Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 60


trước sau

Advertisement

Mục Thanh vô lại thoải mái xoa nhẹ thêm vài cái, Trịnh Hi Vận sau khi về đến nhà cả người cũng vô cùng trầm mặc, chỉ là bên tai để lại nhàn nhạt phấn hồng nhắc nhở người nào đó ở trong phòng làm việc sở tác sở vi.

Trịnh Hi Vận vốn muốn cho Mục Thanh đi ngủ phòng khách đêm nay, nhưng Muc Thanh ôm chân bị thương nằm ở trên giường chơi xấu lắm: "Gảy chân không đi được, chỉ có thể ngủ bên cạnh em!"

Trịnh Hi Vận trợn mắt giận dữ nhìn cô nói: "Tôi đây đi phòng khách ngủ"

Lúc này Mục Thanh động tác nhạy bén, đột nhiên một bả ôm Trịnh Hi Vận ngã trên giường, sau đó áp ở trên người cô, càng thêm vô lại nói: "Ôi, em đừng cử động, chân đau!"

Trịnh Hi Vận quả thực không có biện pháp nào với cô!

Cuối cùng Trịnh Hi Vận vẫn là cùng Mục Thanh ngủ chung, Mục Thanh vẫn như thường ôm hông Trịnh Hi Vận nói với cô: "Tuyển tú bắt đầu sẽ phát sóng trực tiếp, tôi có thể sẽ ở đài truyền hình rất khuya, đến lúc đó em về nhà ngủ trước, không cần phải đợi tôi, nghỉ ngơi cho tốt"


Trịnh Hi Vận hừ lạnh một tiếng: "Sao tôi lại thấy ý của cô là tôi nhất định phải đi đón cô, không thể ngủ trước cô, phải chờ nhau đâu?"

Mục Thanh không có phúc hậu nở nụ cười, sau đó kêu oan: "Tôi thật không có nghĩ như vậy, tôi biết em cũng mệt chết đi, là thật lòng muốn cho em nghỉ ngơi thật tốt"

"Tôi đây thật không tới đón cô, đến lúc đó cô ngồi xe tài xế về nhà đi" Trịnh Hi nói lại Mục Thanh, Mục Thanh chẳng có chút tí khúc mắc nào chấp nhận.

Nhưng cuối cùng Trịnh Hi Vận vẫn cho cô kinh hỉ.

Ngày đầu tiên ghi hình, tuy nói là tuyển, nhưng lúc trước đài truyền hình và Gia Đằng đã chọn qua một lần, các kiểu ngoại hình không quá cao hầu như bị loại ra, người được lưu lại đều có thể dễ xem chút.

Từ sáng sớm tám giờ bắt đầu, Mục Thanh vẫn ngồi ở đài truyền hình để tuyển, tiếp từng cái tuyển thủ, lại tiễn đi một cái tuyển chọn, cuối cùng trong những người này chỉ chọn ra 30 bức ảnh lúc quay chụp tuyển tú của họ, nam nữ nửa này nửa nọ lẫn lộn nhau.


Cuối cùng lúc quyết định ra danh sách, đã là mười giờ tối, lúc này Mục Thanh mới rỗi rãnh, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà. Đến phòng nghỉ lại thấy Trịnh Hi Vận tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt, lúc này tâm tình liền tung bay, hưng phấn nói: "A Vận, sao em lại tới đây?"

Trịnh Hi Vận mở mắt ra nhìn cô, trong mắt mang theo cơn buồn ngủ và mờ mịt, giọng nói cũng là chỉ trích và oán giận: "Tại sao phải đem thời gian làm việc ép chặt như thế? Không phải nói mỗi ngày đều đi bệnh viện tập luyện sao?"

Mục Thanh đi tới bên người cô, nói xin lỗi: "Chỉ một lần này thôi, tuyệt đối không có lần tới! Hôm nay tương đối đặc thù, về sau sẽ không"

Trịnh Hi Vận lo lắng nhìn chân của cô, vẫn mất hứng nói: "Cô không nên vì sự nghiệp và công ty ngay cả thân thể của mình cũng quên, cô biết rõ người nhà đều lo lắng chân của cô, cô còn giày vò như vậy, khuya về nhà tôi sẽ đem việc cô cả ngày hôm nay chỉ ngồi ở phòng tuyển tú nói cho mẹ, để cho bà ấy tới giáo dục cô"


"Bảo bối đừng à!" Mục Thanh vội vã lôi kéo tay cô nói: "Tôi sẽ bị giam lỏng! Ngày mai tôi nhất định bắt đầu đi bệnh viện, tôi cam đoan, nếu không... phạt tôi một tuần không được hôn em!"

Trịnh Hi Vận lấy tay về: "Không phải một tuần, cả đời cũng đừng nghĩ tới!"

Nói Trịnh Hi Vận đứng dậy đi tới cửa phòng nghỉ, Mục Thanh ân cần điều khiển xe đẩy giành ở trước đi mở cửa cho cô, nhưng không nghĩ tới mở cửa ra lại thấy vài cái tuyển thủ tay cầm tách cà phê ở cửa, một bộ dạng lập tức sắp rời đi.

Đây là nghe lén bị bắt dính!

Mấy tuyển thủ hết sức khó xử, rồi lại vẻ mặt sợ hãi, lập tức nói áy náy nói: "Xin lỗi, Mục tổng chúng tôi không biết cô ở bên trong nói chuyện quan trọng!"

Mục Thanh sửng sốt, quay đầu nhìn Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày lại tỏ ý, Mục Thanh vậy mới đối với bọn họ nói: "Không sao, mọi người đi đi"
Đợi mấy người đi rồi, Mục Thanh lại bắt đầu không đứng đắn nói: "Xong, đôi ta bị bắt buộc bộc lộ rồi trách em đấy!"

Trịnh Hi Vận mạnh mẽ đẩy cô ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Bọn họ chưa chắc đã đoán được"

"Nếu đoán được thì làm sao đây?" giọng Mục Thanh mặc dù có chút không đứng đắn, ánh mắt cũng là khẩn trương. Lúc cô quyết định trở thành giám khảo đã nghĩ đến, nếu về sau xu hướng tính dục bị lộ, Trịnh Hi Vận cũng nhanh bị bại lộ, Trịnh Hi Vận đối với chuyện này sẽ có thái độ gì? Cô sẽ chán ghét, yêu thích hay là coi thường? Hoặc là bất đắc dĩ tiếp thu?

Mục Thanh càng hy vọng cô có thể không có chút khúc mắc nào tiếp thu quan điểm của mọi người đối với đoạn này quan hệ, bởi vì cô muốn mãi mãi cùng Trịnh Hi Vận, thế nhưng thân phận của hai người và tướng mạo cũng không thể dấu được chuyện của hai cô bao lâu. Một ngày nào đó có vài người biết mọi người đều biết, khi đó thái độ Trịnh Hi Vận sẽ quyết định cho tương lai hai người dài bao nhiêu.
Trịnh Hi Vận phong khinh vân đạm nói: "Đoán được cứ đoán được đi, tôi cũng không nhìn sắc mặt bọn họ sống"

Cô đã chết qua một lần, chấp niệm với quyền quản lý công ty càng nhiều hơn, cái nhìn của ngoại nhân về mình cô đã không quá lưu ý, chỉ cần không làm lỡ kế hoạch và công tác của Trịnh thị, cô sẽ không có gì đáng ngại.

Thái độ Trịnh Hi Vận ngoài Mục Thanh dự liệu, trong lòng ngọt tí tách nghĩ nếu có một ngày chuyện hai người bị mọi người biết, các cô liền tổ chức một cái hôn lễ có một không hai, để cho tư tưởng mấy người đó càng ách tắt luôn, cũng làm cho tình yêu của cô có được chúc phúc của những người còn lại!

Bất quá mấy thứ này đều là tương lai xa xôi, vấn đề bây giờ hai cô cần giải quyết là vấn đề công ty của mỗi người.

Ngoại trừ chọn ra, tuyển tú sau đó sẽ phát sóng trực tiếp, các phân đoạn đều phải một vòng tiếp một vòng, bằng không phát sóng trực tiếp xảy ra vấn đề là ai cũng không trả nổi!
Mục Thanh cũng chỉ có lúc cuối tuần phát sóng trực tiếp tình hình đặc biệt mới bận rất nhiều, thời gian còn lại thì hoàn hảo.

Nhưng tuần này Trịnh Hi Vận cũng không có tới đón cô, mặc dù biết Trịnh Hi Vận có công tác, tâm Mục Thanh vẫn có hơi buồn.

Trịnh Hi Vận không đi đón Mục Thanh cũng là có nguyên nhân, cô hiện tại đang lúc coi chừng người tài xế kia.

Có được số điện thoại của tài xế, Trịnh Hi Vận liên hệ tài xế nhiều lần bị từ chối, cô lập tức bắt đầu áp dụng thủ đoạn cưỡng chế, tài xế lại ẩn núp. Trịnh Hi Vận không biết hắn núp ở đâu, liền cùng cấp dưới coi chừng nhà của tài xế. Con hắn đến trường cũng có người theo, vợ tài xế mua thức ăn cũng có người theo.

Vừa mới bắt đầu một hai ngày vợ tài xế vẫn chưa phát giác, sau đó kẻ ngu ngốc đến mấy cũng biết mình bị theo dõi, biết được là người tới tìm chồng mình, vợ tài xế sợ hãi nhát gan nói nhất định sẽ liên hệ với chồng mình, để hắn đi ra.
Quả nhiên sáng ngày thứ hai, cái người kia cà nhỗng xuất hiện ở trước mặt Trịnh Hi Vận.

Đời trước và đời này va chạm hai lần Trịnh Hi Vận nhìn khuôn mặt người này đều có chút ảnh hưởng, bây giờ nhìn thấy càng hận đến cắn răng, cô cũng biết người này cũng là bị giật dây, mặt lạnh đẩy tới một tấm ảnh và kẹp tư liệu, nam nhân lập tức sắc mặt trắng bạch nhìn tư liệu, nghe Trịnh Hi Vận lạnh lùng nói: "Tôi biết tình huống nhà anh, cũng biết anh ở đây người đòi nợ không ít, nếu anh không cố gắng trả lời câu hỏi của tôi, tôi có thừa biện pháp để bọn họ cho anh biết uy hiếp là cái gì!"

Sắc mặt tài xế càng thêm phờ phạc, run rẩy hàm răng nói: "Lão bản cô muốn hỏi gì?" hắn không biết chức vị Trịnh Hi Vận, nhưng nhìn khí thế quanh thân cô và mấy người bên cạnh thì biết rõ nữ nhân này sẽ không đơn giản, vô ý thức kêu lão bản.
Trịnh Hi Vận chỉ vào ảnh chụp trong tài liệu, nói với tài xế: "Tôi chỉ muốn biết là ai chỉ điểm anh?"

Tài xế lập tức lắc đầu: "Không có ai giật dây tôi, tôi chẳng qua là lúc đó lái xe không thấy cô, không cẩn thận suýt chút nữa đụng tới!" sau đó hắn như là bắt được rơm rạ cứu mạng: "Lão bản cô không thể không bỏ qua được sao? Coi như tôi mắt mù không thấy được ngài, tôi thật không có cố ý!"

"Tôi cảnh cáo anh đừng nên nói láo, người này không đáng để anh vì hắn tuân thủ mọi thứ!" lời Trịnh Hi Vận nói thậm chí mang theo lãnh ý: "Anh chưa đụng chết tôi, thế nhưng anh phải suy nghĩ một chút, nếu anh thực sự đụng chết hoặc là đụng tôi bị thương, cũng sẽ không như hôm nay đơn giản như vậy!"

"Tôi chỉ là không cẩn thận, không có ý gì khác!" tài xế dù chết cũng không hé miệng, Trịnh Hi Vận không biết nên khóc hay cười nói: "Xem ra anh muốn nguyện ý vì người nọ đảm nhiệm. Lẽ nào anh không biết hành vi của anh bây giờ sẽ bị cho là điều tra chánh phạm, sau đó trên lưng anh sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, cuối cùng vững chãi ngồi vào nhà tù!"
"Lão bản tôi!" tài xế còn muốn nói nữa, Trịnh Hi Vận lại cắt đứt hắn: "Đây là một cơ hội cuối cùng, nếu anh không muốn nói, tôi đây cũng chỉ có thể để anh hỗ trợ kẻ chủ mưu đi ngồi tù. Đến lúc đó trực tiếp đi tư pháp, anh ngay cả cơ hội phản cung cũng không có, con anh cũng sẽ trở thành con trai kẻ phạm tội gϊếŧ người"

"Tôi!" câu nói sau cùng vô ý kích động hắn, sau đó tài xế bụm mặt đem dự tính của mình làm sao đụng Trịnh Hi Vận bị thương thẳng thắn nói ra.

Trịnh Hi Vận từ trong miệng hắn chiếm được đáp án hữu dụng nhất! Trịnh Toàn Phong sợ những người khác liên hệ làm sự tình bại lộ, cho nên đích thân ra ngựa, dùng số tiền khổng lồ để hắn vì Trịnh Toàn Phong làm chuyện này.

Lại không nghĩ rằng Trịnh Hi Vận không bị chút tổn thương nào, thậm chí bây giờ tới cửa làm cho hắn chật vật như vậy.
"Chuyện hôm nay tôi tới tìm anh anh không nên để lộ ra, bằng không chính anh có kết quả gì trong lòng mình tự biết rõ! Vấn đề giữa chúng tôi vốn là anh không thể tham gia vào, anh nên đoàng hoàng mà sống cuộc sống tạm bợ với gia đình của mình là tốt nhất"

Từ trong lời Trịnh Hi Vận nói biết mình tạm thời không có nguy hiểm, tài xế rốt cục yên tâm, cũng quả thật bị lời Trịnh Hi Vận nói chấn động dọa sợ.

Sau khi Trịnh Hi Vận rời đi, cấp dưới sau lưng cô lại hết sức không cam lòng, nhìn tài xế cắn răng nói: "Bây giờ mọi việc khẩn cấp, anh quả thực có thể tránh được một kiếp, nhưng nếu anh có cử động gì khác chọc giận chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ khiến anh có kết cục không đẹp mặt! Tự xem mà làm đi!"

Đây là cách làm lúc sáng sớm Trịnh Hi Vận đã quyết định, hiện tại cô sẽ không lợi dụng lời của tài xế đẩy Trịnh Toàn Phong về phía toà án, cô chỉ cần một cái xác nhận, xác nhận là Trịnh Toàn Phong muốn mạng của cô, sau đó cô sẽ dùng cách mà Trịnh Toàn Phong thống hận nhất, đoạt lấy quyền quản lý công ty từ trong tay hắn, để hắn biết ai mới là người chân chân chính chính thừa kế và sở hữu công ty, cuối cùng lấy ra tất cả chứng cứ phạm tội của hắn những năm gần đây giao cho luật sư, tiễn hắn vào ngục giam!
Tài xế lái xe đến bên ngoài tiểu khu, Trịnh Hi Vận lại để tài xế dừng xe lại, sau đó một mình ngồi ở trong xe hồi phục tâm tình. Cô hoàn toàn có thể cảm thụ được lúc này tâm tình của mình nhất định rất không tốt, nếu bây giờ về nhà Mục Thanh nhất định có thể phát hiện ra gì đó.

Mục Thanh đã bề bộn nhiều việc, có chuyện của mình cần xử lý, cô không hy vọng Mục Thanh bởi vì chuyện của cô càng thêm phiền não, cho nên chuyện suýt chút nữa tai nạn xe bất kỳ ai cô cũng không nói ra, quyết định tự mình xử lý.

Nhưng cô không nghĩ tới Mục Thanh lại về nhà trễ hơn so với cô, sau đó sẽ ở cửa tiểu khu thấy xe cô, liền chống gậy đi tới bên cạnh xe, gõ cửa xe.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện