Thật ra lúc Diệp Trăn Trăn đuổi gà trong sân, Hứa Du Ninh nghe thấy tiếng động đã từng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ .
Liền nhìn thấy vẻ mặt yêu thương của Diệp Trăn Trăn nhặt mấy bông hoa cúc dại rụng dưới đất kia lên. Sau đó lại nhặt mấy viên gạch nung vỡ đầu tới dựng bên ngoài bụi hoa cúc dại kia, phòng ngừa lại có gà đi qua mổ ăn.
Lúc ấy hắn còn mỉm cười vui vẻ tới.
Cái bụi hoa cúc dại này là lúc hắn còn nhỏ đào lên từ con đê trước làng rồi đem về tự tay trồng nó xuống đất. Vốn chỉ có hai ba cây không ngờ trải qua mấy năm nay lại dần dần lớn lên thành một bụi lớn. Mỗi khi đến mùa thu liền sẽ ra hoa, nhìn một mảnh ánh vàng rực rỡ, hương thơm cũng nồng nàn.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ hái mấy đóa hoa xuống, cắm vào nước sạch nuôi dưỡng ở trong bình rồi đặt trên thư án. Lúc đọc sách mệt mỏi thì ngẩng đầu lên nhìn vài lần. Nhưng đây là lần đầu có người tặng hoa cho hắn.
Hứa Du Ninh nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt có chút sợ run.
Một lúc sau trên mặt hắn mới mang theo nụ cười nhẹ, gật đầu nói lời cảm tạ với Diệp Trăn Trăn: "Cám ơn."
Diệp Trăn Trăn cười nhẹ một tiếng, xua xua tay với hắn có nghĩa là không cần cám ơn rồi sau đó xoay người trở về.
Hứa Du Ninh nhìn bóng lưng nàng.
Diệp Trăn Trăn mới tám tuổi, tiểu cô nương có dáng người mảnh khảnh. Hơn nữa có thể nhìn ra khung xương của nàng nhỏ, nhìn nàng từ phía sau như thế này sẽ càng cảm thấy cả người nàng đặc biệt nhỏ.
Làm cho trong lòng người khác chợt sinh ra một cỗ ham muốn muốn bảo vệ nàng.
Hứa Du Ninh nghĩ tới đây, trong mắt chợt hiện lên mấy phần ý cười.
Mặc dù hai người bọn họ không có quan hệ máu mủ gắn bó nhưng tiểu cô nương này đã là kế muội của hắn, hắn làm huynh trưởng, từ này về sau chắc chắn phải bảo vệ nàng thật tốt.
. . .
Diệp Tế Muội trải qua một ngày bận rộn, gà và heo nàng mang tới cuối cùng cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Các đồ vật trong rương tủ đồ cưới cũng dọn ra ngoài, nhìn thấy chỗ nào thiếu liền bổ sung vào nơi đó.
Thậm chí ngay cả các thứ nồi bát gáo múc nước chậu ngày hôm qua nàng cũng mang theo tới đây. Bây giờ tất cả đều bỏ vào trong phòng bếp.
Nhìn xung quanh nhà, trong lòng Diệp Tế Muội cảm thấy rất có cảm giác mãn nguyện. Cơm tối liền cố ý giết con gà, thêm một nắm hạt dẻ đã lột sạch vỏ làm món gà hầm hạt dẻ ăn.
Ngoài ra còn có vài miếng đậu phụ và đậu phụ khô còn sót lại từ bữa tiệc cưới ngày hôm qua. Để không bị hư hỏng nên đều ngâm trong nước muối loãng. Bây giờ vớt một miếng đậu phụ ra chiên ăn. Đậu phụ khô thì cắt sợi thêm vài miếng thịt khô cắt khúc xào chung với tỏi ăn.
Ở đời trước Diệp Trăn Trăn rất ít khi đi ăn cơm ở các quán cơm nhưng nàng cảm thấy trù nghệ của Diệp Tế Muội đủ để sánh ngang với bất kỳ vị đầu bếp nào.
Hơn nữa rất rõ ràng không chỉ có nàng mới nghĩ như vậy, chắc chắn Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh cũng đều nghĩ như vậy.
Nhìn hai người bọn họ mỗi người ăn ba chén cơm liền biết. Hơn nữa sau khi ăn cơm xong trên mặt hai người đều có chung biểu cảm thỏa mãn.
Thức ăn mình làm ra được chào đón như vậy, chắc chắn trong lòng Diệp Tế Muội rất vui mừng. Buổi tối lúc nằm trên giường liền bắt đầu suy nghĩ xem sáng sớm ngày mai phải làm món ăn gì.
Lại nghĩ đến bây giờ đang là mùa thu mát mẻ, trong ruộng nên bắt đầu trồng cây cải dầu, trong đất nên bắt đầu trồng các loại rau xanh, rau cải và rau muống. Chút thời gian trước củ cải gieo xuống đã nảy mầm, chờ lại qua một hai tháng nữa sẽ lớn lên. Đến lúc đó có thể cắt chút thịt ba chỉ về hầm cùng với củ cải để ăn.
Củ cải vừa mới lớn là chứa nhiều nước nhất, ăn sống cũng được. Cắn xuống một miếng, làn nước tinh khiết mang theo chút vị cay nhẹ nhẹ. Còn có thể cắt sợi phơi cho khô rồi gom lại. Sau này muốn ăn liền lấy ra một nắm ngâm nở ra trong nước rồi hầm chung với một miếng thịt.
Cũng có thể thêm muối làm thành củ cải khô dầm đặt trong hũ. Lúc muốn ăn lấy ra ít, rưới chút dầu mè rồi trộn lên. Đây là một món ăn ngon khi ăn cùng với cháo vào buổi sáng.
Thế là đợi sau khi ăn xong bữa sáng ngày thứ hai, Diệp Tế Muội liền cầm rau xanh, rau cải những hạt giống rau này, trên vai vác một cây cuốc muốn đi đến vườn rau nhà mình.
Diệp Trăn Trăn ở nhà nhàn rỗi không chuyện gì làm, xung phong tình nguyện ôm một chiếc giỏ đan từ liễu gai vui vẻ nghiêng ngã đi theo sau lưng nàng.
Trên đường đi phải đi ngang qua nhà Hổ tử. Chỉ là ngày hôm Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương thành thân, vì không ăn được mấy cục thịt viên mà cả nhà đại náo bữa tiệc mừng. Cuối cùng lại bị Diệp Tế Muội đuổi một nhà kia ra ngoài.
Dĩ nhiên trải qua chuyện ngày hôm đó, người một nhà Hổ tử liền coi như kết thù với Diệp Tế Muội. Hai nhà không nói chuyện qua lại với nhau cho dù trên đường đi tình cờ gặp mặt cũng là một người nghiêng đầu đi bên trái còn một người thì nghiêng đầu đi bên phải. Trong lỗ mũi còn sẽ hừ nhẹ mấy tiếng tỏ vẻ khinh thường rồi sau đó lướt qua nhau, ánh mắt cũng không chạm nhau chút nào.
Lúc này Hổ tử nãi nãi đang đứng trong sân oán trách Hổ tử cha: "Lúc trước ta đã nói cái gì? Sinh ra nữ oa thì có tác dụng cái gì? Trước kia còn có thể xem như trong nhà có thêm một người, trong thôn có thể phân cho miếng đất. Bây giờ tốt rồi, tộc trưởng nói không có đất dư thừa. Ngươi còn nuôi nàng làm cái gì? Đưa đi sớm một chút để cho ta đỡ phải mỗi ngày nhìn đến buồn phiền trong lòng!"
Trên mặt Hổ tử cha rất khó xử: "Nhưng mà Hạnh Hoa không cho. . ."
"Nàng không cho thì ngươi sẽ không đưa đi sao?"
Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Hổ tử nãi nãi cắt ngang, "Đến cùng ngươi là nam tử hán gánh vác việc nhà hay là nàng? Làm sao ta lại sinh ra cái đồ sợ lão bà như ngươi thế này, thứ nhi tử không có tiền đồ?"
Oán trách Hổ tử cha xong, Hổ tử nãi nãi lại thành tâm khuyên bảo thuyết phục hắn: "Nữ oa có làm được cái gì? Cho dù ngươi trăm cay ngàn đắng đem nàng nuôi lớn không phải sau này cũng là người của nhà người khác sao? Ai da, hiện tại đến trong nhà chúng ta cũng nhanh đói không thể mở nồi, Hổ tử quanh năm suốt tháng ngay đến thịt cũng không có mà ăn hai lần, ngươi còn muốn nuôi cái nữ oa sao? Nếu là cái người yên tĩnh chút ta cũng nhận, chỉ xem như nuôi một con lợn. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, từ lúc nàng sinh ra tới này đã được ba bốn tháng, mỗi buổi tối khóc từ tối khuya đến hừng đông, khóc đến tâm ta phiền, ngủ cũng ngủ không ngon. Ngươi nhìn ta, "
Nói xong, đem đầu đưa đến trước mặt Hổ tử cha, đưa tay cào bới kéo tóc trên đầu mình ra cho hắn nhìn xem: "Ngươi xem đi chỉ mới ba bốn tháng nay tóc trên đầu ta đã trắng đi bao nhiêu?"
Phụ họa theo sau câu nói này của bà, trong phòng đột nhiên truyền ra một trận tiếng khóc anh nhi rất vang dội.
Diệp Tế Muội không nhịn được, ha ha cười lớn tiếng.
Lúc này Hổ tử nãi nãi và Hổ tử cha mới chú ý tới nàng.
Khuôn mặt già nua của Hổ tử nãi nãi lập tức trầm xuống, giọng nói rất hung hăng la hét: "Ngươi cười cái gì?"
Vốn dĩ Diệp Tế Muội không muốn nói chuyện với Hổ tử nãi nãi nhưng mà bây giờ nghe thấy lời nói của bà ta giống như mang theo pháo nổ binh khí. Trong lòng quả thật cũng có chút thương xót cho nữ anh nhi vừa mới ra đời kia. Nàng nghĩ một chút vẫn nói ra: "Hổ tử nãi nãi, ta khuyên ngươi nên tích chút hung ác nham hiểm đi. Nữ oa thì làm sao liền không phải là người sao? Ngươi liền muốn đem nàng vứt bỏ? Nếu có người nhặt nàng đem về nuôi dưỡng trong nhà còn tốt nhưng nếu không có ai nhặt hài tử này chỉ có cái chết. Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là thân tôn nữ của ngươi, ngươi vẫn nên nuôi lớn nàng thật tốt đi. Đợi nàng lớn chắc chắn sẽ hiếu thuận lại ngươi đấy."
Câu nói này của Diệp Tế Muội vốn là ý tốt nhưng trên đời này hết lần này tới lần khác có một loại người, người bên ngoài bất luận nói cái gì lọt vào tai nàng đều sẽ cho rằng là nói xấu còn sẽ cảm thấy đối phương có ý đồ gây rối.
Hổ tử nãi nãi chính là loại người này. Hơn nữa vì chuyện náo loạn hôm đó bị Diệp Tế Muội từ trong bữa tiệc cưới đuổi ra ngoài, bà cảm thấy rất mất mặt trước mặt người dân trong thôn. Trong lòng đã sớm ghi hận lên Diệp Tế Muội, bây giờ còn có thể nghe nàng nói sao?
Liền rất không khách khí trả lời: "Chuyện của nhà ta có liên quan gì đến ngươi, ngươi muốn ở nơi này nhiều chuyện sao?"
Nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đứng