Diệp Trăn Trăn ngồi trên một chiếc ghế trúc nhỏ hơi cũ, mặt không đổi sắc nhìn ba người đang cãi nhau ở trước mắt.
Ký ức của nguyên thân nói cho nàng biết, phụ nhân mặc y phục xanh lá, chưa đến ba mươi tuổi kia chính là nương nàng, tên là Diệp Tế Muội. Còn một nam một nữ kia, lần lượt là ca ca, tẩu tẩu của Diệp Tế Muội. Cũng chính là cữu phụ cữu mẫu trên danh nghĩa Diệp Trăn Trăn hiện tại.
Nhưng mà rất dễ nhận thấy, một đôi cữu phụ cữu mẫu này cũng không muốn nhận cô cháu ngoại nàng.
Diệp Đại Long, cũng chính là đại ca Diệp Tế Muội, đang đưa tay chỉ Diệp Trăn Trăn, thở hồng hộc nói: "Kẻ ngu này cũng không phải ngươi đích thân sinh ra, chỉ là nhặt về nuôi dưỡng. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vì nó mà cả đời này không tái giá luôn sao? Đầu óc ngươi có bị lừa đá rồi hay không?"
Diệp Trăn Trăn đột nhiên bị điểm danh: . . .
Nàng xuyên qua tới đây chỉ mới được hai ngày, biết nguyên chủ là kẻ ngốc. Mặc dù năm nay đã tám tuổi, nhưng cho tới nay chưa từng mở miệng nói một câu. Lúc nào trên mặt cũng mang dáng vẻ ngơ ngác. Diệp Tế Muội chỉ dạy nàng nhiều năm như vậy mà đến bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng biết tự mặc y phục, ăn cơm.
Song, xuyên qua thành kẻ ngốc cũng không có cái gì không tốt. Trong lòng Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, giả dụ như bây giờ, mọi người nói chuyện cũng sẽ không kiêng kị nàng, nàng lại có thể thăm dò được nhiều tin tức hơn.
Nếu không thì nàng vừa mới xuyên qua, không hiểu rõ một chút gì về thế giới này và những người xung quanh có liên quan đến nàng thì rất dễ bị người khác nghi ngờ. Bây giờ đúng lúc đàng hoàng không cần nói lời nào, không cần làm chuyện gì, cũng sẽ không có ai nghi ngờ nàng một chút nào.
Rõ ràng Diệp Tế Muội là người rất bao che con cái. Tính tình cũng mạnh mẽ. Vừa nghe Diệp Đại Long nói Diệp Trăn Trăn như vậy thì ngay lập tức ném giẻ lau đang cầm trong tay lên bàn, mở miệng quát to ca của bà: "Trăn Trăn không phải kẻ ngốc."
"Nó không ngốc thì ai ngốc?" Tính tình Diệp Đại Long cũng không tốt. Nghe thây muội muội mình chống đối mình như thế thì tức giận đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên từng đường từng đường, "Cũng đã là một người tám tuổi mà chưa mở miệng nói chuyện được. Nhìn nó mà xem, chỉ biết cười ngây ngô, còn chảy nước bọt. Ngay cả Vượng Tài nhà ta còn thông minh hơn nó. Ném cục xương, nó còn hiểu được sẽ chạy đến bên người vẫy đuôi hai cái, sủa gâu gâu vài tiếng đấy. Hài tử này của ngươi thì biết làm cái gì?"
Diệp Trăn Trăn: . . .
Lại nói nàng không bằng một con chó!
Diệp Trăn Trăn nhìn Diệp Đại Long một chút, trong lòng lặng lẽ nhớ kỹ người này.
Diệp Tế Muội cũng nóng nảy lên, khuôn mặt bắt đầu tím xanh.
"Ta đã nói Trăn Trăn không phải kẻ ngốc cũng không phải là đồ đần. Nếu ngươi còn dám nói nó một chữ nào nữa, có tin bây giờ ta lấy chổi đánh đuổi ngươi cút khỏi đây không?"
Nói xong, đi ra ngoài mấy bước, cầm cây chổi rơm cán cao đặt phía sau cửa trong tay, trên mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Đại Long.
Huynh muội hai người đánh nhau từ nhỏ tới lớn, hơn nữa khi còn bé Diệp Tế Muội đều bị Diệp Đại Long đè đầu ra đánh, Diệp Đại Long đương nhiên không sợ bà.
"Ngươi vì một đứa đần nhặt được mà dám nói chuyện với ca mình như thế sao? Thật sự là lật trời rồi. Hôm nay, ta không giáo huấn ngươi một trận, ngươi sẽ không biết được ta là ca của ngươi."
Diệp Đại Long vừa nói vừa quơ tay bốn phía tìm kiếm công cụ.
Ánh mắt chợt thấy cây cào thóc đang dựa trên tường bên cạnh, đi qua muốn cầm ở trong tay.
Lại bị Diệp Tế Muội nhìn thấy, nhanh tay lẹ mắt vội tiến lên nâng cây chổi rơm trên tay quét xuống dưới một cái. Ngăn cản lối đi của Diệp Đại Long, đồng thời cũng đúng lúc đó cây chổi đánh vào trên mu bàn tay của ông ta.
Đầu chổi được làm bằng trúc phơi khô, lớp lá trúc phía trên đã sớm rơi sạch, chỉ còn lại cành trúc ngổn ngang lộn xộn. Bình thường đều chỉ dùng để quét dọn sân vườn, năm này tháng nọ trôi qua, cành trúc bị mài vừa nhọn vừa sắc. Đánh vào trên tay rất đau không nói, còn rất dễ bị cứa rách da.
Ngay lập tức trên mu bàn tay Diệp Đại Long bị vẽ ra hai ba đường. Có một đường hơi sâu một chút, còn đang rướm máu.
Mùi vị này cũng không dễ chịu chút nào.
Diệp Đại Long tức giận nổi trận lôi đình, khuôn mặt càng giống màu gan heo. Cũng không quan tâm cây chổi đâm trúng người, đưa tay muốn đoạt lấy cây chổi trong tay Diệp Tế Muội.
Mắt thấy tay ông ta sắp đụng trúng chuôi chổi, bỗng nhiên bị người chen ngang cưỡng ép kéo ra.
Người kéo Diệp Đại Long ra là thê tử của ông ta, gọi là Liễu Lan Hoa. Mặc một bộ đồ vải mỏng như giáp màu tím đậm, trên mặt bôi son trát phấn, tóc mai dính nước bết thành một đường thật dài.
"Ngươi, cái người này." Liễu Lan Hoa vừa kéo Diệp Đại Long ra, vừa nói với ông ta: "Hôm nay chúng ta tới đây để làm cái gì? Là đến nói với Tế Muội một chuyện đại hỷ. Sao ngươi có thể chọc Tế Muội tức giận như vậy?"
Một mặt quát mắng ông ta đi sang bên cạnh chờ xem, một mặt kéo ra nụ cười, quay đầu nói chuyện với Diệp Tế Muội.
"Tế Muội à, muội biết ca của muội người này chính là một tên đần, nói chuyện chẳng thèm dùng đầu óc, muội đừng chấp nhặt với ông ấy nha!"
Đáng tiếc viên đạn bọc đường này của bà ta cũng vô dụng, sắc mặt Diệp Tế Muội càng khó chịu hơn vừa rồi.
"Ca của ta không phải thứ gì tốt, chẳng lẽ ngươi tốt sao?"
Cây chổi trong tay Diệp Tế Muội càng giơ lên cao, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh xuống Liễu Lan Hoa.
"Đừng cho rằng ta không biết những tính toán xấu xa trong lòng ngươi và ca ta. Nói cái gì mà gia đình họ Triệu kia là một phú hộ, nhi tử cũng có năng lực, biết thương người. Người ta thật sự tốt như vậy, nhi tử hơn ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, coi trọng một quả phụ như ta sao? Không biết gia đình kia ăn ở thế nào, mười dặm tám hương đều không người nào dám gả, các ngươi nhận chút tiền tài nhà hắn, chạy đến đây lừa gạt ta, muốn đẩy ta vào hố lửa."
Nói đến đây, Diệp Tế Muội nóng giận. Buông cây chổi trên tay xuống, đưa tay chỉ Liễu Lan Hoa và Diệp Đại Long mắng to: "Phu thê các ngươi thật đúng là tâm địa độc ác. Mười mấy năm trước, nương ta vừa mới chết, hai người các ngươi liền ngại trong nhà nhiều thêm ta, gả ta đến Diệp gia. Diệp gia là gia đình như thế nào? Hai gian phòng ở rách rưới, mẹ già nằm liệt giường, còn có một tiểu muội muội nhỏ tuổi chỉ biết khóc. Mười dặm tám hương phàm là nhà có khuê nữ, có muội muội người ta cũng không chịu gả họ tới đây. Các ngươi thì tốt rồi, quyết định cho ta cửa hôn sự này. Vào ngày thành thân còn nói với ta, sau này hai nhà đừng tới lui nữa. Sợ ta đến nhà các ngươi xin tiền, truyền vận khí nghèo nàn cho các ngươi. Trong lòng ta nhớ kỹ những lời này của các ngươi, mười mấy năm qua dù cho ta có khổ cực, có mệt mỏi, cũng chưa từng đến cửa nhà các ngươi một lần, các ngươi cũng không hề đến hỏi