Hương Tình Độc Dược

Chương 1 Buổi sáng kinh hoàng


trước sau

Advertisement

Chương 1 Buổi sáng kinh hoàng

Những tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu vào một căn phòng hỗn độn.

Từ số pha cho đến chiếc giường rộng lớn đều rải đầy quần áo nam nữ.

Dấu vết của một trận ân ái điên cuồng vẫn còn lưu lại trong sự xa hoa của căn phòng này.

Khi ánh sáng bắt đầu nhảy nhót yên bình trên hàng mi cong vút của Hà Nguyệt Dương, cũng là lúc đôi mắt đó mở ra với sự hoang mang, lo lắng và sợ hãi. Chút yên bình trong trẻo của ngày mới bị khung cảnh xung quanh phá vỡ.

Thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là gương mặt với những đường nét như điêu khắc của một người đàn ông lãnh đạm mà từ trước tới nay cô luôn gọi là sếp.

Không ai khác chính là Chu Thiệu Khiêm - người đàn ông quyền lực nhất của công ty DiA là nơi cô đang làm việc.

Nếu không phải là hơi thở trầm ổn của anh ta đang lượn lờ trước mắt cô, nếu không phải là bàn tay to lớn của anh ta đang đặt trên eo cô, có thể cô đã nghĩ đây là một giấc mơ, một giấc  mơ hoang đường đến đáng sỢ.

Cô lập tức trở mình dưới thân nhanh chóng truyền đến cảm giác đau nhức đến đáng sợ.

Một nỗi lo lắng sợ hãi lan tràn lên đại não.

Tối qua xảy ra chuyện gì bây giờ cô đã rõ.

Căn phòng xa lạ, thân thể trần truồng đau nhói, trước ngực chẳng chịt vết hôn, và khuôn mặt trầm luân của người đàn ông bên cạnh.

Cô chính là đã xảy ra một trận ân ái với sếp của mình là Chu Thiệu Khiêm. Tối qua cô không nhớ gì thêm, hình như là say quá thậm chí bây giờ đầu vẫn còn choáng váng. Hà Nguyệt Dương chỉ nhớ cô tham gia tiệc rượu cùng tổng giám đốc tại khách sạn Rose, sau đó không phải là Chu Thiệu Khiêm đưa cô về nhà ư?

Đêm qua Nguyệt Dương nhớ là cô được đưa ai đó dìu vào xe sau đó Chu Thiệu Khiêm hỏi cô: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về?

Sau đó cô không nhớ mình nói cái gì, câu nói có nội dung ra sao, chỉ nhớ mình ậm ừ gì đó: “Tôi muốn về nhà, đưa tôi về nhà."

Chu Thiệu Khiêm đã hỏi địa chỉ nhà của cô, nhưng men rượu ngấm vào từng tế bào, đại não làm sao có thể hoạt động  mà xác định địa chỉ được chứ. Tửu lượng của cô không quá kém, nhưng loại rượu mà buổi tiệc tối qua là loại thượng hạng, lần đầu cô uống, nhấp đầu tiên đã khiến cô phải lè lưỡi.

Sau đó cũng không thể để Chu Thiệu Khiêm cứ tiếp rượu liên tục thay cô, kết quả uống không nhiều nhưng cô say đến tí bỉ.

Thế là câu nói cuối cùng mà cô nghe được là: "Tôi đành phải đưa cô về nhà của tôi".

Còn sau đó, sau đó nữa chỉ còn lại cảm giác mơ hồ chớp nhoáng, cô nghe thấy ai đó cứ dồn dập gọi tên cô.

"Nguyệt Dương, Nguyệt Dương..."

Và tiếp theo có lẽ cô không thể nào nhớ được.

Có phải quá sức thể thảm hay không?

Đêm đầu tiên của cô đánh mất trong một hoàn cảnh không thể thảm hại hơn, sự trong trắng của cô bị một lần lầm lỡ mà trao nhầm cho một người đàn ông không phải là người yêu của mình, càng không phải là chồng trên pháp lí. Mà lại chính là sếp của cô - Chu Thiệu Khiêm.

Chuyện này đều tại cô mà ra, tại cô say xỉn tới mức không biết trời trăng mấy gió gì, còn để mình qua đêm ở nhà một người đàn ông xa lạ. Không phản kháng, không chống đối,  trách sao được Chu Thiệu Khiêm, đàn ông đối với chuyện chăn gối chưa bao giờ nằm trong vòng kiểm soát.

Hơn nữa với ngoại hình của cô nếu không phải Chu Thiệu Khiêm say thì có lẽ cái tên Hà Nguyệt Dương sẽ chẳng bao giờ dính líu tới anh.

Cô sẽ không bao giờ nghĩ Chu Thiệu Khiêm ép buộc gì mình, nhưng nếu như là cô tự nguyện thì chuyện này quá mất mặt, quá xấu hổ. Hà Nguyệt Dương ngàn vạn lần không muốn đối diện với loại chuyện khó xử này.

Thầm trách tại sao tối qua làm gì cũng không nhớ. Hình như là Chu Thiệu Khiêm đưa cô lên xe, cô mơ hồ nói về nhà gì đó, nhưng có vẻ như mọi chuyện đã đi quá xa.

Hà Nguyệt Dương nén lại cảm xúc bồn chồn lo sợ trong lòng, nhẹ nhàng đặt bàn tay rắn chắc của anh ta trên người xuống. Hòng xuống giường rồi lập tức thoát khỏi đây.

Xem như không có chuyện gì, cô không muốn đối diện với Chu Thiệu Khiêm. Một phần xấu hổ một phần lại không biết phải xử sự ra sao?

Chuyện này có thể xem như một tai nạn say xin đi, cô và Chu Thiệu Khiêm cũng đâu có tình cảm yêu đương gì đó, hoàn toàn là quan hệ sếp và nhân viên đơn thuần trong sáng.

Đùng một đêm tỉnh dậy đã xảy ra chuyện tình một đêm với  anh. Một người yên tĩnh thích bình lặng như cô đương nhiên có trăm ngàn rối rắm không nói nên lời. Cô rất sợ người khác biết, miệng đời thiên hạ có bao nhiêu hiểm ác, hơn nữa xảy ra quan hệ với một người đàn ông mình không yêu còn trong trạng thái say xỉn không phải là chuyện vẻ vang.

Tương lai của cô còn mơ hồ phía trước. Vừa mới chia tay Trần Tuấn chưa được bao lâu đã xảy ra loại chuyện xấu hổ này?

Cô sao có thể điên rồ tới mức này.

Bao nhiêu rối rắm hoang mang trong lòng làm cô càng muốn nhanh chóng đi khỏi đây. Do vậy, khi cô nhấc cánh tay của Chu Thiệu Khiêm khỏi người mình, cô nhanh chóng bước xuống giường. Nhưng cô vừa nhấc một chân xuống đã bị tiếng động trở mình của người phía sau làm cho tim suýt rớt ra ngoài.

Nguyệt Dương lập tức nằm xuống, cô sợ đánh thức Chu Thiệu Khiêm. Miệng không ngừng lẩm nhẩm.

"Đừng mở mắt ra, đừng đừng..."

Nhưng sau đó một lần nữa Nguyệt Dương cảm thấy khiếp sợ, vì cánh tay của Chu Thiệu Khiêm nâng lên rồi lập tức hạ xuống vòng qua ngực cô.

Có trời mới biết lúc đó cô xấu hổ tới mức nào. Dù tối qua cô đoán anh ta và cô đã xảy ra không ít chuyện không nên làm, nhưng đầu óc của cô mơ hồ không nhớ rõ.

 Giờ đây khi cảm xúc chân thật từ đôi tay của Chu Thiệu Khiêm trên ngực cô làm mặt mày đỏ ửng. Cô không dám thở mạnh, bàn tay vật chễm chệ trên ngực cô theo từng nhịp thở nhẹ nhàng.

Một phút trôi qua, Hà Nguyệt Dương đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ đánh thức Chu Thiệu Khiêm.

Sau khi chắc chắn anh ta vẫn chưa tỉnh, Hà Nguyệt Dương nuốt một ngụm nước bọt cẩn thận lấy bàn tay của Chu Thiệu Khiêm xuống. Thật may lần này mọi thứ trót lọt, vô tình lúc đó cô thấy trên cánh tay anh ta có vết cào.

Không phải là dấu vết của trận hoan ái đêm qua chứ?

Nhưng cô lập tức gạt phăng thắc mắc đó, rón rén xuống giường. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị đống áo quần rách vụn dưới đất làm cho ngẩn người.

Rút cuộc cái váy của cô đã bị một sức lực lớn đến thế nào mới rách đến mức này? Loại vải này dù nhìn mỏng nhưng thực sự là khá dày, và rất khó rách, có lần bị vướng vào đinh ở phòng cô, cô giật mạnh cũng không hề bị rách.

Vậy mà giờ tan tành đến đáng thương?

Bàn tay chuyên kí văn kiện hợp đồng đó đêm qua đã điên cuồng đến thế nào mà quần áo của cô bây giờ không có cái nào còn nguyên vẹn, cư nhiên hóa thành một đống vải vụn  không hơn không kém.

Cô trần truồng ngồi bệt dưới sàn cầm đống vải vụn trong tay mà hoảng hốt bất lực.

"Anh ta có phải là người không vậy?"

Câu này cô chỉ dám nói lí nhí trong miệng. Sau đó cô nhanh chóng đi đến tủ quần áo phía trước thầm cầu nguyện sẽ tìm ra một bộ quần áo nghiêm chỉnh để mặc. Cô nghĩ người như Chu Thiệu Khiêm chưa có vợ thì ít nhất cũng phải có phụ nữ bên người. Cô đoán trong tủ của Chu Thiệu Khiêm sẽ có áo quần của phụ nữ.

Nhưng cô đã lầm. Tủ quần áo của anh to lớn là thế nhưng từ đầu đến cuối chỉ toàn là âu phục sơ mi nam. Không hề có một bộ đồ nào mà cô có thể mặc được. Cô cứ lo lắng quay người lục tìm áo quần mà không hề hay biết Chu Thiệu Khiêm phía sau đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang nhìn cô chăm chú.

Tấm lưng đầy rẫy dấu hôn chẳng chịt đỏ rực đập vào mắt anh thật sự có nét quyến rũ đến yêu mị.

Hà Nguyệt Dương vẫn cứ liên tục tìm, vừa tìm vừa lẩm bẩm "tại sao không có chứ" “ tại sao không có bộ nào".

Chu Thiệu Khiêm ngồi ở trên giường dõi theo sự lúng túng của cô mà cười đến ôn nhu, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú.

 Khuôn mặt của anh bình thường đã tuấn tú, giờ đây nét cười trên môi và sự trầm luân yêu mị của một người đàn ông mới thoát ra từ một đêm ân ái càng làm cho anh trở nên hấp dẫn bội phần.

Anh cứ nhìn Hà Nguyệt Dương như vậy. Bộ dạng lúng túng của cô rất đáng yêu lại cực kì thu hút trong mắt anh. Nhất là đường cong thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt, thật làm cho người ta không khỏi liên tưởng. Cảnh tượng cô cầu xin nũng nịu dưới thân anh tối qua lại ùa về. Đó là hình ảnh đẹp nhất về phụ nữ mà có lẽ anh chưa bao giờ thấy được và cũng sẽ không bao giờ quên. Anh cứ say mê ngắm nhìn như thế cho đến khi cô quay lại với đôi mắt bất lực ủ rủ.

Và sau đó là tiếng thét hoảng sợ của cô.

Hà Nguyệt Dương vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Chu Thiệu Khiêm với bộ dạng mới tỉnh dậy nửa người trần đang ngồi trên giường, còn cô không một mảnh vải che thân đứng trước anh ta.

Lúc đó cô giật mình rồi theo quán tính hét lên một tiếng luống cuống ngồi xuống, hai chân co lại trước ngực.

"Anh... anh dậy từ bao giờ?"

Cô vớ một miếng vải dưới sàn che lên người. Nhưng càng cảm thấy buồn cười hơn, mảnh vải nhỏ như thế thì che kiểu gì  chứ?

Cô đã lúng túng đến đỏ cả mặt mà Chu Thiệu Khiêm vẫn dán chặt ánh mắt trên người cô, chưa từng rời đi.

"Tôi dậy từ lúc em bước xuống giường."

Chu Thiệu Khiêm nhàn nhã nói, ung dung nhìn cô gái mặt đỏ như gấc đang ngồi dưới sàn. Một câu nói làm cho Nguyệt Dương kinh hãi, nói như vậy hồi nãy giờ cô làm gì Chu Thiệu Khiêm đều thấy hết sao. Cả cơ thể trần như nhộng của cô cứ lượn lờ trước mắt của người đàn ông đó sao? Cô trân trân nhìn anh quên cả chớp mắt:

"Anh nói thật ư?"

Nguyệt Dương chờ đợi câu trả lời của anh.

"Tôi nói dối làm gì?" Anh cười nói.

Nguyệt Dương như hóa đá tại chỗ, đều bị thấy rồi, thậm chí là đụng chạm rồi, nhưng khi nghe anh ta nói vậy cô thật sự chỉ muốn chui xuống lỗ nào đó ngay lập tức.

Chu Thiệu Khiêm cứ nhìn như vậy làm cho Nguyệt Dương vô cùng xấu hổ, cô ngẩng khuôn mặt ngượng ngùng lên hướng anh ta lên tiếng :

"Anh đừng nhìn nữa."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện