Ninh Diệc Duy nóng mặt, không nói một lời nhảy dựng lên, nhân lúc Lương Sùng không phòng bị muốn lần thứ hai cướp lấy điện thoại, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công đem video trong di động Lương Sùng xóa đi.
Lương Sùng vừa thản nhiên đặt di động sang một bên vừa thoải mái chống đỡ hai tay Ninh Diệc Duy muốn vồ tới, trong miệng thì nói “Đây đã là gì”, còn cáo trạng Ninh Diệc Duy “Đang xâm phạm quyền riêng tư”, “Đừng biết luật mà còn phạm luật.”
Ninh Diệc Duy cố gắng một hồi, ngừng tay, tự an ủi mình: “Bỏ đi, so thể lực em không bằng anh.”
Lương Sùng nghe ra ý tại ngôn ngoại của cậu (ý trên mặt chữ), ngắt mặt cậu ép cậu giải thích lời nói đó là ý gì.
Tình huống này đã xảy ra rồi, Ninh Diệc Duy từ lâu đã học được làm sao đánh trống lảng, cậu thở dài, hỏi một đằng trả lời một nẻo ra vẻ quan tâm Lương Sùng: “Chẳng phải dì bảo anh đi ngủ sao, bao lâu rồi anh chưa được ngủ đủ giấc hả?”
Cậu tới gần Lương Sùng, vươn đầu ngón tay chạm lên làn da Lương Sùng, tiếc thương nói: “Vành mắt xám tro thế này cho thấy anh cần —”
Lương Sùng gỡ tay cậu ra, như xin miễn cho kẻ bất tài mà bảo: “Dừng.”
Ninh Diệc Duy vẫn không ngồi về đàng hoàng, vẫn kề sát vào nhìn Lương Sùng, hỏi Lương Sùng: “Anh rốt cuộc đã bao lâu không ngủ rồi?”
Lương Sùng suy nghĩ một chút, buông tay Ninh Diệc Duy ra, không chắc chắn lắm: “Hẳn là từ lúc tới đây.”
“Vậy sao được!” Ninh Diệc Duy kinh hãi “Anh nhanh đi ngủ đi!”
Ninh Diệc Duy đứng lên, vươn tay lôi kéo cánh tay Lương Sùng dậy, bước về hướng cầu thang.
Dáng người Lương Sùng cao lớn, đi lại lề mề chậm chạp, Ninh Diệc Duy kéo anh đến mất gần hết sức, mới có thể một chốc đi được vài bước.
Đi tới tay vịn cầu thang, Lương Sùng cuối cùng xem như là chủ động bước lên, anh giơ tay vây Ninh Diệc Duy lại giữa mình và tay vịn cầu thang, cúi đầu hỏi Ninh Diệc Duy: “Tôi đi ngủ, còn em thì sao?”
Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng khóa lại trong ngực, hơi chần chừ nói: “Em… sửa bài luận văn?”
Lương Sùng hơi sửng sốt, không nói gì mà nhìn Ninh Diệc Duy vài giây đồng hồ.
Phát hiện ra hình như mình đáp sai rồi, Lương Sùng lại do dự hỏi: “Sao vậy anh?”
“Không có gì.” Bàn tay Lương Sùng đặt trên lưng Ninh Diệc Duy, dùng sức một phát khiêng Ninh Diệc Duy lên.
Ninh Diệc Duy chưa chuẩn bị tinh thần đột ngột bị nhấc lên, sợ đến mức úp sấp trên người Lương Sùng không dám nhúc nhích, đợi Lương Sùng đi lên được một nửa cầu thang tới chiếu nghỉ, mới nhẹ giãy nãy: “Mau thả em xuống!”
Lương Sùng không để ý tới cậu, vỗ mông cậu một phát: “Đừng lộn xộn.”
Bọn họ đi hết nửa cầu thang còn lại, đi qua hành lang, đại khái là vào phòng Lương Sùng rồi, thảm trải sàn màu xám lay lay trước mắt Ninh Diệc Duy cuối cùng cũng dừng lại.
Lương Sùng thả Ninh Diệc Duy lên trên ga giường mềm mại, Ninh Diệc Duy từ trên cao về xuống giường, lưng nặng nề dán lên chăn đệm, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Anh làm gì thế,” tay cậu khều khều lên không trung, nhìn Lương Sùng chỉ mặc sơ mi cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Muốn hù chết em hả.”
Toàn thân Lương Sùng dường như thư giãn hơn rất nhiều, mở ra hai chiếc cúc trên cổ tay, tháo lỏng cravat, đi tới bên giường, dùng điều khiển từ xa đem rèm cửa chạy bằng điện khép lại.
Trước mắt Ninh Diệc Duy tối mờ, đột nhiên cảm thấy đệm giường bên cạnh bị người nằm lên làm lõm xuống, ngay sau đó có một cách tay rất nóng vòng lên eo cậu, ôm cậu vào trong ngực, chủ nhân cánh tay đó khẽ hôn hôn gò má cậu, nhẹ nhàng nói: “Cởi quần áo ra, ngủ với tôi một lúc.”
Trong phòng tối mờ, Ninh Diệc Duy chỉ mặc T-shirt cùng quần lót nhỏ, trùm chăn lên người, không buồn ngủ chút nào.
Lương Sùng đang nằm cạnh cậu, tuy rằng diện tích tiếp xúc thân thể không quá lớn nhưng ngay cả luận văn quan trọng của mình định viết thế nào cũng bị Ninh Diệc Duy quên bằng sạch. Mà Lương Sùng rất yên tĩnh, Ninh Diệc Duy lợi dụng lúc Lương Sùng đang ngủ, tùy ý xoay người sang, không cẩn thận sượt môi lên sườn mặt của Lương Sùng.
“Hôm nay sao vậy, còn biết chủ động.” thanh âm Lương Sùng không lớn, vẫn còn rất tỉnh táo.
Ninh Diệc Duy không ngờ Lương Sùng còn thức, qua không lâu mới chậm rãi nói: “Anh không ngủ à?”
Nói xong Ninh Diệc Duy không chắc lắm mà nhích tới gần, ôm eo Lương Sùng. nửa trên của hai người dính vào nhau, Ninh Diệc Duy cảm thấy không thoải mái lắm, muốn nhấc chân lên gác lên Lương Sùng, như bạch tuộc mà quấn trên người Lương Sùng: “Em còn tưởng anh rất buồn ngủ đấy.”
Dựa vào ký ức của Ninh Diệc Duy, bọn họ chưa từng nằm trên một cái giường ngủ, như thế này là lần đầu tiên, rất mới mẻ nhưng không xa lạ, hơn nữa Ninh Diệc Duy cảm thấy rất thư thái và yên bình.
Trước đây đều ngủ một mình mà hôm nay là cùng ngủ. Ninh Diệc Duy cho rằng ngủ cùng nhau thế này tốt hơn nhiều. Giống như lời nói đã từng nghe trước đây, con người sống rất tốt, mà so đi so lại, vẫn là những người biết được trái đất không phải trung tâm trong vũ trụ lại càng tốt hơn.
Nghĩ như thế, chân Ninh Diệc Duy liền quấn chặt hơn.
“Ninh Diệc Duy” Lương Sùng hơi bất đắc dĩ, “Em còn muốn để tôi ngủ hay không.”
“Không muốn.” Ninh Diệc Duy thừa nhận, cậu vòng tay qua cổ Lương Sùng, lại gần hôn anh.
Bắt đầu hôn từ hai gò má Lương Sùng, Ninh Diệc Duy chậm rãi dời xuống, tìm được môi Lương Sùng, học theo anh lúc trước, cạy mở làn môi anh, đòi hỏi mút lấy.
Bóng tối khuếch đại âm thanh thở dốc ngột ngạt, khiến mỗi một động tác của Ninh Diệc Duy trở nên rõ ràng hơn. Cậu lần tay xuống dưới, dò vào mép quần lót của Lương Sùng, cầm lấy, chậm rãi tuốt động, xuống tới đáy, lại lên đến đỉnh.
Đồ vật trong tay phảng phất như có sức sống, nóng bỏng đến mức khiến người ta sợ hãi, Ninh Diệc Duy chỉ nghĩ đến việc bị