Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ

Chương 39


trước sau

Hôm nay gió lớn, mặt trời cũng rất chói mắt, Khang Dĩ Hinh không đến công ty mà ngồi trong nhà kính tắm nắng. Người giúp việc pha cho bà một bình trà, đặt vào khay thủy tinh trên bàn.

Bà muốn đợi Ninh Diệc Duy trả lời tin nhắn cho mình, cũng không biết có đợi được hay không.

Vào năm Khổng Tống nghỉ hè chuẩn bị lên cấp 3 thì bọn họ dọn vào biệt thự này.

Mùa hè đó là khi bà vừa kết thúc ba năm làm việc ở nước ngoài, trở lại tổng công ty nhậm chức, Khổng Tống thuận lợi vào trường phổ thông chuyên, Khổng Thâm Phong dẫn dắt đoàn đội nghiên cứu của mình lấy được giải thưởng học thuật to lớn nhất cuộc đời ông ấy.

Nhà ở trang trí trong nửa năm, còn thiếu vài bức tranh trang trí treo trên tường, nhà thiết kế cho Khang Dĩ Hinh mấy cái đèn màu, đề cử những bức tranh được nhà khác bày biện cùng một vài tác phẩm hội họa, bà đều không mua.

Vì Khổng Tống yêu thích một họa sĩ truyện tranh sắp sửa mở bán đấu giá vào trung tuần tháng tám ở Hokkaido, Khang Dĩ Hinh sớm đã đồng ý cậu ta, dẫn cậu ta đi xem. Khổng Thâm Phong vốn không muốn đi, nhưng bị Khang Dĩ Hinh cưỡng ép “mời” đi hai ngày, cả nhà cùng đến Hokkaido một chuyến, ở lại khách sạn tổ chức đấu giá, đấu giá kết thúc vào buổi tối, có tin vui mua được ba tranh bản gốc.

Tâm nguyện Khổng Tống được như nguyện, vui vẻ vô cùng, dán lấy Khang Dĩ Hinh nói mẹ thật tuyệt vời, Khổng Thâm Phong thì bị giá cả của bản thảo truyện gốc làm cho kinh sợ, trở về phòng rồi vẫn lén lút cằn nhằn với Khang Dĩ Hinh, đại kinh tiểu quái sao lại mua cho con thứ đắt như vậy, rồi thầm lải nhải phòng thực nghiệm năm nay đến giờ mới trang bị máy XUV là có bao nhiêu đắt đỏ, giáo sư trong khoa lúc liên hoan đều nói cuối năm phải cho ông danh hiệu giáo sư tiết kiệm bậc nhất, không ngờ lại mua cho con trai bức tranh đắt như vậy! Không dám nhận thưởng nữa, nhận thì ngại chết mất!

Khang Dĩ Hinh vẫn còn nhớ mình đã nói “Con thích là được, anh câm miệng ngay cho em”, còn dặn Khổng Thâm Phong tuyệt đối không cho nói chuyện này trước mặt Tiểu Tống.

Khổng Thâm Phong vô cùng oan uổng, tức giận bất bình, trên mặt viết rõ “Không được”, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói “Được được, không đề cập tới là được chứ gì.”

Đến giờ Khang Dĩ Hinh nhớ lại biểu cảm của Khổng Thâm Phong còn muốn cười, chỉ là cười cười rồi chẳng cười nổi nữa, bởi giờ đây đã chẳng có gì hay để mà cười, không có gì buồn cười cả.

Tối qua Khang Dĩ Hinh gặp Ninh Diệc Duy xong về nhà chẳng ngủ nổi, lên web trường cấp 2 của Ninh Diệc Duy tìm kiếm, xem hết tất cả những tin tức và video vào thời gian Ninh Diệc Duy theo học ở trường, thật sự tìm ra một cái video có mặt Ninh Diệc Duy.

Sau khi Ninh Diệc Duy nhận thưởng về luận văn thí nghiệm,  những đàn em làm tin tức đi phỏng vấn cậu, đoạn có mặt bắt đầu ở phút thứ 10, kết thúc ở phút thứ 15.

Khi đó Ninh Diệc Duy rất nhỏ gầy, so với đàn em khóa dưới còn nhỏ hơn, lớn lên không được cao như Khang Dĩ Hinh, không giống như Khang Dĩ Hinh và Khổng Thâm Phong kết hợp, mặc áo T-shirt phổ thông, bên ngoài khoác áo đồng phục, giọng nói vẫn không thay đổi, tóc tai mềm mại dán trên má, một dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều.

Nữ sinh lớp dưới đọc bản thảo, hỏi cậu gần đây có hứng thú với điều gì, Ninh Diệc Duy trả lời rằng gần đây đang tích góp tiền, muốn mua một cái vi tính cũ, đơn giản hóa chương trình thu ngân ở siêu thị của ba cậu.

Ninh Diệc Duy nói cậu là thu ngân ở siêu thị của ba cậu, từ chạng vạng sau khi tan học về làm đến khi siêu thị đóng cửa.

Các bạn không biết đâu, nhân viên thu ngân buổi tối rất khó tìm, Ninh Diệc Duy cười híp mắt nói, ba tớ tuyển không được người, hơn nữa đồ trong siêu thị quá nhiều, tuy là tớ chỉ trong một lúc đã nhớ kỹ nhưng người khác có thể là không.

Sau đó Ninh Diệc Duy còn chỉ cho nữ sinh lớp dưới kia cách thu ngân tính toán, bọn họ lấy sách vở và bút định giá, Ninh Diệc Duy nhanh chóng nhận hàng, nước chảy mây trôi bỏ vào túi, sau đó nói ra giá cả, cậu nam sinh bên cạnh thì bấm máy tính xem Ninh Diệc Duy tính có đúng hay không.

Cứ như đang chơi trò chơi rất thú vị, nam sinh nọ bấm máy tính đến luống cuống tay chân mà còn bấm sai, mọi người cùng nhau vui vẻ cười phá lên.

Nỗi hận từ xương tủy của Khang Dĩ Hinh chui ra, không ngừng giây nào mà hành hạ bà.

Khổng Tống khi còn bé sức khỏe không tốt, thường hay sinh bệnh, Khang Dĩ Hinh trong bốn năm thay mười một người bảo mẫu, đổi bảo mẫu nhiều đến độ nổi tiếng luôn, dù cấp nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng ai tự nguyện làm, đến mẹ ruột của bà cũng thấy bà quá khoa trương, nói có cần phải vậy hay không, không phải chỉ chăm một đứa bé hay sao, nhưng Khang Dĩ Hinh thực sự nghĩ rằng tại sao những bảo mẫu nọ đều chăm sóc con mình không cẩn thận như thế, đều làm bảo bối của bà ngã bệnh.

Có một lần Khổng Thâm Phong đưa Khổng Tống đến công viên tản bộ, Khổng Tống té lộn mèo một cái trầy hết đầu gối, bà đau lòng đến mức đóng cửa cãi nhau với Khổng Thâm Phong một trận to, hận không thể khiến Khổng Thâm Phong tự làm mình ngã, từ đó cũng không cho Khổng Thâm Phong một mình đưa Khổng Tống ra khỏi cửa.

Bà cứ thế lo lắng thương yêu Khổng Tống, thương 20 năm, chưa có một giây nào trôi qua là thanh nhàn, nhưng còn Ninh Diệc Duy thì sao?

Ninh Diệc Duy không có gì. Ninh Diệc Duy học tiểu học ở trường công, trường học đó từng xảy ra chuyện học sinh bị ngộ độc thức ăn, Ninh Diệc Duy lại ở cái nơi như thế học hành, mỗi ngày chỉ có thể ăn những thứ đó.

Thằng bé về quê cùng ba mẹ nuôi, sân bay ở quê họ chỉ mới xây xong vào năm ngoái, trước đây đều phải đi tàu hóa vé xanh mất mười lăm tiếng, vậy thì mỗi khi mùa xuân về, nếu chỉ mua được vé đứng, Ninh Diệc Duy phải đứng.

Khổng Tống từ bé đến lớn mỗi khi ra ngoài đều chưa bao giờ ngồi khoang phổ thông, khách sạn bình thường thậm chí là hai sao cũng không muốn ở.

Khang Dĩ Hinh đưa Khổng Tống nghỉ phép đi chơi mỗi dịp tết xuân, lúc bôi chống nắng cho Khổng Tống ở bờ biển có lẽ là lúc Ninh Diệc Duy đang chen chúc đứng trên đoàn tàu về vùng quê phố núi trên khoang tàu đông đúc.

Điện thoại Khang Dĩ Hinh “keng” một tiếng, bà cầm lên nhìn, rồi đặt trở lại.

Không phải tin nhắn trả lời của Ninh Diệc Duy, là tin nhắn của thẻ tín dụng, đến từ thẻ tín dụng của Khổng Tống.

Chuyện Khổng Tống chuyển sang đại học A đã định, thi học kỳ vừa kết thúc đã đi, học tịch nhất định phải chuyển sang nơi khác. Đại học A ở tỉnh bên, đi tàu cao tốc ba tiếng rưỡi, bàn luận về chất lượng thì không sánh bằng đại học D nhưng cũng không phải kém. Ngược lại nếu là Khổng Tống đi thi để vào trường mà so điểm với các thí sinh khác thì chắc chắn là không thi nổi.

Nghe nói việc chuyển trường không còn cách nào khác, Khổng Tống tức giận không nói chuyện với Khang Dĩ Hinh 3 ngày, liên tục vài ngày không về nhà, ở khách sạn mà giận hờn. Ngược lại quẹt thẻ rất chuyên cần, cứ một chốc là tin nhắn tiêu tiền gửi đến. Nếu là trước đây, bà đã sớm cãi nhau lật trời với Khổng Thâm Phong rồi chạy đi tìm Khổng Tống, nhưng lần này bà không như thế.

Có thể là sợ gặp rồi Khổng Tống sẽ nhìn ra tâm sự của bà, có thể bà sợ gây nên sai lầm tổn thương Khổng Tống, có thể chỉ đơn giản là trốn tránh, sợ gặp rồi không nhịn được mà hận cậu ta.

Mỗi ngày đều có mười mấy phút, Khang Dĩ Hinh sẽ nghĩ rằng chuyện đã là như vậy rồi, nhưng qua vài phút sau, đau khổ và không cam tâm cuồn cuộn không ngừng mà trào ra trong lòng, miệng vết thương trông nhỏ nhưng bên trong đều đã hỏng cả, máu cứ liên tục rỉ ra bên ngoài.

Bà không thể nào cứ thế thuần túy tiếp tục yêu thương Khổng Tống, Ninh Diệc Duy đã sớm có gia đình riêng, có cha mẹ khác, cho nên vết thương không thể kết vảy, không thể khép lại, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn hở ra như thế.

Khang Dĩ Hinh ngây ngẩn, đột nhiên điện thoại Khổng Thâm Phong gọi đến, bà nghe máy, nghe thấy Khổng Thâm Phong gấp gáp hỏi bà: “Vợ à, không phải bà nói với tôi ngày hôm qua không có nói gì sao? Sao hôm nay Lương Sùng nói với tôi, Ninh Diệc Duy đã biết rồi.”

______________________________________

“Bà ấy ngồi trên ghê sofa của trung tâm thí nghiệm, nhìn em đi qua rồi đứng lên gọi em.” Ninh Diệc Duy nói chuyện còn mang theo giọng mũi, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng tinh thần rất tỉnh táo.

Khó chịu xong tâm trạng cũng trở nên khá hơn nhiều, hơn nữa biết được bản thân không phải bị cha mẹ vứt bỏ, nói chuyện cũng hăng hái hơn, bắt đầu kể lại chuyện gặp Khang Dĩ Hinh ngày hôm qua cho Lương Sùng nghe: “Trước mặt bà ấy đặt một cái cốc, là bộ tách sứ đặc trưng của nhà trường, miệng tách có hai vòng xanh lam, trên thân có huy hiệu trường, anh họ của Tử Duệ cũng đưa cho cậu ấy một cái.”

“Ừm” Lương Sùng nói.

“Nói cách khác, có nhân viên ở trung tâm thí nghiệm rót nước cho bà, bà nếu muốn tìm hòm thư giáo sư tại sao không tìm người đã rót nước cho mình? Rất rõ ràng, bà ấy đang đợi em.” Ninh Diệc Duy tiếp tục trình bày suy luận của mình.

Lương Sùng không lên tiếng, Ninh Diệc Duy lại hỏi: “Có phải hơi ngốc hay không?”

“Cũng tạm.” Lương Sùng nói.

Ngoài ra còn có 5 điểm đáng ngờ khác, để em giải thích từng cái cho anh.” Ninh Diệc Duy nghiêm túc đưa tay ra, xòe năm ngón tay, vừa định nói tiếp thì Lương Sùng như đã nhịn hết nổi mà nở nụ cười, rồi lập tức cúi đầu, muốn che dấu mà cười thật.

“Lương Sùng, anh cười cái gì?” Ninh Diệc Duy nghi ngờ hỏi anh.

Lương Sùng vẫn không dừng lại, học Ninh Diệc Duy bấm năm ngón tay: “Năm điểm đáng ngờ.” sau đó ôm lấy Ninh Diệc Duy, tựa đầu lên bả vai Ninh Diệc Duy mà cười.

Ninh Diệc Duy bị anh ôm thật chặt, đẩy không ra, vô cùng giận dữ xấu hổ, mắng nhiếc Lương Sùng: “Có gì hay mà cười chứ! Em không them nghe anh nói nữa đâu!”

“Đừng mà,” Lương Sùng ngẩng đầu lên, hôn lên má Ninh Diệc Duy một cái, như dỗ dành trẻ con mà dỗ Ninh Diệc Duy, “Năm điểm đáng ngờ là gì, chẳng phải em còn chưa nói sao.”

Ninh Diệc Duy chết sống không nói, rì rầm trong miệng cái gì mà “Tử Duệ sẽ không cười mình,”, “mình sẽ không lại đàn gảy tai trâu.”

Cậu để Lương Sùng ôm một chốc, mới yên tĩnh lại, rồi đưa tay ôm lấy eo anh, chôn mặt vào lồng ngực Lương Sùng, buồn bã nói: “Vậy sau này họ muốn làm thế nào?”

“Họ đương nhiên muốn ở cùng em,” Lương Sùng vuốt lung Ninh Diệc Duy, hỏi cậu “Em nghĩ thế nào?”

“Em không biết,” Ninh Diệc Duy nói “Ba mẹ em có thể sẽ không chấp nhận.”

Ý cậu là Lục Giai Cầm và Ninh Cường, vốn là gia đình ba người tốt đẹp, đột nhiên thay đổi.

“Hơn nữa họ cũng có Khổng Tống,” Ninh Diệc Duy nói “Em và Khổng Tống ngứa mắt nhau, rất có thể gặp mặt sẽ đánh nhau ngay!”

“Gặp cậu ta thì không cần,” gương mặt la lạnh đi chút ít, nói với Ninh Diệc Duy “Cứ từ từ, em quyết định đi, sẽ không có ai ép em cả.”

Ninh Diệc Duy gật đầu: “Nói đến chuyện này, em nhớ trước đây đã xem một cái tin tức, em vẫn nhớ rõ tiêu đề, chú mèo sống ở hai hộ gia đình khác nhau, chủ nhân không hề hay biết.”

“…”

“Anh thấy người có thể làm được không?” Ninh Diệc Duy trầm ngâm nói.

“…” “Lương Sùng! Đừng tưởng rằng em không biết anh đang — ”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện