Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc

Mọi Người Nên Lớn Lên


trước sau

Advertisement
Lý Mật trở về trường học, ba người bạn cùng phòng lập tức xông tới hỏi như thế nào, cô cười nói rất tốt, chỉ hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Không phải Lý Mật cố ý muốn gạt họ, chỉ là cô hơi mệt, có một số việc nói ra cô sẽ mệt mỏi hơn.

Ở bên một người đã lâu, sẽ quen với sự tồn tại của anh ta. Mỗi ngày Lý Mật vừa tỉnh lại sẽ sờ điện thoại di động theo bản năng muốn gửi cho Ngụy Minh một lời chào buổi sáng, nhưng mở hộp thoại ra, cô nhìn thấy những tin nhắn kia, mới có thể ý thức được mình đã không có bạn trai.

Trong một tuần đầu tiên, vô số lần Lý Mật nảy sinh ý tưởng gửi tin nhắn cho Ngụy Minh, không có nội dung cụ thể, chỉ muốn gửi, cảm giác trống rỗng đó bức ép cô, khiến cho cô không biết nên chạy trốn đi đâu. Trong cơn tức giận cô cũng muốn xóa Ngụy Minh, tay run một cái, cô cảm thấy tại sao mình phải nhận thua, có một ngày tôi sẽ quên đi tên của anh, tôi muốn nhìn anh bị tôi quên lãng.

Một tuần lễ sau, rốt cuộc Lý Mật cũng bỏ được thói quen gửi tin nhắn cho Ngụy Minh, chưa hoàn toàn từ bỏ, nhưng mà không bị hành hạ như vậy nữa. Hơn nữa cô cũng nói chuyện chia tay cho ba người bạn cùng phòng biết.

"Cái thứ không phải người này" Cô bạn Tứ Xuyên tức giận mở miệng mắng to.

"Tiểu Mật, cậu đừng đau lòng, về sau cậu có thể tìm được người tốt hơn" Cô bạn Tô Châu vẫn dịu dàng như nước.

"Loại người như vậy, không có cũng được, Tiểu Mật của chúng ta tốt như vậy, cậu ta không xứng" Cô bạn Đông Bắc đi tới ôm lấy Lý Mật.

"Sớm nói với cậu rồi, đừng… quá tốt với đàn ông! Cậu nhìn con yêu tinh nhỏ kia hành hạ cậu ta hơn hai năm, cái này gọi là gì, cậu ta im lặng trả giá, người ta nhận ra, rồi vui vẻ về với nhau đó, chỉ có cậu ngây thơ đan khăn quàng cổ cho người ta" Cô bạn Tứ Xuyên chỉ kém lật bàn.

Lý Mật cảm thấy hình như thật sự con người có thể lớn lên trong nháy mắt, trước kia cô nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy mệt mỏi và không đáng giá, không cần phải nóng nảy hay đau khổ vì loại người này.

Lý Mật cười kéo tay cô bạn Tứ Xuyên, "Vật cạnh thiên trạch (vật đổi sao dời), tớ là kẻ ngốc nên đáng đời bị lừa gạt”, nhưng chỉ có thể làm kẻ ngốc một lần, nếu nhiều lần thì nên vào bệnh viện.

"Cậu còn biết cậu ngốc, tớ không nên yên tâm mà giao cậu cho anh ta. . . . . ." Cô bạn Tứ Xuyên vẫn rống giận như cũ.

Người trưởng thành có phải đều không thích ăn quà vặt hay không? Nhìn trái cây, bánh ngọt và chocolate chất đống trong ngăn kéo, Lý Mật một chút cảm giác muốn ăn cũng không có, đưa hết cho cô bạn thích ăn đồ ngọt ở phòng ký túc xá bên cạnh, cô bạn nghiêng đầu hỏi Lý Mật: "Gần đây có phải thất tình hay không? Bằng không sao không bảo vệ đồ ăn nữa, còn chủ động hiến đi”.

Lý Mật cong mắt, "Tớ trưởng thành rồi, đồ ăn vặt là thứ cho người bạn nhỏ như cậu ăn”, nói xong trịnh trọng vỗ vỗ bả vai cô bạn phòng bên, một giây đồng hồ sau đó liền chạy ra ngoài, để lại cô bạn ngây người ở trong phòng.

"Tiểu Mật, sao đã hơn một tháng cậu vẫn không ăn cơm, cậu, muốn tu tiên sao" Cô bạn Đông Bắc trực tiếp nhét một cái đùi gà vào trong chén Lý Mật.

"Cậu không biết sao, Tiểu Mật gầy mười cân (5kg)" Giọng của cô bạn Tô Châu quá nhỏ, thiếu chút nữa đã bị nhấn chìm trong tiếng ồn ở phòng ăn.

"Cái gì, Lý Mật, cậu không muốn sống nữa sao, tớ thấy gần đây mặt cậu rất xanh xao, muốn xuống đất đúng không, mau ăn cho tớ" Cô bạn Tứ Xuyên lại đưa một cái đùi gà qua.

Nhìn ba cái đùi gà, Lý Mật chỉ muốn đụng đụng vào đậu hũ bên cạnh.

Cuộc thi tháng vào tháng sáu, tất cả mọi người bận rộn học tập, không giành được chỗ trong thư viện, Lý Mật không thể làm gì khác hơn là cùng ba con chó nhỏ học tập ở ký túc xá, thuận tiện thiên vị dạy thêm cho các cô.

Đang cúi đầu đọc sách Lý Mật bị âm thanh thông báo của điện thoại di động làm giật mình, cô cầm điện thoại di động lên, tin nhắn của Doãn Nhất Hàng, đây cũng là một người khiến cho Lý Mật nhức đầu.

Cô mở điện thoại di động ra, là print screen (chụp màn hình), print screen vòng bạn bè của nữ sinh kia, là hình chụp chung của cô ta và Ngụy Minh, còn có một bó hoa hồng. Tương tự biết bao, sao mà châm chọc như vậy, không đợi Lý Mật xúc động xong, Doãn Nhất Hàng lại gửi tin nhắn tới: "Xảy ra chuyện gì?"

Lý Mật đáp một câu: "Niềm vui mới và tình yêu cũ”.

"Cậu ngốc quá, sớm biết cậu không phải là đối thủ của người ta" Những lời này của Doãn Nhất Hàng chọc Lý Mật bật cười.

"Cậu đến để chê cười tôi sao" Lý Mật biết Doãn Nhất Hàng không phải người như vậy, cô chỉ muốn chọc anh.

"Cậu biết tớ không phải loại người như thế, tớ chỉ sợ cậu đau khổ" Thật lâu sau Doãn Nhất Hàng mới gửi những lời này tới.

Không biết vì sao, Lý Mật cảm thấy chóp mũi chua xót, cô ngẩng đầu lên, dùng sức nén nước mắt trở về.

"Doãn đại công tử không dính khói bụi trần gian của chúng ta cũng biết quan tâm người khác, sợ người ta đau khổ sao, tớ là giúp người ta hoàn thành ước mơ" Lý Mật lại trêu chọc Doãn Nhất Hàng.

"Vậy thì tốt" Bên kia thản nhiên gửi lại ba chữ.

Đột nhiên trong nháy mắt Lý Mật hơi kích động, muốn hỏi chuyện một năm trước, tại sao, tại sao lừa cô, nhưng cô xóa tin nhắn đã đánh đi, xóa rồi đánh, cuối cùng thoát khỏi hộp thoại.

Hỏi thì có ích lợi gì. Truyện chỉ được đăng tải tại Diễn đàn L/ê Q=uý Đ(ôn)

Hôm sau là sinh nhật Lý Mật, mọi người sớm chuẩn bị xong bánh ngọt, chờ tới 12 giờ đêm, bạn cùng phòng cho phép cô ước ba điều. Lý Mật nhắm mắt, lặng lẽ lẩm nhẩm ở trong lòng.

Một hi vọng người nhà luôn khỏe mạnh, bình an.

Hai hi vọng bốn người chúng tôi tiền đồ tươi sáng.

Ba hi vọng tôi sớm ngày tìm được người tốt.

Lý Mật thổi nến, ký túc xá lại bắt đầu nổ ra cuộc đại chiến bánh ngọt, là người bị hại thảm nhất, cô bạn Tô Châu cướp được miếng bánh ngọt lớn nhất.

Nằm ở trên giường, Lý Mật mở điện thoại di động lên, một tin nhắn sinh nhật vui vẻ cực kỳ gây chú ý, thời gian gửi tin nhắn: Đúng 12 giờ, người gửi tin nhắn: Doãn Nhất Hàng.

Cả đêm mơ đẹp.

Ngày hôm sau khi xuống lầu, Lý Mật đã nhìn thấy Doãn Nhất Hàng chờ ở cửa ký túc xá.

"Cậu làm gì thế?" Lý Mật vội vàng chạy chậm tới.

"Chờ cậu" Doãn Nhất Hàng thản nhiên cười.

"Cậu chờ bao lâu" Trên trán Doãn Nhất Hàng đã chảy không ít mồ hôi.

"Không bao lâu, hơn một tiếng" Dùng giọng bình thản nhất nói sự thật kinh người, vô cùng Doãn Nhất Hàng.

"Vậy cậu chắc chắn tớ nhất định đi xuống sao?" Lý Mật không hiểu.

"Tớ chắc chắn, bởi vì cậu nhất định phải ăn cơm trưa" Không ngờ ở trong mắt Doãn Nhất Hàng, cô là một người tham ăn.

"Vậy thì ăn cơm chung không" Lý Mật nghiêng đầu cười.

"Tại sao không hỏi tớ?" Doãn Nhất Hàng dùng giọng khẽ hơn bình thường.

"Cậu không muốn nói, tớ cần gì phải miễn cưỡng" Lý Mật hiểu anh đang nói gì, cười khổ một tiếng.

"Tớ không có theo đuổi nữ sinh kia, chẳng qua là một bức bình phong tớ dùng để ngăn cản cậu đến gần tớ" Rốt cuộc Doãn Nhất Hàng cũng chủ động nhắc tới chuyện đã qua.

"Không thích tớ, chỉ cần nói là được rồi, cần gì" Lý Mật cố gắng tươi cười.

"Thích, vẫn rất thích" Trong nháy mắt đại não Lý Mật dừng vận hành, vô số lần cô suy nghĩ đến đáp án này, nhưng đây cũng là đáp án cô chưa bao giờ dám hy vọng đến.

Lý Mật giương mắt nhìn Doãn Nhất Hàng, "Vậy tại sao còn đẩy tớ đi?”.

"Khi đó bệnh trầm cảm của tớ càng ngày càng nghiêm trọng, cảm xúc bắt đầu mất khống chế nghiêm trọng, tớ sợ cậu thấy được một mặt khác của tớ, càng sợ tớ tổn thương cậu, không muốn kéo cậu vào vực sâu" Mắt Doãn Nhất Hàng từ từ nhìn về phía Lý Mật.

"Cho nên cậu giao tớ cho người khác?" Lý Mật trợn to hai mắt, không ngờ cuộc sống lại trêu người như vậy.

"Ừ" Doãn Nhất Hàng lại cúi thấp đầu.

"Vậy chuyện bây giờ là như thế nào" Lý Mật cảm thấy no rồi, bị tức.

"Tớ phát hiện cô gái ngốc của tớ đi theo người khác, lại bị khi dễ, còn không bằng bị tớ khi dễ" Doãn Nhất Hàng còn mím môi.

Lý Mật lắng tai nghe rồi khóc, cô tiến lên ôm lấy Doãn Nhất Hàng, "Cậu chính là kẻ điên, cậu chưa từng hỏi tớ, nếu tớ đồng ý chữa bệnh với cậu thì sao?"

"Nhưng tớ không nỡ" Doãn Nhất Hàng ôm Lý Mật thật chặt.

"Để làm bạn trai của cậu, có thể tớ cần nghỉ học một năm, chuyên tâm đi chữa bệnh" Bàn tay to lớn của Doãn Nhất Hàng bao phủ tay Lý Mật.

"Tớ có thể đi thăm cậu không?" Lý Mật không vui, lại muốn tách ra.

"Không thể, cậu mà đến tớ sẽ phân tâm, tớ không muốn để cho cậu nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của tớ”, Lòng tự trọng đáng sợ của Doãn Nhất Hàng.

"Vậy có thể cậu phải nhanh lên một chút, bằng không tớ sẽ không đợi cậu" Lý Mật lắc lắc cánh tay Doãn Nhất Hàng.

"Cô bé, từ nay về sau, cậu chỉ cần chú tâm đi về phía trước, tớ sẽ luôn đuổi theo bước tiến của cậu, cho đến khi đuổi kịp mới thôi”. Doãn Nhất Hàng chậm rãi nói.

Truyện convert hay : Mất Trí Nhớ Sau Ta Thành Pháp Y Đại Lão

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện