Hương Tình Độc Dược

Chương 5 Chuyện xấu hổ trong xe.


trước sau

Advertisement

Chương 5 Chuyện xấu hổ trong xe.

Chu Thiệu Khiêm vừa bước vào xe, không gian thoảng qua mùi hương bạc hà nhẹ dịu, trên người Chu Thiệu Khiêm luôn có loại hương thơm dễ chịu này. Nhưng sự cuốn hút đặc trưng từ mùi bạc hà nam tính đó chẳng làm cho Nguyệt Dương cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.

"Em nghĩ gì mà mặc thế này ra đường". Là giọng nói tràn đầy trách móc, tức giận của Chu Thiệu Khiêm.

Kì thực việc mặc thế này còn tốt hơn trăm ngàn lần so với việc không mặc gì ra ngoài. Dù cho có chút không đứng đắn nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Nguyệt Dương cứ trầm mặc như vậy, đến mắt cũng không thèm nhìn Chu Thiệu Khiêm một cái. Cô thà nhìn ngón chân cũng không chịu ngẩng đầu nhìn anh. Chu Thiệu Khiêm có chút bực bội trước thái độ của cô.

Hai tay Nguyệt Dương nắm chặt áo sơ mi kéo xuống, che đi vết bầm tím trên đùi. Thậm chí còn có cả dấu hôn mờ nhạt, nhìn thôi đã khiến hai tai của cô nóng rực. Cả người của Nguyệt Dương không có nơi nào là không có dấu vết "tàn bạo" của Chu Thiệu Khiêm.

 Điều đó dễ dàng giải thích tại sao cô lại có cảm giác ê ẩm đau nhức tới tận bây giờ.

Đó còn không phải là vì Chu Thiệu Khiêm điên cuồng không biết tiết chế sao?

Ngay sau đó Chu Thiệu Khiêm đột nhiên nhoài người qua phía cô. Hà Nguyệt Dương bất ngờ sợ hãi. Hai bàn tay nhỏ bé lập tức đưa lên chạm vào lồng ngực vạm vỡ, dùng sức đẩy ra.

Chu Thiệu Khiêm đương nhiên dễ dàng khống chế chút sức lực nhỏ bé đó. Hơi thở của anh cứ liên tục phả lên mặt cô.

Khuôn mặt của Hà Nguyệt Dương đã hồng lên một mång, hai mắt ươn ướt nhìn chăm chăm khuôn mặt ngập ý cười của Chu Thiệu Khiêm trong gang tấc. “Anh làm gì vậy, tránh ra"

Chu Thiệu Khiêm không nói không rằng thả cô ra, nhìn cô cười cười, rồi đưa tới trước mặt cô một túi đồ.

Anh đung đưa túi đồ trước mặt, nhìn cô cười đến ôn nhu:

“Đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ lấy cái này thôi."

Hà Nguyệt Dương lúc này mới vỡ lẽ, thì ra là anh ta lấy túi đồ cạnh người cô. Vậy mà không biết từ bao giờ suy nghĩ của cô lại đen tối tới mức nghĩ anh ta có ý định bất chính với mình.

Mà thật ra tối qua, đừng nói là suy nghĩ mà ngay cả hành động anh ta cũng đã thực hiện rồi.

Hà Nguyệt Dương ngờ nghệch nhìn túi đồ trước mặt, chiếc  túi trắng tinh thanh lịch im đậm nhãn hiệu Channel. Lúc này đây khi nghe theo lời của Chu Thiệu Khiêm mở chiếc túi ra, cô thấy bên trong là áo quần phụ nữ còn có cả... đồ lót nữa.

Xem ra là Chu Thiệu Khiêm cũng rất chu đáo, nhưng sự chu đáo này đúng thật làm người ta ngượng chín mặt. Dù sao đi nữa Hà Nguyệt Dương cũng không thể phủ nhận tấm lòng của Chu Thiệu Khiêm dành cho cô.

Nhưng khi ánh nhìn lia tới một dãy số 0 dài trên mác giá, thì Nguyệt Dương bất ngờ tới nỗi quên cả chớp mắt.

Cô thầm nghĩ: “Cả một tháng lương của mình cộng lại cũng không bằng giá một cái váy trong này"

Cô chưa từng nghĩ sẽ nhận một thứ đắt tiền như thế này từ ai: "Giám đốc, món đồ này tôi thật sự không thể nhận, lí do là.."

"Lí do là nó đắt đúng không?" Chu Thiệu Khiêm ngắt lời cô, tay vẫn không đưa ra nhận lại túi đồ từ tay Nguyệt Dương.

Chỉ nhìn vào biểu cảm trên mặt của cô đã đủ để anh biết lí do vì sao mà cô không nhận. Chu Thiệu Khiêm ung dung liếc nhìn đồng hồ trên tay, rồi mim cười nói:

"Cứ coi như tôi đền lại chiếc váy tối qua cho em, đừng bận tâm, bây giờ thì nhanh chóng thay vào, còn 15 phút nữa sẽ đến giờ đi làm, em không phải muốn mặc thế này tới công ty chứ".

Kèm theo hai chữ “thế này" là ánh nhìn không e dè rơi trên  người cô từ đầu tới chân.

Cô còn định nói thêm vài lời, Chu Thiệu Khiêm đã nhìn cô, bộ dạng kiên quyết nói một câu: "Em ngoan ngoãn mặc vào, còn 15 phút nữa, sắp trễ rồi, nghe không?"

Nguyệt Dương nhìn đồng hồ, đúng thật là chỉ còn 15 phút nữa đã tới giờ làm việc. Cô còn đang suy nghĩ có nên làm theo lời của Chu Thiệu Khiêm hay không?

Thì cô chợt nhận ra, cái từ “mặc vào" đó của Chu Thiệu Khiêm không phải ý nói là cô mặc đồ ngay chính trong xe, ngay trước mặt anh ta chứ!

Nguyệt Dương nhìn Chu Thiệu Khiêm nửa tin nửa ngờ hỏi:

"Ý anh... không phải là... tôi... thay ở đây chứ?"

Trước gương mặt ngờ nghệch đầy thắc mắc của cô, Chu Thiệu Khiêm mặt không đổi sắc nhìn cô, nhẹ giọng lên tiếng:

"Vậy em nghĩ là ở đâu, ngoài đường sao?"

Đương nhiên là không rồi, nhưng mà ngàn vạn lần cô không muốn cứ như vậy trần truồng trước mặt Chu Thiệu Khiêm một lần nữa.

Hơn nữa không những là Chu Thiệu Khiêm mà lỡ như người đi đường nhìn vào xe cũng có thể thấy được, cô biết phải làm thế nào? Một chuyện xấu hổ như vậy sao cô có thể làm được.

 Nguyệt Dương cứ chần chừ bối rối mãi khiến cho Chu Thiệu Khiêm ngồi bên bắt đầu mất kiên nhẫn. Chờ đợi, bị động, ngần ngại chưa bao giờ là tác phong của anh: "Em tự thay hay để tôi giúp" Nhanh, gọn, dứt khoát vào luôn trọng tâm vấn đề đó mới phong cách của Chu Thiệu Khiêm.

Cô bị câu nói của anh làm cho nghẹn họng, thế nào là "giúp"?

"Đừng nhìn tôi như vậy, nhanh chóng mặc vào, yên tâm ngoài tôi ra chẳng ai nhìn thấy cả, đây là loại kính chuyên dụng, chỉ bên trong mới thấy được, em hiểu không?"

Một lát sau trước sự thúc giục mất kiên nhẫn của Chu Thiệu Khiêm, Nguyệt Dương đành phải thỏa hiệp. Thật tình, trong giờ phút này cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

Dù biết hai người đã xảy ra loại chuyện thân mật kia, nhưng khi cúc áo sơ mi đầu tiên mở ra, Hà Nguyệt Dương vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khi chuẩn bị mở cúc áo thứ hai, cô đột nhiên ngừng động tác, hai tay túm chặt cổ áo, hai mắt trừng lớn nhìn Chu Thiệu Khiêm:

"Anh... anh... tại sao không quay mặt đi?"

Hà Nguyệt Dương cứ nghĩ Chu Thiệu Khiêm đã quay mặt ra ngoài cửa xe, không ngờ khi cô nghi hoặc ngẩng mặt lên thì thấy Chu Thiệu Khiêm vẫn ung dung nhìn cô chăm chú như vậy.

 Chu Thiệu Khiêm nhàn nhạt cười: “Dù sao cũng nhìn thấy cả rồi."

Cô kiên quyết túm chặt cổ áo, thái độ cho thấy nếu Chu Thiệu Khiêm không quay mặt đi cô cũng sẽ không thay đồ.

Chu Thiệu Khiêm nhàn nhã gõ nhịp trên vô lăng, anh nói:

"Em có hai lựa chọn hoặc thay ở đây trước mặt tôi, hoặc đến công ty với bộ dạng này trước nhiều đồng nghiệp, em chọn đi."

Sau cùng trước thái độ kiên quyết của Chu Thiệu Khiêm, Nguyệt Dương buộc phải thỏa hiệp.

Khi hai tay vừa đưa lên cởi cúc áo. Bàn tay cô run rẩy chậm chạp tới mức khiến Chu Thiệu Khiêm phải nhíu mày. Từng món đồ trên người lần lượt rơi xuống, áo sơ mi vừa rơi xuống đất, một nỗi lạnh lẽo bao trọn thân thể gầy yếu.

Những dấu hôn xanh tím đến dọa người, chứng tỏ sự vô độ của Chu Thiệu Khiêm đêm qua. Chu Thiệu Khiêm liếc nhìn qua kính chiếu hậu thấy hốc mắt cô đỏ lên. Anh bỗng cảm thấy bản thân mình như đang thương tổn cô. Chu Thiệu Khiêm đưa tay định giúp cô cài cúc áo nhưng không ngờ lại bị Hà Nguyệt Dương gạt ra, một bên áo cũng theo đó mà bị phanh ra một nửa, làm lộ ra phần ngực lấp ló quyến rũ.

Bàn tay anh hờ hững lưng chừng giữa không trung sau đó  lại về lại vị trí cũ. Nhưng một màn kia lọt vào mắt anh lại làm tăng thêm cảm giác nóng rực trong cơ thể. Anh cau mày, khó chịu nới lỏng cà vạt.

Còn với Nguyệt Dương, mỗi một cúc áo sơ mi gài lại là cả một sự gấp gáp đến cuống quýt.

Chu Thiệu Khiêm lặng yên nhìn cô. Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cơ thể của cô, không thể phủ nhận dưới nắng sớm nét yêu kiều quyến rũ đó càng được tôn thêm.

Khi cúc áo sơ mi cuối cùng vừa được cài lại, cả thân thể nhỏ nhắn lọt thỏm trong áo sơ mi trắng tinh. Bộ dạng này có chút mị hoặc đến chân thực. Mỗi một cử chỉ của cô, Chu Thiệu Khiêm đều không thể rời mắt. Thật sự là quyến rũ đến mê hoặc, chính là nét quyến rũ nhưng lại đầy tinh tế thoát tục, chẳng hề thô lỗ mà lại yêu kiều thanh lịch.

Nguyệt Dương đang chuẩn bị với lấy chiếc váy đen trong túi thì bất ngờ móc cài áo ngực phía sau lưng "phựt" một cái rồi bung ra. Cô đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, trên mặt Nguyệt Dương đã nhăn nhó uất ức như sắp khóc đến nơi. Trong lòng không ngừng ai oán khổ sở. Còn Chu Thiệu Khiêm thì khó hiểu nhìn cô vừa mới mặc vào đã cởi ra.

Anh hỏi: "Sao thế?"

Nhưng cô chỉ cúi gắm mặt không trả lời, lần nữa cởi bỏ ác  sơ mi xuống trước ánh nhìn khó hiểu của Chu Thiệu Khiêm. Cô xấu hổ đến mức hai má nóng phừng lên. Sau đó bàn tay lần mò sau móc khóa áo ngực để cài lại, quýnh đến nỗi cài mãi không được.

Chu Thiệu Khiêm lúc này đã hiểu ra, anh không nhanh không chậm đưa tay chạm vào sau lưng cô, một động tác đã thành công móc lại khuy cài. Bộ ngực rất nhanh đã được ôm chặt càng tôn thêm dáng đứng ngạo nghễ và hấp dẫn. Còn Hà Nguyệt Dương thì khi cảm nhận được bàn tay Chu Thiệu Khiêm di động trên lưng mình còn cài cả móc khóa áo ngực cho cô thì cả khuôn mặt rất nhanh đã đỏ lên như gấc.

Cô định tránh đi nhưng một tay của Chu Thiệu Khiêm đã giữ chặt eo cô, Nguyệt Dương kinh hãi a lên một tiếng. Vì bàn tay của anh chạm vào ngay chỗ cô bị đau.

Chu Thiệu Khiêm bất ngờ thả tay ra: " Đau sao?"

Nguyệt Dương không nói gì, vội vàng dịch người ra xa. Tối hôm qua vì men say mà Chu Thiệu Khiêm đã ép buộc cô không thôi. Anh thừa nhận bản thân mình có chút phóng túng. Đêm qua dù cho Nguyệt Dương nức nở cầu xin thế nào anh vẫn không thể dừng lại. Chu Thiệu Khiêm đưa mắt nhìn qua thấy Hà Nguyệt Dương đang cài cúc áo sơ mi mà mũi đã thút thít đỏ hồng.

Bao nhêu tủi nhục xấu hổ, bàng hoàng cứ xảy đến với cô  chỉ trong vài tích tắt buổi sáng, làm cho Nguyệt Dương vô cùng xấu hổ lẫn tủi thân.

Một lúc sau, Chu Thiệu Khiêm cuối cùng cũng khởi động xe đưa cô đến công ty.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện