậy sao?"

    Tần Lục Nguyệt lập tức lắc đầu: "Không, không có."

    Khóe miệng Tông Minh Hạo hiện lên một tia mỉa mai, anh thì thào: "Nghe này, cô là bị nhà Tần bán cho nhà họ Tông thôi. Đừng nghĩ rằng cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn bằng cách trở thành cô chủ nhà họ Tông, biết thân phận của cô đi! "

    Vẻ mặt của Tần Lục Nguyệt trở nên cứng đờ, cô cụp mắt xuống và đáp: "Đừng lo lắng, tôi không trông đợi gì từ nhà họ Tông các người cả. Lý do tại sao tôi gả vào đây không phải vì địa vị giàu có của gia tộc anh, mà là vì dì tôi. Sau hôm nay, ly hôn lúc nào cũng được. "

    Tông Minh Hạo cười thầm.

    Muốn ly hôn?

    Thậm chí không được nghĩ về nó!

    Mối hận 18 năm trước sao có thể dễ dàng buông bỏ!

    Tần Lục Nguyệt, cô cứ chờ chịu đựng sự trả thù tàn nhẫn này đi!

 

    Tần Lục Nguyệt và Tông Minh Hạo đã trải qua toàn bộ quá trình đám cưới mà không chạm mắt nhau.

    Hai người rõ ràng là coi thường nhau, nhưng họ phải giả vờ tình cảm trước mặt các vị khách quý.

    Trong lúc trao nhẫn, khoảnh khắc Tông Minh Hạo nắm lấy ngón tay của Tần Lục Nguyệt, trái tim của Tần Lục Nguyệt hoảng hốt không thể giải thích được, trong tiềm thức cô muốn rút ngón tay lại.

    Trong tiềm thức, cô không muốn một người đàn ông không yêu đeo nhẫn cưới cho mình.

    Tông Minh Hạo chú ý đến sự rút lui của Tần Lục Nguyệt, ngón tay siết chặt, anh nắm chặt lấy ngón tay của Tần Lục Nguyệt, dứt khoát đẩy chiếc nhẫn kim cương cưới lên ngón áp út của Tần Lục Nguyệt.

    Vào lúc chiếc nhẫn được siết chặt, trái tim Tông Minh Hạo co rút một cách khó hiểu, rồi nhảy nhanh lên.

    Ngay lập tức, có một cảm giác nhẹ nhõm như chút được gánh nặng.

    Tông Minh Hạo khẽ cau mày.

    Anh không thích cảm giác này cho lắm nên nhanh chóng buông ngón tay Tần Lục Nguyệt ra.

    Các ngón tay của Tần Lục Nguyệt được tự do, cô thu lại chúng một cách thô bạo.

    Nhìn thấy cô đang né tránh bản thân mình nhiều như vậy, đôi mắt Tông Minh Hạo lóe lên những ẩn ý không rõ.

    Đến lượt Tần Lục Nguyệt đeo nhẫn cho Tông Minh Hạo, cô cầm chiếc nhẫn mà không biết phải nói gì.

    Dưới sự chú ý của mọi người, Tông Minh Hạo chậm rãi đưa tay lên đặt trước mặt Tần Lục Nguyệt.

    Đây là lần quan sát nghiêm túc đầu tiên của Tần Lục Nguyệt với bàn tay của Tông Minh Hạo.

 

    Bàn tay của anh rất đẹp, không phải vẻ đẹp nhợt nhạt mà là một vẻ đẹp quyền lực rất hung hãn.

    Điều nổi bật nhất là trên mu bàn tay của anh có một vết bớt hình kỳ lân màu tím rộng bằng hai ngón tay.

    Màu tím tượng trưng cho sự sang trọng và địa vị.

    Kỳ lân tượng trưng cho điềm lành.

    Vì thế, Tông Minh Hạo đã được chỉ định làm người thừa kế đời thứ ba của gia tộc họ Tông kể từ khi anh được sinh ra.

    Tần Lục Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay của Tông Minh Hạo hồi lâu, người chủ trì thúc giục, Tần Lục Nguyệt mới hoàn hồn, tránh ra Tông Minh Hạo hết mức, nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn lên.

    Vào lúc chiếc nhẫn được đeo lên, ánh mắt Tông Minh Hạo ngưng tụ ngay lập tức.

    Chết tiệt, nhịp tim không kiểm soát đó, lại tăng tốc.

    Không đợi người chủ trì lên tiếng, Tông Minh Hạo đột nhiên nắm lấy cổ tay của Tần Lục Nguyệt, kéo người phụ nữ đã cố gắng tránh anh vào trong ngực, bàn tay to nắm lấy eo của Tần Lục Nguyệt, cúi đầu hôn xuống.

    Tần Lục Nguyệt lập tức mở to mắt!

    Tên khốn nạn này!

    Hôn cô mà không được sự đồng ý của cô!

    Ngay khi Tần Lục Nguyệt định chống cự, sức mạnh trên eo cô đột nhiên tăng lên, toàn bộ giọng nói của cô đều bị đối phương nuốt chửng.

    Xung quanh có tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay như sóng vỗ, cảnh đẹp xung quanh dường như không có trên đời.

    Tần Lục Nguyệt ngây người nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia, nhất thời hai mắt mờ mịt.

    Với anh...

 

    Đột nhiên, ánh mắt của Tần Lục Nguyệt tập trung, cô nhìn thấy rõ ràng vẻ giễu cợt trong mắt Tông Minh Hạo.

Tần Lục Nguyệt giơ tay đẩy mạnh không chút thương tiếc, kéo dài khoảng cách của hai người.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện