Hướng Đông Lưu

Quyển 1 - Chương 22


trước sau



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 22
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Cái chết của Chiêu Đế có uẩn khúc đã là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.

Biết được chứng cứ từ miệng Đỗ Trọng cùng Lăng Tiêu, Huyên Cảnh Thần hạ mật lệnh, sai ám vệ điều tra chuyện Chiêu Đế bị hạ cổ.

Đã bốn năm trôi qua, thành Nguyên Châu lại từng kinh qua chiến loạn, điều tra đương nhiên sẽ gặp muôn vàn khó khăn.

Nhưng Huyên Cảnh Thần không ngại mọi chuyện phức tạp đến cỡ nào, cũng không ngại kẻ đứng sau đáng sợ bao nhiêu.

Nàng chỉ muốn biết chân tướng, biết...!rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ như vậy.

Chuyện kho vũ khí của Binh bộ quấy với uẩn khúc trong cái chết của Chiêu Đế khiến bệ hạ vốn dĩ đã hao tổn tinh thần giờ lại tăng thêm mấy phần phiền não.

Lòng Huyên Cảnh Thần còn đang tự trách vì ngày ấy không thể đích thân dẫn binh đến bờ Lương Thủy bình định phản loạn, để mất thành Nguyên Châu, giờ biết Chiêu Đế bị người hạ cổ vào ngày đông năm Nguyên Hòa thứ hai thì lại càng thêm phần trách hận bản thân.

Thân là thần tử mà không bảo vệ được quân chủ.

Thân là Hoàng hậu mà không chăm sóc tốt cho Hoàng đế của mình.

Bất luận đứng ở lập trường nào, Huyên Cảnh Thần đều thấy mình thất trách, hôm nay như muốn tự ngược mà vùi đầu xử lí đám công vụ rối ren.

Đã mấy ngày Nữ hoàng không ngủ.

Các cung nhân lo lắng, bèn báo cho Trưởng Công chúa tình hình của Nữ hoàng gần đầy.

Công chúa lo cho thân thể Nữ hoàng, mệnh Ngự Thiện Phòng hầm canh an thần.

Đợi Nữ hoàng ngủ đủ một đêm, đến ngày hội Nguyên tiêu lại cùng Tiểu Công chúa tới mời Nữ hoàng đi dạo trong thành, lấy cớ thị sát dân tình.

Trong lòng Huyên Cảnh Thần cất giấu rất nhiều chuyện, dù tâm tình không tốt nhưng trước giờ chưa từng từ chối lời mời từ các muội muội.

Chạng vạng hôm Nguyên tiêu, khi đã chuẩn bị xong đâu đấy, tỷ muội ba người mang mặt nạ Hội Hoa đăng Nguyên tiêu mà bước ra cửa cung.


Hội Hoa đăng Nguyên tiêu của thành Nguyên Châu chính là tiền thân của Hoa Kỳ Tương Hội.

Ngày ấy, đại đa số các thanh niên nam nữ sẽ xuống đường.

Nếu đã có bạn thì ra bồi dưỡng tình cảm.

Nếu chưa có thì mong sẽ gặp được người hữu duyên.

Tỷ muội ba người đều không thèm bận tâm hàm ý của Hội hoa đăng Nguyên tiêu.

Trong lòng Huyên Cảnh An đã có Vân Trung Vương.

Mà Huyên Cảnh Ninh thì chỉ một mực ngóng trông những tiết mục biểu diễn trong Xuân Phong Nhất Độ Lâu.

Về phần Huyên Cảnh Thần, vị đế vương chỉ có gia quốc thiên hạ này, vừa xuống đường đã bắt đầu quan sát cuộc sống thường ngày của bách tính.

Tiểu thương, tôi tớ, các bá tánh ở tầng dưới chót phải sống cuộc sống ra sao, muốn hoàn cảnh thế nào, đều là những thứ nàng cần phải hiểu biết.

Chính vì vậy, khi tỷ muội ba người bước chân lên con đường náo nhiệt phi phàm, nhìn lại Huyên Cảnh Thần đang quan sát dân tình thì hai vị Công chúa không khỏi thở dài một hơi.

Ôi, vị hoàng tỷ không có một chút xuân hoa thu nguyệt này.

Tối nay, đầu đường cuối ngõ trong thành Nguyên Châu đều treo đầy hoa đăng, pháo hoa nở rộ khắp trời, cả tòa thành sáng rỡ như ban ngày.

Tiếng tiểu thương rao hàng, tiếng trẻ con hoan hô, và cả tiếng tình nhân thì thầm xen lẫn.

Nhân sinh trăm thái, tất cả đều gói gọn trong một đoạn đường ngắn ngủi này.

Huyên Cảnh Thần dẫn hai muội muội đi trên đường, nhìn ý cười vui vẻ, an bình hiện trên gương mặt bá tánh, chỉ cảm thấy lòng cũng nhẹ nhàng hơn.

Vừa bước đến ngã rẽ, Huyên Cảnh Thần đã nghe thấy một giọng thiếu niên trong sáng, êm tai nói: "Bà bà tuổi lớn vậy rồi, sao còn ra thêu đèn? Là trong nhà gặp khó khăn gì sao?"
Tiếng nói này quá mức nhẹ nhàng, cũng vô cùng quen thuộc.

Huyên Cảnh Thần quay đầu nhìn về phía người nói chuyện.

Vừa chuyển mắt liền gặp phải thiếu niên áo bào trắng, nhoáng cái đã nhận ra ngay.

Lại là đứa nhỏ này.

Nữ hoàng nghĩ thầm, đứa nhỏ này cũng quá hay chạy lung tung.

Lần nào nàng ra cũng có thể gặp phải.

Thiếu niên dưới hoa đăng không mặc áo đỏ tươi đẹp như những lần trước mà là một thân tuyết trắng, ngọc quan thúc cao, để lộ vầng trán đầy đặn.

Đôi mày viễn sơn, cặp mắt nhu tình như nước, chiếc mũi cao thẳng, cánh môi mang nét cười nhàn nhạt.

Tấm áo trắng tuyết dày rộng tôn cho gương mặt vốn non nớt cái vẻ phong lưu tiêu sái vượt ra giới hạn tuổi tác.

Lỗ tai cụ bà dường như không được tốt lắm nên ngửa đầu hỏi một câu: "Cậu nói cái gì?"
Thiếu niên ngồi xổm trước giá hoa đăng, nhìn bà cụ mặt đầy nếp nhăn đang vấn đèn lồng, sau đó cúi sát tai cụ bà, nâng giọng hỏi lại: "Ta hỏi bà bà, vì sao lớn tuổi vậy rồi còn ra thêu đèn, là trong nhà có khó khăn gì sao?"
Bà cụ như đến giờ mới nghe rõ, liên tục khoát tay, nói: "Không khó khăn, không khó khăn, khá tốt.

Già ấy, là thích thêu đèn.

Náo nhiệt, vui vẻ!"
Bà cụ lớn tuổi, nói chuyện đã không được rõ ràng.

Bà lặp đi lặp lại, nhấn mạnh đây là chuyện mình thích, khiến thiếu niên dưới đèn lộ vẻ ngượng ngùng.

Thiếu niên chắp tay, hành lễ với cụ bà, miệng nói: "Là ta nghĩ lầm, mong bà bà thứ lỗi.

Bà bà, hoa đăng này của bà bao nhiêu tiền một cái?"
"Mười lăm văn." Cụ bà xòe tay ra dấu mười lăm.

Thiếu niên hiểu ý, bèn móc từ hà bao ra ba miếng tiền xanh, nói: "Xin bà bà cho ta hai cái."
Một miếng tiền xanh bằng mười văn tiền đồng.

Thiếu niên tôn trọng chuyện buôn bán của cụ bà, hết thảy đều theo quy củ.


"Được." Cụ bà ứng tiếng, rồi chọn cho thiếu niên hai chiếc đèn thêu cá chép.

"Cảm ơn bà bà." Thiếu niên mang hai chiếc đèn lồng, đứng dậy đi hướng ngã rẽ.

Người hầu đằng sau vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa hô: "Nhị công tử, Nhị công tử, ngài chờ ta với."
Thiếu niên dừng lại, chờ người hầu chạy đến lại chìa ra một chiếc đèn, nói: "A Sinh, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, đụng vào người ta thì làm sao? Ta đã nói chờ ngươi ở bến đò là sẽ chờ, ngươi đừng gấp.

Này, đây là đưa cho ngươi."
"Cảm ơn công tử." Người hầu thở hồng hộc, vội nói: "Hầu gia bảo ta theo sát ngài, đừng để lạc mất."
Thiếu niên nghe vậy, cười khổ: "A Sinh, ta năm nay mười sáu rồi, không phải sáu tuổi, không lừa đi được.

Chẳng phải nói muốn xem tuồng sao? Đi thôi."
Hai người sóng vai vừa đi vừa nói, dần dần khuất trong ánh đèn hoa rực rỡ.

Thiếu niên cũng không biết hình ảnh ngắn ngủi ấy đã dừng trong mắt Huyên Cảnh Thần.

Nhìn bóng dáng người kia khuất xa, Huyên Cảnh Thần bước đến trước mặt cụ bà bán hoa đăng trong ánh mắt ngạc nhiên của các muội muội, dịu giọng nói: "Bà bà, có thể cho ta ba cái hoa đăng được không?"
Vì thế, ba tỷ muội mỗi người cầm một chiếc hoa đăng đi hướng trung tâm Hội Hoa đăng của thành Nguyên Châu, bến tàu có Xuân Phong Nhất Độ Lâu.

Hội Hoa đăng mỗi ba năm một lần ở thành Nguyên Châu luôn dựng đài ở Xuân Phong Nhất Độ Lâu bên bờ sông để biểu diễn ca vũ.

Dân phong Sở Quốc cởi mở, thịnh hành ca vũ.

Ca khúc Đông Hoàng truyền khắp hậu thế.

Lúc này, trên đài ở Xuân Phong Nhất Độ Lâu đang trình diễn.

Xa xa trên sông là vô vàn thuyền lầu, thuyền hoa.

Ánh lửa bồng bềnh trên mặt nước, trải dài không biết bao nhiêu dặm.

Trước kia, Chung Ly Sóc đã nghe từ miệng những người hầu trong phủ về sự đồ sộ của đêm hội hoa đăng này, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến mới biết cảnh tượng long trọng ấy đẹp đến nhường nào.

Chung Ly Sóc tối nay mặc đồ trắng, khoác áo khoác lông cáo trắng, xách theo một chiếc hoa đăng du đãng bên bờ sông.

Gã hầu A Sinh theo bên cạnh, tíu tít nói: "Xuân Phong Nhất Độ Lâu này mặt trái là đài ca vũ, mặt phải chính là đoán đố đèn.

Cả hai bên đều chật ních người.

Công tử ngài đây là muốn đi đâu?"
"Đi mặt trái."
Đoán đố đèn, nàng mới không đi, cũng không có gì muốn xem.

Nàng muốn đi xem thịnh cảnh, thịnh cảnh ca hát vui vẻ của Khánh Quốc.

Quanh đài Nguyên tiêu của Xuân Phong Nhất Độ Lâu chen chúc rất nhiều những người cả cao lẫn thấp.

Chung Ly Sóc giơ hoa đăng, ỷ vào thân hình linh hoạt mà len lỏi vào đám đông.

Khúc mục đang diễn tấu trên đài chính là "Vân Trung Quân."
"Áo ngũ sắc a ngồi long giá, bay chu du a khắp bốn phương*~"
*Trích từ bài "Vân Trung Quân" trong "Cửu Ca", một tổ hợp các bài ca tế thần do Khuất Nguyên cải biên từ các bài dân ca nước Sở.

Câu trên lấy từ bản dịch của Đào Duy Anh.

Bài "Vân Trung Quân" có bản phổ nhạc của Winky Thi nè:
https://www.youtube.com/watch?v=wzj71DQLhkg
Trong những trường hợp long trọng như vậy, các Ty Mệnh của Giám Thiên Ty hoặc đạo nhân Thái Nhất Môn đều sẽ biểu diễn khúc mục hiến tế thờ phụng chư thần trong dân gian.

Khúc Vân Trung Quân này diễn chính là Thần Vân Vũ ban ơn trạch cho đại địa.

Đạo nhân đóng vai Vân Trung Quân có dáng người uyển chuyển, nhẹ nhàng, bay lượn như chim nhạn, oai dũng như du long, phiên vân phúc vũ trong tiếng nhạc vi vu, khiến người xem dưới đài liên tục vỗ tay tán thưởng.

Chung Ly Sóc rất hiếm khi tham gia vào những dịp chung vui như thế, không khỏi chắp tay vỗ đến vang dội.

Đương lúc hân hoan, chợt có một người vỗ nhẹ lên đầu vai nàng.

Chung Ly Sóc quay đầu, thấy Đại Ty Mệnh đã xuất hiện phía sau tự bao giờ.


"Sao tiên sinh cũng đến đây?" Gặp được cố nhân, Chung Ly Sóc mừng rỡ hỏi.

Đại Ty Mệnh đưa ngón trỏ lên môi, sau đó ngoắc tay với nàng.

Đáy mắt Chung Ly Sóc thoáng vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn theo sau Đại Ty Mệnh bước ra khỏi đám đông.

Những thanh âm ồn ào, náo động như bị bọn họ bỏ lại phía sau.

Đại Ty Mệnh vén mái tóc đen, cả người lộ vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần.

Nhìn thiếu niên phong lưu, tuấn tú dưới đèn, nàng khẽ mỉm cười, nói: "Hôm nay ta gặp chút phiền toái, vừa rồi mới tính một quẻ tìm người giúp được ta, không ngờ lại là tiểu công tử.".

Truyện Trọng Sinh
"Tiểu công tử, ngươi có bằng lòng giúp ta một việc hay không?" Thanh Lam quay đầu, nhìn gương mặt trẻ trung của cố nhân, nhẹ giọng hỏi.

"Xin tiên sinh cứ nói.

Nếu là việc trong khả năng, ta đương nhiên sẽ cố hết sức thực hiện."
"Cũng không cần công tử phải cố hết sức.

Chỉ là Giám Thiên Ty của ta tối nay phụ trách bài hát ca ngợi Đông Hoàng đêm Nguyên tiêu.

Nhưng đứa đồ đệ ngu dốt kia của ta, vì không học được khúc Đông Hoàng đạp Nguyên tiêu nên diễn Vân Trung Quân xong đã chuồn mất rồi." Ánh mắt Thanh Lam ngập tràn bất đắc dĩ, lại thấp thoáng đôi phần nuông chiều, nói: "Đứa nhỏ này thiên phú quá cao, ta cũng tìm không được.

Mà trong Giám Thiên Ty, người có thể diễn được Đông Hoàng cũng chỉ có đứa bé ấy.

Ta không còn cách nào khác, đành phải tìm người có duyên hỗ trợ."
"Nào ngờ duyên phận của điện hạ và ta lại sâu như vậy.

Cho nên mạo muội thỉnh cầu điện hạ, liệu có thể diễn Đông Hoàng, thay đồ nhi không ngoan kia của ta nhảy một khúc Nguyên tiêu hay không?"
Chung Ly Sóc thoạt tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: "Này có khó gì.

Chỉ là ta không biết niệm tế từ thần linh của Đông Hoàng, có thể thay bằng thứ khác được không?"
"Không phải trước đây công tử đã từng giả dạng Đông Hoàng một lần rồi đấy sao?" Thanh Lam khẽ mỉm cười, hiểu mà không nói.

Chung Ly Sóc cũng cười.

Đúng vậy, nàng từng giả dạng Đông Hoàng, trong buổi tế Đông Hoàng ở Vân Châu, lấy xích bát làm lời kết nối thần linh hiến tế, nhảy một điệu Đông Hoàng nổi tiếng khắp Cửu Châu.

Chỉ là tối nay, cũng phải như thế sao?
Nhận lời Đại Ty Mệnh, Chung Ly Sóc sau khi rời khỏi đám đông bèn đi theo Đại Ty Mệnh đến Xuân Phong Nhất Độ Lâu thay bộ sa bào to rộng hiến tế Đông Hoàng.

Thiếu niên tuấn tú mặc vũ ý tán dương Đông Hoàng, ngồi trên đệm hương bồ, nghe tiếng ca trên đài truyền đến, xích bát trong tay lấp lánh tia sáng phấn khởi.

Khóe mắt nàng đánh son đỏ, giữa mày chấm nốt chu sa.

Thiếu niên vũ y mang trang dung che nửa mặt, tuấn tú hệt Đông Hoàng mỹ lệ với tư thái ung dung trong tranh.
_____________
Đại Ty Mệnh: Ta cố ý.
_____________
Choimeoi QT hại người.

"Xuân Phong Nhất Độ" bị đổi thành "giao hợp".

Đọc thấy kì kì mà ỷ y không check lại.

Dập đầu tạ lỗi với quý dị....



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện