Hướng Đông Lưu

Quyển 2 - Chương 43


trước sau

Advertisement



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 43
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chiều tối cùng ngày, Huyên Cảnh Thần bận rộn chính vụ cũng triệu kiến Thế tử Tô Hợp.

Thế tử nhỏ tuổi thoạt trông có vẻ nhút nhát, khi dùng cơm cùng Nữ hoàng không nói quá nhiều, hỏi cái gì cũng chỉ gật đầu.

Dùng cơm xong, Huyên Cảnh Thần ban thưởng một miếng ngọc xanh rồi sai người đưa Thế tử về cung điện.

Đợi Thế tử đi rồi, bệ hạ lại triệu kiến Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An.

"Muội cảm thấy Thế tử thế nào?" Huyên Cảnh Thần để Trưởng Công chúa ngồi xuống rồi hỏi thẳng.

"Nhỏ tuổi mà hiểu lễ, chỉ có hơi nhút nhát, vậy cũng dễ giáo dục." Trưởng Công chúa đáp, lại nói với Nữ hoàng: "Thế tử thì không có vấn đề gì.

Người ta để ý chính là vị Niệm Vọng tiên sinh kia."
"Các Ty Mệnh truyền tin về nói ba năm trước thì hắn đã đến Tố Bắc, kể từ đó vẫn luôn đi theo bên cạnh Minh Qua Tề mà bày mưu tính kế cho hắn.

Lần này Minh Qua Tề giành được ngôi vị Đại quân, vốn là định giết chết Thế tử, nhưng Niệm Vọng lại cản, hơn nữa còn một tay thúc đẩy chuyện xưng thần, đưa Thế tử đến Khánh quốc làm con tin.

Thần muội cảm thấy người này vô cùng khó lường."
Nghe Trưởng Công chúa nói xong, Nữ hoàng gật gật đầu, đáp: "Đúng là rất lợi hại.

Nếu Minh Qua Tề thật sự giết chết Thế tử, bộ lạc mẫu tộc của Thế tử cũng có cớ để mưu phản.

Đến lúc đó Tố Bắc đại loạn, Khánh quốc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Giữ Thế tử, đổi lấy thời gian nghỉ ngơi lại sức, thật ra mới càng có lợi."
"Quả vậy." Trưởng Công chúa gật đầu, lại nói: "Hoàng tỷ, không phải các Ty Mệnh có nói đó sao? Niệm Vọng tiên sinh này rất có thể còn là một vị tinh tượng sư.


Ta nghĩ, liệu có cần phái người đi theo hắn một thời gian hay không?"
Huyên Cảnh Thần nghe vậy bèn gật đầu, đồng ý: "Chuyện này, muội chọn vài Ty Mệnh của Giám Thiên Ty đi làm đi."
"Vâng." Trưởng Công chúa ứng tiếng, lại nói thêm mấy câu với bệ hạ mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Trước lúc đi, như nghĩ đến điều gì đó, Trưởng Công chúa lại nói: "Đúng rồi, hai vị thiếu niên mà Lễ bộ Thượng thư chọn đều khá tốt.

Đệ đệ của Từ đại nhân cẩn trọng nghiêm túc, khí độ tràn đầy.

Còn vị nhà Nhạc Chính Thị lang thì đối người chu đáo thủ lễ, nàng trông non nớt hơn Từ Nhân Lễ nhưng lại chững chạc, thật sự ổn trọng."
Trưởng Công chúa nhìn người nhạy bén, xem thấu được trái tim lão thành ẩn bên dưới vẻ ngoài non nớt của thiếu niên.

Đã một thời gian không nhớ đến Nhạc Chính Tố, Huyên Cảnh Thần chợt sửng sốt trong nháy mắt, sau đó mới gật đầu, nói: "Như vậy rất tốt."
Tỷ muội hai người bên đây tạm biệt nhau, mà tại một khoảnh sân ở ngoại thành thì lại hiếm khi có được khách đến thăm.

Ngày xuân ấm áp, nhưng trong một phủ đệ tọa lạc bên ngoài hoàng thành lại còn đốt bếp lò mùa đông.

Thanh niên quấn chiếc áo khoác dày, ngồi ngay ngắn trước án trong thư phòng, lật xem chồng sổ sách dày cộm.

Gió nhẹ thổi ánh nến khẽ lay động, một tiếng vang thật khẽ từ cửa truyền đến.

Thanh niên ngồi trước án không hề biến sắc, chỉ nói vọng ra cửa: "Nhiều năm không gặp, tiên sinh hành sự vẫn quỷ thần khó lường như vậy.

Đường xa đêm tối, xin mời tiên sinh vào phòng gặp mặt."
Hắn vừa nói dứt lời, cửa thư phòng đã bị gió nhẹ thổi mở.

Một nam tử trung niên mặc áo bào trắng chậm rãi bước vào.

"Nhiều năm không gặp, Thế tử vẫn mạnh khỏe chứ?" Người nọ vừa bước vào thư phòng đã cảm nhận được một trận nóng ấm khỏa vào mặt.

Ánh mắt hắn dừng trên người thanh niên đang ngồi ngay ngắn trước án, nhìn dung nhan tuấn mỹ được ánh đèn soi sáng dưới mái tóc ngọc quan thúc cao, thở dài nói: "Độc của Thế tử..."
Thanh niên ngẩng đầu, rõ ràng chính là vị Thống lĩnh Kim Bào Vệ Tiền Trình mà Chung Ly Sóc gặp hôm ấy.

Thật ra vị Trình đại nhân đã sớm thay hình đổi dạng này còn có một thân phận càng hiển hách.

Hắn họ kép Chung Ly, tên một chữ Trình, chính là Thế tử Trung Châu Vương, con của Sở Linh Đế*.

*Ý là Chung Ly Trình là Thế tử của Trung Châu Vương, còn Trung Châu Vương là con của Sở Linh Đế.

Đây là một kẻ mà trong ấn tượng của rất nhiều người là đã bỏ mạng nhưng thực tế vẫn còn lưu lại trên đời.

"Chỉ là hơi sợ lạnh chút thôi, không có việc gì." Chung Ly Trình đứng dậy, dẫn người đàn ông trung niên đến sạp nhỏ một bên ngồi xuống, lại châm cho đối phương một chung rượu mới nói tiếp: "Tiên sinh vì ta mà bôn ba Tố Bắc bao nhiêu năm, hôm nay khó được đoàn tụ, chớ có nhắc đến những chuyện râu ria ấy nữa.

Ta hiện giờ bị người theo dõi gắt gao, không tiện đón gió tẩy trần cho tiên sinh, chỉ có thể mời tiên sinh uống mấy chén rượu xoàng xem như chúc mừng."
Người ngồi trước mặt Chung Ly Trình không phải ai khác, đúng là Niệm Vọng tiên sinh vừa đến Nguyên Châu hôm nay.

Từ mười mấy năm trước, Chung Ly Trình đã quen biết vị tiên sinh này.

Bởi vì Niệm Vọng là mưu sĩ của phụ vương, cũng là tiên sinh của hắn, lại còn là ân nhân cứu mạng.

Mười mấy năm trước, vị tiên sinh này làm bạn bên cạnh phụ thân hắn, dùng tin mật Thứ Đế là quân chủ mất nước khiến Trung Châu Vương, người vốn đã căm hận Thứ Đế, quyết định phất cờ mưu phản.

Sở Linh Đế thà chọn một chủ nhân mất nước làm đế cũng không muốn chọn những Hoàng tử tài ba là họ, khiến chư vương vừa phẫn nộ vừa bất mãn.

Chư vương không muốn cơ nghiệp tổ tông bị hủy trong tay Thứ Đế, nên nổ ra phản loạn.

Nhưng cuối cùng kết quả lại vô cùng thảm thiết.

Chư vương bị giết, xác treo đầu tường.

Chung Ly Trình vốn tưởng cũng sẽ chết trong trận chiến vây thành Vân Châu, nhưng lại được Niệm Vọng tiên sinh dùng thuật dịch dung che giấu, trốn khỏi Vân Châu, thâm nhập Nam Cương.

Lần sau gặp lại Niệm Vọng tiên sinh chính là lúc Chung Ly Trình quyết ý cùng thiếu nữ sống một cuộc đời bình đạm, lại bất hạnh mất đi thiếu nữ.


Liên Lí Chi mất mẫu cổ, hóa thành hàn độc trong cơ thể Chung Ly Trình, ngày đêm tra tấn hắn bằng cái rét lạnh thấu xương.

Gặp lại Niệm Vọng, Chung Ly Trình không còn ai để tưởng niệm bị răn dạy một phen, cuối cùng kế thừa nguyện vọng chưa thể hoàn thành của phụ thân.

Sở quốc không thể vong.

Cho dù có vong cũng phải vong trong tay Trung Châu bọn họ.

Dưới sự trợ giúp của Niệm Vọng, hắn tổ chức cho mình một bộ phận thế lực, lại liên hệ Lý gia, gia tộc vốn có thù oán với họ Chung Ly giờ đã thay hình đổi dạng, gây nên cuộc loạn Lương Thủy.

Chỉ là Lý gia khi ấy thế lớn, đã làm phản lại minh ước của bọn họ, thế nên sau này mới có chuyện Huyên Cảnh Thần từ bắc trở về ổn định thế cục.

Niệm Vọng nhận lấy chung rượu, đặt bên môi nhấp một ngụm, thở dài nói: "Chỉ hận Lý gia kia quá vô sỉ, bằng không hôm nay Thế tử đã sớm bước lên bảo tọa."
Chung Ly Trình lắc đầu nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc.

Cờ chúng ta kém một chiêu, thua cũng là lẽ thường.

Chỉ là hiện giờ Ngụy Khánh đã dần lớn mạnh, ta nếu muốn thành sự là chuyện lửa sém lông mày."
"Quả vậy." Niệm Vọng gật đầu, lại tiếp lời: "Có điều kính xin điện hạ yên tâm.

Từ sau khi Hoàng hậu của Chiêu Đế thay rất nhiều người mới vào năm trước thì đã đắc tội một số lượng lớn các quý tộc cũ ở Nguyên Châu.

Mà Từ gia, cũng đã sớm lộ ra thái độ bừng bừng dã tâm ngay từ cuộc loạn Lương Thủy.

Thế sự triều đình hiện nay vừa vặn là lúc thích hợp để Thế tử hành sự."
"Ta hiểu." Chung Ly Trình gật đầu, bày ra thái độ thụ giáo.

"Chỉ là hiện giờ, đám người này đều lo ghé mắt vào tiểu tử Vân Trung Vương kia, vọng tưởng tiểu tử ấy có thể cưới được Hoàng hậu của Chiêu Đế, từ đó ép Hoàng hậu trả lại triều chính cho Chung Ly gia, hòng ỷ vào công tòng long để mà khôi phục sự vinh quang lúc còn Sở quốc." Niệm Vọng phân tích thế cục, lại nói với vẻ ngập tràn tin tưởng: "Vốn muốn kích động tâm tư đám người kia là chuyện rất khó, nhưng từ sau khi Hoàng hậu đại tế cho Chiêu Đế, lão đạo cảm thấy mọi chuyện đã trở nên có lợi cho Thế tử."
"Ta đã mệnh đám người chạy thương dưới trướng tuyên truyền những nét tốt đẹp của Chiêu Đế, một lần nữa khơi lên lòng kính yêu của họ đối với Sở quốc.

Như vậy Thế tử có đứng ra yêu cầu Hoàng hậu trả lại triều chính cũng danh chính ngôn thuận, xuôi chèo mát mái hơn nhiều."
"Huống hồ, năm đó Chiêu Đế trúng độc, lão đạo vẫn còn giữ lại nhân chứng.

Chuyện Độc Hậu làm hại đế vương, nhất định có thể khơi lên sự phẫn nộ của quần thần."
Tay Chung Ly Trình khựng lại trong thoáng chốc, lại gật đầu nói: "Ta cũng có suy nghĩ như tiên sinh."
Niệm Vọng gật đầu, tiếp lời: "Vân Trung Vương hiện tại vẫn còn là mồi nhử.

Chờ đến khi vô dụng thì Thế tử hẵng vứt bỏ.

Chớ có rút dây động rừng như lần trước nữa."
Lần trước mà Niệm Vọng ám chỉ chính là lần Chung Ly Trình sai người châm ngòi Hắc Hổ Động bắt cóc Vân Trung Vương.

Thật ra Chung Ly Trình cũng không có ý định nhằm vào Chung Ly Mạc.

Điều hắn muốn chỉ là mượn tay Vân Trung Vương giết sạch tất cả mọi người của Hắc Hổ Động mà thôi.

Bởi vì A Tiền của hắn, chính là chết trong tay đám người ấy.

Nghĩ đến thiếu nữ trong sáng, tươi đẹp kia, Chung Ly Trình chỉ cảm thấy cả người càng thêm rét lạnh.

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Niệm Vọng khẩn thiết khuyên răn: "Nếu Thế tử là vì chuyện của Thế tử phi, vậy xin hãy nghe lão đạo nói một lời.

Đợi đến khi nghiệp lớn hoàn thành thì Thế tử có tàn sát hết Nam Cương cũng không sao."
Chung Ly Trình đồng ý, lại hỏi Niệm Vọng: "Lần này tặng Minh Qua Tề món quà lớn như vậy, Minh Qua Tề nói sao?"
Niệm Vọng đáp: "Minh Qua Tề đưa Tô Hợp đến làm tin, lúc cần thiết còn có thể lấy cớ viện trợ Thế tử.

Chỉ cần bám chân quân đóng trú Lan Châu thì người của chúng ta ở Nguyên Châu đã đủ để giúp Thế tử ổn định giang sơn."
"Vậy rất tốt." Chung Ly Trình ứng tiếng.

Hắn nâng chung, cảm nhận cái nóng càng thiêu đốt toát ra từ bếp lò, nhẹ giọng thở dài: "Tám năm rồi.

Tiên sinh, ta không đợi được nữa." Cũng không có thời gian để đợi.


"Lão đạo hiểu." Niệm Vọng đáp, "Đại Ty Mệnh Thanh Lam đã qua đời.

Giám Thiên Ty không còn ai có thể áp chế lão đạo được nữa.

Lão đạo nhất định sẽ dốc hết tâm lực giúp Thế tử chiếm được đại vị, báo đáp ơn tri ngộ của Đại Vương."
Dùng cả đời để báo đáp ơn tri ngộ của quân chủ, đây dường như chính là chuyện mà mỗi Thái Nhất đạo nhân đều sẽ làm.

Chung Ly Trình hoàn toàn không nghi ngờ, chỉ gật đầu, nói: "Ta đã mệnh bộ hạ chuẩn bị sẵn sàng, vật tư cần thiết cũng nhanh chóng đưa đến.

Vẫn còn một chuyện nữa cần tiên sinh giúp ta bôn ba một phen."
"Xin Thế tử cứ phân phó."
Chung Ly Trình nói: "Lúc trước ở Uyển Châu, Từ gia áp chế viện quân án binh bất động, chỉ nhằm mục đích để Thành Nguyên Châu phá, Chiêu Đế mất nước, từ đó mới có thể khiến Hoàng hậu đăng cơ.

Chủ ý của bọn họ chẳng khác nào Dương gia ép buộc Thứ Đế đại hôn ở tiền triều.

Chỉ là hiện giờ, Từ gia cũng không nhắc đến chuyện của Từ Nhân Thanh và Hoàng hậu mà thay vào đó là kéo bè kết phái, củng cố thế lực.

Ta đoán hắn đã có dị tâm.

Không bằng tiên sinh nói cho hắn chuyện Tố Bắc, nhìn xem hắn sẽ làm gì."
Niệm Vọng nhất loạt đồng ý, trước khi rời đi còn ân cần dạy bảo Chung Ly Trình: "Thế tử, chuyện thành đã ở ngay trước mắt.

Mong Thế tử bảo trọng thân thể.

Lão đạo còn chờ ngày Thế tử đăng lên đại vị."
"Tiên sinh vì ta mà dốc hết tâm lực.

Ta cũng chờ ngày tiên sinh có thể giúp ta chủ trì nghi thức tế lễ." Chung Ly Trình đáp.

Hai người lại hàn huyên một phen, sau Niệm Vọng mới nương gió đêm quay về chỗ ở.

Gương mặt hiền từ, ôn hòa của hắn trầm xuống trong bóng đêm.

Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, nhẩm tính: "Mười lăm tháng Tám, Trung Thu đoàn viên, tử vi Đế tinh đại thịnh."
Ngày ấy, thật sự không phải ngày thích hợp để mưu phản.

Cho nên muốn giết những người này, cứ định vào hôm đó đi.

Còn nửa năm nữa.

Thân thể yếu ớt như tơ liễu này của hắn cũng chỉ có thể gắng gượng được nửa năm.

Nửa năm sau, tất cả mọi người của Chung Ly gia đều sẽ chết cùng hắn.

Xem như là vì đứa bé kia đi, Niệm Vọng nghĩ.

Hắn không bảo hộ được tính mạng của nàng, thôi thì nhân lúc báo thù, thuận tay giúp đứa bé kia làm chút chuyện vậy.

Nếu Hoàng đế đã là thê tử của nàng, như vậy đưa người ấy một giang sơn hoàn toàn thái bình, không phải cũng khá tốt đấy sao?
_____________
Tác giả: Thật ra tiên sinh không phải người tốt..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện