Diệp Trăn Trăn đi theo Diệp Tế Muội đến Hứa gia cũng đã mấy ngày, nàng chưa từng thấy Hứa Du Ninh đi ra khỏi sân nhà.
Trước kia chỉ cho rằng hắn là người thích yên tĩnh nhưng bây giờ Diệp Trăn Trăn cảm thấy, ngoại trừ nguyên nhân này ra thì đường đi ở nông thôn đường cũng là một nguyên nhân rất lớn.
Thời đại này cũng không có đường xi măng gì, những con đường nhựa đều là đường đất. Lại không giống trong đô thành lớn ngay cả khi đường đất vẫn còn nện vuông vức một chút, dù sao cũng mấp mô gồ ghề, chỗ cao không bằng phẳng. Gặp lúc trời mưa, bước một bước xuống dưới có thể giẫm nửa chân bùn.
Mà Hứa Du Ninh đi đứng bất tiện. Chỗ chân phải đó, nghe nói là gãy từ chỗ bắp đùi, bình thường cho dù có chống gậy cũng không cách nào đi được. Coi như ngồi cái xe lăn, nếu không cẩn thận một chút bánh xe lăn đến chỗ trũng nhỏ trên đất, bên cạnh không có ai giúp đỡ, chỉ dựa vào vào bản thân vậy thì chắc chắn không ra được.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn càng ngày càng cảm thấy Hứa Du Ninh đáng thương.
Một thiếu niên đang lúc hoa quý, tướng mạo học thức đều là thượng đẳng, vốn nên có một thế giới rộng lớn biết bao. Nhưng vì gãy một chân cũng chỉ có thể làm tổ cả ngày ở trong sân nhỏ kia, ngay cả muốn ra cửa sân cũng không thể.
Trong lòng lặng lẽ quyết định, dù sao tuổi nàng còn nhỏ, trong nhà cũng không giúp đỡ Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội được cái gì, sau này liền chuyên trách đẩy xe lăn cho Hứa Du Ninh đi. Cũng coi như nàng ở trong nhà này có chút tác dụng, không phải cái đồ ăn không ngồi rồi.
Đẩy hắn đi xung quanh một vòng rồi một vòng, trong lòng cũng khá hơn một chút. Dù sao so với cả ngày chỉ có thể làm tổ trong tiểu viện kia vẫn tốt hơn.
Diệp Trăn Trăn là người cẩn thận, biết rõ cái xe lăn này không có kháng chấn, vì để tránh cho Hứa Du Ninh ngồi phía trên cảm thấy xóc nảy liền chuyên chọn đẩy đi trên con đường có chút bằng phẳng.
Nhưng cho dù mặt đường bằng phẳng thì lúc đẩy cũng cần phải có sức lực. Bây giờ thân thể nàng mới tám tuổi, căn bản không có bao nhiêu sức lực. Cho nên đẩy một lát, trên người đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Mặc dù vậy, Diệp Trăn Trăn cũng không có nói một lời, chỉ cắn răng tiếp tục kiên trì.
Hứa Du Ninh tâm tư cẩn thận, quay đầu lại nhìn sang, vừa nhìn thấy dáng vẻ cắn răng nhíu mày của Diệp Trăn Trăn, trên trán còn rịn ra nhiều giọt mồ hôi nhỏ liền biết nàng thật ra là đẩy không nổi nhưng đang cố chịu đựng.
Trong lòng cảm thấy rất áy náy cũng cảm thấy mình rất vô dụng.
Thật ra ba năm trước lúc đùi phải của hắn vừa mới gãy, sau đó xảy ra nhiều chuyện đến bản thân hắn cũng làm không được, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Hứa Hưng Xương, lúc đó hắn đã cảm thấy mình vô dụng, là phế nhân. Nhưng nhìn thấy Hứa Hưng Xương so với hắn còn buồn hơn, hắn cũng đành phải đem tất cả bi thương dằn xuống đáy lòng, an ủi ngược lại Hứa Hưng Xương.
Sau một thời gian dài, loại ý nghĩ bản thân hắn vô dụng, là một phế nhân này mới chậm rãi phai nhạt đi một chút. Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trăn Trăn rõ ràng không đẩy nổi hắn, vẫn một mực cắn răng kiên trì, ý nghĩ này lại một lần nữa hiện lên trong lòng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không biết nên nói gì với Diệp Trăn Trăn. Nghĩ đến sau này, cũng chỉ nói thật nhỏ một tiếng: "Muội vất vả rồi."
Diệp Trăn Trăn không có lên tiếng. Bởi vì bây giờ nàng phải dựa vào một hơi để chống đỡ, sợ vừa mở miệng thì khí lực gì cũng không có. Cho nên chỉ lắc đầu, sau đó vẫn cắn răng như cũ gắng sức đẩy xe lăn về phía trước.
Nhà tộc trưởng Diệp Trăn Trăn chính là lần trước đi theo đồ cưới của Diệp Tế Muội đưa đến nhà Hứa Hưng Xương lúc ở trên đường đã từng liếc mẳt nhìn qua. Lúc đó đã thấy ở xung quanh nhà này một đám nhà tranh như hạc giữa bầy gà. Lúc này xem xét trước mắt, ai nha, khá lắm, cực kỳ khủng khiếp, đặc biệt khí thế.
Bên ngoài một vòng tường viện cao xây bằng gạch nung, còn quét trắng. Ở cửa sân dò đầu nhìn vào bên trong, đã cảm thấy viện vũ trầm lắng, cây cối rậm rạp. Không nói đến rường cột chạm trổ nhưng nhìn ra được bố trí chỗ nào cũng rất dùng một phen tâm tư.
Hơn nữa nhìn ra niên đại nhà này cũng tương đối cổ xưa, chắc là sản nghiệp tổ tiên truyền xuống, mấy đời sửa chữa sắm thêm phía dưới mới có thể có quy mô như hiện nay.
Bây giờ hai cánh cửa sân màu đen mở rộng ra, ở bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng la hét của Diệp Tế Muội. Còn có giọng nói nhỏ nhẹ của Hứa Hưng Xương đang khuyên bảo nàng.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đều giật mình. Hai người liếc nhìn nhau, Diệp Trăn Trăn liền đẩy xe lăn đi vào trong sân.
Nhưng nhà người bình thường đều sẽ có ngưỡng cửa, huống chi nhà giống như tộc trưởng vậy bắt đầu đều coi như là gia đình thổ hoàng đế (1)? Cánh cửa đương nhiên là càng cao càng tốt, như thế này mới có thể lộ rõ ra thân phận cao quý của mình.
(1) thổ hoàng đế: vua một cõi
Không nói đến ngưỡng cửa, chỉ bên ngoài cửa sân này, còn có năm bậc thang đá xanh cao kia, làm sao Diệp Trăn Trăn có thể có sức lực lớn như vậy để đẩy xe lăn lên đây?
Tai nghe thấy tiếng nói của Diệp Tế Muội ở trong nhà truyền tới càng lúc càng lớn, trong lòng Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh cũng càng ngày càng sốt ruột. Bên cạnh lại không có người có thể giúp đỡ. Hơn nữa cho dù là có, Hứa Du Ninh cũng không muốn gọi bất kỳ người nào khác đến giúp đỡ.
Hắn đều không có hảo cảm với tuyệt đại đa số thôn dân ở thôn Long Đường này, thậm chí có thể nói là chán ghét. Nếu không phải Hứa Hưng Xương vẫn cứ khăng khăng muốn ở lại thôn Long Đường thì hắn đã sớm rời khỏi nơi này.
Cuối cùng Hứa Du Ninh liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy ngoài sân có một đống nhánh cây xếp chồng cách đó không xa. Chắc là người nhà tộc trưởng mấy ngày nay đi lên đê đập phía trước chặt xuống, muốn làm củi nhóm lửa. Nhưng vì nhánh cây còn chưa có phơi khô nên tạm thời chất đống ở chỗ đó không động đến.
Hắn liền chỉ vào đống nhánh cây kia gọi Diệp Trăn Trăn: "Đi đến đó nhặt một cây gậy dài một chút, lớn một chút lấy ra đây cho ta."
Diệp Trăn Trăn hiểu rõ hắn muốn làm gì. Trước mắt xem ra đây cũng là biện pháp tốt nhất. Đáp ứng một tiếng rồi xoay người chạy đến đống nhánh cây kia.
Sau khi dụng tâm chọn lựa một nhánh cây phù hợp yêu cầu ra, suy xét đến Hứa Du Ninh là kiểu người