Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chương 114


trước sau



Editor: Ngạn Tịnh.

Beta: Bén

“Ông nội, con đi đây.”

Ông nội Cung quay lưng lại, không nhìn cô.

Cung Tiểu Kiều thấy vậy bất đắc dĩ lượn quanh ông một vòng, “Ông nội, ông đừng nóng giận mà!”

Ông nội Cung thở phì phò nhìn cô, “Là ai nói sẽ không quản cái nhìn của người khác, sẽ ở cùng với ông nội chứ! Đừng tưởng rằng ông không biết, con không muốn có người đến làm phiền ông nên mới vội vã muốn rời đi, thân thể ông già này vẫn còn khỏe mạnh lắm đấy! Không dễ dàng bị những người đó chọc tức chết đâu!”

“Ông nội, ông nói bậy gì vậy! Con thật sự không phải để ý những người kia mới rời đi, chẳng qua là vì công việc, đã hứa với đạo diễn rằng hôm nay sẽ trở về, mọi người đều đang đợi con. Hơn nữa con cũng có phải không trở lại đâu, nơi đó đâu xa, ở ngay thành phố A mà, con đảm bảo sau này ít nhất một tuần sẽ trở lại thăm ông một lần, vậy có được không?” Cung Tiểu Kiều kéo lấy tay ông không ngừng đảm bảo.

“Con chim nhỏ trưởng thành rồi đều cứ muốn bay đi.” Ông nội Cung thương cảm nói.

“Tiểu Kiều sẽ thường xuyên về thăm tổ mà, ở trước mặt ông Tiểu Kiều mãi mãi đều là chim nhỏ chưa trưởng thành!”

Bây giờ người duy nhất cô muốn bảo vệ cũng chỉ có ông nội.


Sau khi trở lại đoàn phim, thành viên đoàn phim đều tỏ vẻ nhiệt tình hoan nghênh sự trở lại của cô.

Phong Tư Hạ nói với mọi người rằng thân thể cô không khỏe cần phải nghỉ ngơi ít ngày.

Mọi người đều ân cần hỏi thăm sức khỏe của cô, chỉ có Kim Mộc Lân mặt lạnh đứng nhìn.

Trước đó anh chỉ xem lời giải thích của Phong Tư Hạ chẳng qua là muốn kéo dài thời gian tìm kiếm diễn viên nữ thích hợp, bởi vì anh nhận định Cung Tiểu Kiều bỏ trốn với Tần Nghiêu sẽ không trở về nữa, không ngờ tới cô lại thật sự trở về.

Vào giây phút nhìn thấy cô, anh vừa sợ vừa vui, mà nhiều hơn lại là tức giận.

“Sư huynh...” Cung Tiểu Kiều hàn huyên với mọi người xong lập tức tiến tới.

“Hừ!” Kim Mộc Lân quay mặt đi không thèm để ý tới cô.

“Nhị sư huynh...” Cung Tiểu Kiều lại chạy sang bên kia.

“Ha, em còn biết trở về à? Sao không song túc song phi với tên rác rưởi kia luôn đi?”

Kim Mộc Lân giọng điệu kì dị nói.

“Sao có thể chứ! Cho dù muốn bay cũng phải tìm người như Nhị sư huynh mới phải!”

Kim Mộc Lân xùy cười một tiếng, khóe miệng lại cong lên.

Ngay sau đó, Kim Mộc Lân lại có chút lo lắng nói, “Đã sớm biết hai người không thể mà! Tần Nghiêu hình như đã bị Cố Hành Thâm giam cầm, nói không chừng sẽ trở thành người tình bị nuôi nhốt của Cố Tiểu Nhu, chậc chậc...”

“Nhốt thì cứ bị nhốt thôi chứ sao.” Cung Tiểu Kiều thờ ơ nói.

Kim Mộc Lân đầy mặt kỳ quái nhìn cô, “Em không lo lắng gì sao?”

“Sao em phải lo lắng sốt ruột gì chứ!”

“Đừng giả bộ! Thật ra trong lòng đã rối như tơ vò, nóng nảy không thôi rồi chứ gì?”

“Anh thấy em giống như đang giả bộ lắm sao?” Cung Tiểu Kiều sáp lại gần anh.

Kim Mộc Lân nhìn thẳng vào mắt cô, lắc lắc đầu.

Qua hồi lâu, Kim Mộc Lân bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Em... Chẳng lẽ em chỉ thuần túy là vì trả thù? Chòi má! Em gạt anh cũng đủ thảm! Thật là quá đáng lắm luôn đó! Làm hại anh lo lắng cho em như vậy!”

“Nhị sư huynh, anh đừng nóng giận, em lừa cả chính bản thân mình, huống chi là anh.”


“Là sao?”

Cung Tiểu Kiều trầm ngâm nói, “Muốn gạt được người khác, trước hết phải gạt được chính mình. Ngay chính bản thân em cũng cho rằng bản thân thật sự là dư tình chưa dứt, vậy thì tất nhiên là tất cả mọi người cũng sẽ đều cho là như vậy, Tần Nghiêu lại càng tin chắc không nghi ngờ!”

Kim Mộc Lân không ngừng than thở, “Có tâm cơ, thật sự là quá tâm cơ rồi! Tần Nghiêu và Cố Tiểu Nhu chọc vào em thật đúng là khổ tám đời! Em chính là cao thủ giả heo ăn thịt hổ!”

Cung Tiểu Kiều xua xua một ngón tay, “Anh sai rồi, trước kia em cũng chỉ là một kẻ khờ khạo, chỉ là chuyện lần đó đột nhiên mở mang đầu óc của em, để cho em phát hiện thật ra bản thân chính là một thiên tài!”

Kim Mộc Lân nghe xong không nể mặt cười to, “Ha ha~ không hổ là tiểu sư muội của anh! Hôm nay ông đây thật sự rất vui! Quả thực là sảng khoái lòng người!”

“Ồ đúng rồi! Vậy em mất tích mấy ngày nay là đi đâu vậy? Nghe nói Tần Nghiêu bị thương không nhẹ, Cố Hành Thâm có làm gì em hay không?”

Kim Mộc Lân vội vàng hỏi.

Cung Tiểu Kiều lắc đầu, “Không có, em chẳng qua là đến chỗ ông nội. Có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ kỹ, cần phải điều chỉnh xong trạng thái mới trở về!”

Kim Mộc Lân vui mừng nói, “Thật may Cố Hành Thâm đã tốn công sức lớn đè ép êm xuôi tất cả mọi chuyện, nếu không em cũng không thể lăn lộn tiếp được nữa rồi! Người bên ngoài sẽ chẳng ai quan tâm em đến trước hay đến sau, đều sẽ nhận định em là kẻ thứ ba.”

“Đừng nói mấy chuyện này nữa, còn có chút thời gian, chúng ta tập lời thoại một chút đi.” Cung Tiểu Kiều đánh sang chuyện khác.

“Đúng rồi, chờ lát nữa có cảnh cưỡi ngựa em nhớ phải cẩn thận, đừng có để ngã bị thương đấy!” Kim Mộc Lân nhắc nhở.

“Biết rồi, không sao đâu! Lúc ở trong chùa ngày nào em chả ngã, cũng đã sớm quen rồi!”

Kim Mộc Lân ghé sát lại cô nhỏ giọng nói, “Chuyện này không giống như huấn luyện trong chùa, cưỡi ngựa đối với phái nữ mà nói là một môn vận động rất là nguy hiểm! Cẩn thận rách cả lớp mô kia...”

Mặt Cung Tiểu Kiều chậm rãi chuyển từ đỏ thẫm- cam- vàng- xanh lá- xanh thẫm- xanh da trời- tím lần lượt qua một lần, mạnh bạo đẩy Kim Mộc Lân ra.

Kim Mộc Lân chỉ xem như cô đang xấu hổ, cười hắc hắc xấu xa.

Người khác không biết, nhưng anh lại biết rất rõ đó, nhóc con kia lúc trước yêu đương với Tần Nghiêu, thế nhưng căn bản không hề xảy ra quan hệ gì với cậu ta.

Lần trước còn xin anh chỉ dạy kinh nghiệm về những thứ cảm xúc mạnh mẽ kích thích kia nữa mà!

Thế nhưng ngặt nỗi những chuyện này đâu thể chỉ nói suông mà rút ra kinh nghiệm được, vì vậy anh rất gian xảo đề nghị cô đi xem phim, hơn nữa đề nghị sẽ xem cùng cô giảng dạy những thứ cô không hiểu, kết quả bị cô đánh một trận từ chối.

Sau khi kết thúc cảnh quay, Cung Tiểu Kiều như thường ngày đến trạm xe buýt chờ, kết quả nửa đường đã bị người ta bắt cóc.

Cả người bị người khác xách ngang lên, ôm vào một hẻm nhỏ tối đen.


“Tiểu Kiều...”

Cung Tiểu Kiều còn chưa kịp giật mình đã chuyển sang thở phào nhẹ nhõm, “Cố Hành Thâm, anh muốn hù chết tôi à?”

“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.”

“Được rồi, ôm xong chưa?”

“Tiểu Kiều, chúng ta thật sự chẳng hề có một chút khả năng nào sao?”

“Ừ.”

“Đừng trả lời nhanh như vậy, em hãy suy nghĩ một chút rồi lại trả lời anh.”

“Nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Vậy em cũng nên tỏ ra bộ dáng đã suy nghĩ một chút rồi chứ...”

“Cố Hành Thâm, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?”

Anh muốn em cho anh một chút dũng khí, cuối cùng lại bị em đánh đến một chút lòng tin cuối cùng cũng không sót lại...

Cung Tiểu Kiều thoát khỏi anh, nhìn bộ dáng cô đơn hiu quạnh của anh, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Nhưng mà, cái người một giây trước còn bày ra bộ dáng tuyệt vọng đến ngẩn ngơ kia, một giây sau lại đột nhiên trở nên tà ác đến đáng sợ.

Anh từng chút sát lại nắm cằm của cô, “Cho dù em là hoa đã có chủ, anh cũng sẽ đập chậu cướp hoa! Huống chi em vốn dĩ chính là của anh!”

Cung Tiểu Kiều có chút bị dọa sợ, “Cố Hành Thâm, anh muốn làm gì... Chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu dưa hái xanh không ngọt sao!”

“Không sao, anh không thích ăn dưa chín.”

“...”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện