Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Tranh chấp


trước sau

*

Những lúc bà ngoại lười không muốn làm, đều là Hà Mạn Mạn nấu cơm

Cơm cô nấu không thể gọi là ngon, nhưng ít nhất không có độc.

Có một ngày, Hà Mạn Mạn đang thái rau, bà ngoại từ trong phòng chầm chậm bước đến, nghiêm túc nhìn cô, sau đó đột nhiên hỏi, “Mạn Mạn, chàng trai trẻ lần trước cùng cháu đến bệnh viện, là bạn trai cháu à?” Hà Mạn Mạn sửng sốt, tay cầm dao lúng túng, suýt chút nữa lại thêm một vết thương mới

Lục Ly hôm ấy quả thật rất giống bạn trai cô, bao dung cô, an ủi cô, thậm chí còn cùng cô diễn một vở kịch trước mặt ông ngoại, nhưng quả thật anh chỉ là thầy giáo của mình, thậm chí vài ngày nữa là rời khỏi đây..

Hà Mạn Mạn có chút lạc lõng, miễn cưỡng nở2ra một nụ cười, bàn tay thái rau vẫn tiếp tục, nói chiếu lệ,

“Bà ngoại đừng nghĩ nhiều, thầy ấy chỉ là thầy giáo của cháu...”

“Thế sao hôm ấy lại đến đó cùng với cháu?” Bà ngoại truy hỏi đến cùng, đối với một chàng trai trẻ như Lục Ly, bà ngoại hy vọng Hà Mạn Mạn có thể bắt lấy.

“Đểu là tình cờ...”

Hà Mạn Mạn nói theo phản xạ, nhưng vừa thốt ra, Hà Mạn Mạn đã bất ngờ trước lời nói của mình

Ngẫm lại, suy nghĩ của cô rất chính xác, tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người đều là trùng hợp

Ngay cả lần đầu tiên gặp gỡ và những việc xảy ra sau đó, tất cả, tất cả đều là ngẫu nhiên..

Bà ngoại mếu máo, biết cháu gái của mình kín miệng, kỹ năng chuyển đề tài có thể nói là vô9địch, nhưng lại rất ngoan ngoãn vâng lời, chưa bao giờ nói dối bà lần nào

Bà lão có chút thất vọng, nói một câu bâng quơ, “Mạn Mạn cũng không nhỏ nữa, cũng nên tìm một người bạn trai, bà ngoại lúc bằng tuổi cháu, đã gói ghém chuẩn bị bỏ trốn theo ông ngoại cháu rồi...” Hà Mạn Mạn ngưng việc đang dở dang trong tay, ngước mắt nhìn nụ cười nơi khóe mắt của bà ngoại, cổ vui mừng, cúi đầu tiếp tục thái rau

Tốt quá, trong lòng bà ngoại, ông ngoại không còn là đau thương mất mát, mà đã trở thành những hồi ức đẹp đẽ

Nào ngờ, hai ngày sau, không biết bà ngoại từ đầu mang về một đống ảnh chụp của các chàng trai

Diện mạo đa dạng, nghề nghiệp gì cũng có, thật ứng với câu tục ngữ “ba trăm sáu6mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên”

Bà ngoại mừng rỡ hỏi cô thích ai, để bà ngoại liên hệ

Dáng vẻ ấy cứ như Hà Mạn Mạn thật sự nói thích anh chàng nào, bà lão lập tức lôi người ấy đến trước mặt Hà Mạn Mạn

Trông vẻ hăng hái của bà ngoại, trong đôi mắt đã từng trải qua nhiều bể dâu cuộc đời ấy, dường như có ánh sao lấp lánh.

Hà Mạn Mạn vội vàng xua tay, liền giải thích rằng mình còn nhỏ, muốn mượn lý do để thoái thác, ai ngờ bà ngoại lườm vào mặt cô

Sau đó lập tức ôm số ảnh chụp ấy bày ra trên bàn trả trước mặt Hà Mạn Mạn, nói, “Mấy chuyện này bây giờ không lo, sau này đi làm rồi thì càng không có thời gian.” Nói xong liền bắt đầu chỉ vào những tấm0hình vừa tường tận giới thiệu cho Hà Mạn Mạn, nội dung giới thiệu tường tận đến lật cả mười tám đời tổ tông đằng nhà trai.

“Mạn Mạn, cháu xem, cậu này tướng mạo rất tốt, công việc cũng không tệ...” Tướng mạo rất tốt? Sự tò mò của Hà Mạn Mạn bị khơi dậy, cô nhìn về hướng ảnh chụp..

Hả! Một gương mặt chữ điền to tướng! Cái này gọi là tướng mạo tốt hả? Có lẽ đối với lớp thế hệ trước, mặt chữ điền là thuộc dáng mặt có phúc, nhưng với gu thẩm mỹ hiện nay, thứ lỗi cho Hà Mạn Mạn không thể xem tiếp

Ngẫm lại trong ba người, tướng mạo của Phùng Dực Dương có hơi lép vế, nhưng cũng là một chàng trai thanh tú đẹp trai đúng chuẩn

Gần đây, Hà Mạn Mạn đã quen lăn lộn dưới trướng hai7yêu tinh cực phẩm như Lục Ly và Hạ Tu Dục trong thời gian dài, quả thật không cách nào chấp nhận một khuôn mặt chữ điển vĩ đại như thế.

Cứ thế, sau hai ngày chịu đựng những bài giới thiệu như nhồi vịt và tẩy não của bà ngoại, cuối cùng Hà Mạn Mạn cũng chịu không nổi

Nhân một ngày có tiết Tiếng Anh của Lục Ly, Hà Mạn Mạn dậy thật sớm, đang lúc bà ngoại không chú ý, cô xách cặp đến lớp tham gia tiết thảo luận của Lục Ly.

Dù chỉ nhìn Lục Ly từ xa, nhưng cũng được thỏa con mắt và mát lòng.

Không biết có phải do cô quá nhạy cảm hay không, dường như từ ngày xảy ra sự việc, thấy Lục có ý lảng tránh cô...

đại học, vài tuần trước tuần thi học kỳ, thông thường các giáo viên đều tạm ngưng dạy bài mới, thay vào đó là tiết thảo luận

Sinh viên có quyền không tham gia

Nếu đến lớp thì sẽ được giáo viên ôn tập, không đến thì cứ ở ký túc xá muốn làm gì tùy thích

Sáng sớm hôm nay, Hà Mạn Mạn không về ký túc xá mà trực tiếp đến giảng đường

Vốn tưởng rằng tiết thảo luận thì sẽ không có bao nhiêu người, mọi người sẽ tự học ở ký túc xá hoặc đến phòng tự học đọc sách, hoặc nghiên cứu các phương án gian lận

Nhưng sự thật chứng minh rằng Hà Mạn Mạn còn quá non tre.

Too young, too simple...

(Quá trẻ, suy nghĩ quá đơn giản.) Vừa đặt chân vào lớp học, Hà Mạn Mạn còn tưởng mình đi nhầm, lùi lại hai bước xem lại bảng số lớp, không sai, chính là lớp này

Trong lớp học hoàn toàn không có không khí tiết thảo luận, hầu như không một ai vắng mặt

Ngược lại, còn có rất nhiều người mà trước đây Hà Mạn Mạn chưa gặp qua

Thậm chí có những sinh viên bất chấp trời lạnh ngồi ngay bậc thềm trước cửa đọc sách

Nói là đọc sách, chẳng qua là đặt sách trên đùi, tay chống cằm nhìn người đang đứng trên bục giảng

Thấy tình trạng này, Hà Mạn Mạn không khỏi thắc mắc! Hiện đã là cuối học kì rồi đúng không? Bây giờ đang là tiết thảo luận, phải không? Tiết học này, tất cả nữ sinh đến vì Lục Ly, còn nam sinh đến vì tiết học của Lục Ly

Nói thật, chất lượng tiết học của Lục Ly khá là tốt, hoàn toàn dựa theo phương pháp giảng giải ở nước ngoài của anh, tự do dân
chủ, có thể tùy ý phát biểu, chỉ cần có liên quan đến bài giảng là được, trong thời gian tiết học toàn bộ giao lưu bằng tiếng Anh, dù cho nói chuyện phiếm cũng phải sử dụng tiếng Anh

Một đi hai lại, dù cho bình thường không học, năng lực tiếng Anh cũng tiến bộ thần tốc.

Hơn nữa, sau mỗi tiết học, Lục Ly đều chiểu một đoạn phim tiếng Anh cho mọi người xem, nhưng chưa lần nào phát hết phim

Sau tiết học, những sinh viên bị phim hấp dẫn sẽ chủ động tìm xem

Lục Ly cũng thường xuyên giới thiệu một vài cuốn sách nguyên bản gốc, dùng để hỗ trợ mọi người học tiếng Anh tốt hơn

Ngoài ra, còn một số bài hát tiếng Anh, chỉ sau vài lượt nghe là có thể hiểu đại khái ý nghĩa trong đó, rất hiệu quả trong việc rèn luyện thính lực.

Không biết từ lúc nào, sau thời gian ở lớp, tiếng Anh đã chiếm một phần lớn trong sở thích của sinh viên

Nhưng không phải là bị cưỡng chế học tập mà là chủ động hấp thu.

Là một thầy giáo, Lục Ly đã làm rất tốt vai trò của mình.

Tuy là tiết thảo luận, nhưng Lục Ly vẫn đứng trên bục giảng, trong tay cầm cây bút Pelikan, cúi thấp đầu, không rõ anh ta đang viết gì.

Nhiều ngày không gặp, anh dường như gầy hơn, khi nhìn nghiêng những góc cạnh trên gương mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, chiếc sống mũi thẳng như được gọt đẽo bằng dao, một chiếc kính gọng vàng chễm chệ trên đó, phong cách của một học giả nhưng lại khiến người nhìn vô cùng thỏa con mắt.

Rất nhiều nữ sinh trong tay cầm sách nhưng mắt lại dán chặt trên người Lục Ly không chớp một cái, thật không biết là các cổ đến để ôn tập hay đến đây ngắm trai đẹp.

Cam Lộ ngồi phía dưới, phát hiện Hà Mạn Mạn đang đứng ngay cửa ngẩn ngơ nhìn Lục Ly, vành mỏi cổ cong lên, không tin vào mắt mình mừng rỡ hô to, “Mạn Mạn!”

Giọng của Cam Lộ không hề nhỏ, cả lớp lập tức dồn mắt về phía Mạn Mạn

Những người không quen cô thì chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục việc của mình, những người biết cô thì lại rất chú ý đến cô

Bàn tay cầm bút của Lục Ly đột nhiên khựng lại, ngước mắt nhìn cô, phát hiện cô cũng đang nhìn mình, ánh mắt của cả hai chạm nhau trong vài giây

Sau đó Lục Ly thản nhiên cúi đầu tiếp tục công việc của mình, dường như hoàn toàn không để tâm, nhưng chỉ có anh biết, sau khi nhìn thấy Hà Mạn Mạn, đến một con chữ cũng không lọt được vào đầu anh

Dường như khoảng thời gian này, cô gầy đi khá nhiều..

Hà Mạn Mạn cũng nhanh chóng dời mắt khỏi người Lục Ly

Ngồi xuống bên cạnh Lâm Khiết, cô lại lén lút nhìn anh lần nữa, phát hiện anh ta hoàn toàn không chú ý đến mình, cô thở dài, cúi đầu thất vọng, cười miễn cưỡng và lí nhí gật đầu chào mọi người xung quanh.

Lâm khiết ra vẻ bí mật áp sát tai cô, nói việc mình được tặng một cái vị tính xách tay, còn là hiệu Apple phiên bản cao cấp, không biết anh chàng Lôi Phong tốt bụng nào biết cứu trợ thiếu nữ nghèo khó..

Hà Mạn Mạn và Lâm Khiết thủ thỉ buôn chuyện, nhìn chiếc điện thoại trong tay mà Lục Ly đã cho mình mượn, cô dở khóc dở cười..

Điện thoại của mình chắc cũng được xem là quà cứu trợ của Lục Ly cho cô...

Sách của hai người mở ra trên bàn, nhưng đến một chữ cũng không xem, cử trò chuyện suốt

Đang lúc nói chuyện, điện thoại của Hà Mạn Mạn nhận được một tin nhắn, cô cúi đầu lặng lẽ mở ra xem, là Khúc Minh

“Gần đây bận gì thế, tại sao gọi điện thoại cho cậu mãi vẫn không bắt máy?” A! Giọng điệu này, tưởng cậu ta là bạn trai của mình chắc? Hà Mạn Mạn thở dài, chậm rãi soạn một câu, ngữ điệu có chút khô khan, tựa như có thuốc súng trong đó và bấm “trả lời”

“Làm phiền trưởng lớp lo lắng, đây là chuyện riêng của tôi.” Tin nhắn gửi đi rất lâu Hà Mạn Mạn vẫn không nhận được tin trả lời, nhưng cảm giác có một ánh mắt chăm chú nhìn cô từ phía sau, cô chắc chắn đó là một ánh nhìn giận dữ, ít ra cô cảm thấy sau ót mình nóng như bị lửa đốt

Khoảng thời gian này, Đoàn Nghệ Lâm đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc này điện thoại lại rung lên, Hà Mạn Mạn cầm lên xem, lại là Khúc Minh

“Cậu ghét tớ đến thế à? Tớ có điểm nào không xứng với cậu?” Gương mặt Hà Mạn Mạn lạnh lùng, không một giây do dự, trả lời ngay lập tức, “Lớp trưởng đại nhân anh minh thần võ, là tôi không xứng với trưởng lớp đại nhân.” Tin nhắn này gửi đi, ngọn lửa giận phía sau cô càng lúc càng mãnh liệt

Hà Mạn Mạn cố gắng chịu đựng ánh nhìn nặng nề ấy, tin nhắn vừa gửi đi không lâu thì nghe thấy một tiếng đập bàn rất lớn, âm thanh cực to, khiến cho những người đang chăm chú học đều giật mình

Lục Ly cũng chú ý đến, anh im lặng quan sát, thầy Khúc Minh đang nhìn Hà Mạn Mạn cực kỳ tức giận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện