Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chương 42


trước sau


Editor: Ngạn Tịnh.

Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Lần này không phải là học tỷ, hiển thị trên màn hình là Thẩm tiểu Thiên.

Trừ Cố Hành Thâm ra, cô thích đặt tên những người quan hệ tốt trong danh bạ là X tiểu X. Ví như, Lãnh tiểu Tĩnh, Lãnh tiểu Thấu, Đường tiểu Dự, Thịnh tiểu Vũ... Trước kia còn có Cố tiểu Nhu, Tần tiểu Nghiêu.

Cung Tiểu Kiều nhận điện thoại.

"Alo, Tiểu hồ ly, anh có ở đấy không?"


Cung Tiểu Kiều liếc mắt nhìn Cố Hành Thâm, "Có."

Thẩm Nhạc Thiên đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó vội vàng hỏi, "Tiểu hồ ly, em sẽ không quên hôm nay là ngày gì chứ?"

"Lễ giáng sinh, thế nào?"

"Bà cô, em đừng có đùa anh có được không? Đã gần 10 giờ rồi, cả phòng này cũng chỉ chờ Cố lão đại thôi đấy! Mấy ngày em đi thành phố D chúng ta quả thực trải qua thời gian nước sôi lửa bỏng sống không bằng chết heo chó không bằng đấy! Lúc này anh vắt óc tìm mưu kế lấy cớ vũ hội hóa trang, muốn thừa dịp sinh nhật lão đại làm cho tâm tình anh ấy tốt một chút, bà cô nhỏ, em có thể đừng hủy đi tâm huyết của anh không?"

"Chuyện liên quan gì đến em? Em hủy tâm huyết của anh lúc nào chứ?" Đối với việc sử dụng thành ngữ của Thẩm Nhạc Thiên, Cung Tiểu Kiều thật sự không dám gật bừa.

"Vậy em coi như giúp anh một việc, bây giờ tới vườn hoa Phượng Minh đi được không."

"Tại sao em phải đi? Trực tiếp tìm Cố Hành Thâm đi không được sao, anh đây không phải là ngồi chờ sung rụng sao?"

"Không phải vậy! Anh đây là trăm sông đổ về một bể! Em tới rồi, anh ấy cũng sẽ đi theo mà!"

"Không tới được, em có việc."

Cung Tiểu Kiều cúp điện thoại, "Đám người Thẩm Nhạc Thiên thúc giục kìa, anh nhanh chóng trở về đi!"

Nói xong liền xoay người lách vào hội trường.

-


Cung Tiểu Kiều không yên lòng đi catwalk, một lát sau Thẩm Nhạc Thiên lại gọi đến, "Bà cô nhỏ của tôi, anh van cầu em đấy, chỉ lần này, coi như là chúng ta thiếu ân tình của em, sau này em có việc gì cần trợ giúp cứ mở miệng!"

"Em không nghĩ ra được lý do gì để giúp các anh, em cũng không cao thượng như vậy, lấy đức báo oán!"

"Oán...?" Thẩm Nhạc Thiên chậm lụt không phản ứng kịp.

Lãnh Thấu than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ, "Tính tình của con bé vẫn không thay đổi chút nào, hẳn là còn đang trách lần trước chúng ta liên thủ gạt con bé."

Thịnh Vũ phụ họa, "Cậu đối tốt với con, con bé sẽ nhớ cả đời, ngược lại, đối xử không tốt, con bé cũng sẽ nhớ cả đời."

Vẻ mặt Thẩm Nhạc Thiên như đưa đám, "Vậy làm sao bây giờ? Bên phía chị dâu gần như không

dối gạt được nữa rồi..."

"Không bằng cậu cứ trực tiếp nói với Cung Hàn Niệm, để  cho cô ta tự mình tới đón người về." Thịnh Vũ đề nghị.

"Có dụng ý khác! Tuyệt đối là có dụng ý khác! Thịnh Vũ cái chiêu một  mũi tên trúng hai con chim này của anh, quá tổn hại rồi! Ai cũng có thể chọc, duy chỉ có Tiểu hồ ly, nếu mà náo ra chuyện gì, lão đại còn không hận chết tôi sao! Hơn nữa lão đại không thích phụ nữ quản chuyện riêng của anh ấy, nhất là chuyện liên quan đến Tiểu hồ ly đấy!"

Thịnh Vũ sờ cằm một cái, trầm tư, "Cái duy chỉ này càng là... Thật sự có thâm ý khác. Cậu nói lão đại đối với Tiểu Kiều rốt cuộc là dạng cảm tình gì?"

"Bây giờ không phải lúc nghiên cứu loại chuyện này có được hay không! Còn có cậu, Đường Dự! Cái tên ăn hàng nhà cậu! Trừ ăn ra cậu còn có tác dụng gì khác nữa hay không hả?" Thẩm Nhạc Thiên tức giận nhìn Đường Dự không tim không phổi ngồi ăn ở bên cạnh.

Đường Dự nuốt quả nho cuối cùng, gọi điện thoại cho Cung Tiểu Kiều, "Tiểu Kiều, tối nay em tới không? Tiểu Tĩnh có lời muốn nói với em. À, cô ấy nói rồi, nếu em không muốn tới cũng chẳng sao, cô ấy hiểu được ý của em, sẽ không lại quấy rầy em."


"Có ý gì? Em nghe không quá rõ, Tiểu Tĩnh cậu ấy làm sao?"

"Anh cũng không biết..."

"Đệt! Anh trừ ăn ra còn biết cái gì nữa hả! Anh ngày ngày ở bên cạnh cậu ấy để làm gì mà không biết?"

Một lát sau, Đường Dự cúp điện thoại, trong miệng lại cắn bánh mì, nhìn về ba người đang gấp đến xoay quanh, "Tiểu Kiều nói cô ấy lập tức tới ngay."

"Thật hay giỡn đấy? Vừa rồi cậu gọi cho Tiểu Kiều sao?" Thịnh Vũ kinh ngạc hỏi.

"A, tại sao Đường Dự vừa gọi liền tới? Có gian ~ tình..." Thẩm Nhạc Thiên nâng cằm trầm ngâm.

Cơ trí giả ngu trong truyền thuyết?

Lãnh Thấu cũng không khỏi nhìn Đường Dự nhiều mấy lần, chỉ là làm sao cũng không nhìn ra được khí chất cơ trí giả ngu gì đó trên người ai kia.

---

Editor: Ai biết des ảnh bìa thì giúp tớ với, thật sự quá lười đi nhờ rồi T_T



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện