Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Từ chối


trước sau

*

Phía bên trong chiếc nhẫn có kí hiệu “PT”, cô nhìn chằm chằm vào nhẫn và nói với Khúc Minh: “Cậu cũng nói rồi đấy, nhẫn kim cương là để tặng vợ, cậu lại tặng tôi bạch kim (Platinum)

Vậy có thể hiểu rằng cậu nhận định vợ tương lai của cậu không phải là tôi, do đó tôi có thể rút ra kết luận như sau...” Hà Mạn Mạn cẩn thận đặt chiếc nhẫn vào trong hộp, đóng nắp lại, trả về tay của Khúc Minh

Khí thể toát ra quanh người chính là phong thái khi cô đang trong cuộc thi hùng biện.

Hà Mạn Mạn nhìn xuống Khúc Minh đang đần mặt ra, nói: “Chính cậu cũng cảm thấy sau này mình sẽ thay lòng..

Vậy thì tại sao tôi phải chấp nhận lời tỏ tình của cậu chứ?” Thật là một chiều lật ngược tình thế tuyệt diệu, hỏi đến2nỗi Khúc Minh ngẩn cả người

Hà Mạn Mạn kéo chặt áo bông của mình, hít mũi, nhìn Khúc Minh một cách chán ghét

Thật tình, chị đây mới vừa khỏi bệnh lại còn phải từ tốn đứng đây dạy dỗ cậu về quan điểm tình yêu? Nếu Khúc Minh thật sự thích Hà Mạn Mạn, có lẽ cô sẽ không dứt khoát đến như vậy

Nhưng dùng cách thức này để ép buộc cô, cậu ta không biết ngượng à?

Hà Mạn Mạn lịch sự vươn tay đỡ lấy Khúc Minh, trong lòng thầm cảm thán, cậu ta đúng là một tên ngốc, cô nuốt chút nước bọt cho thấm giọng, nói:

“Như này đi, cậu cứ nghe lời khuyên của tôi, cậu là một thanh niên tài ba của thế kỷ mới, không lo ăn, không lo mặc, nhà giàu, lại còn đẹp trai, học giỏi, tương lai chắc chắn có tiền đồ9rộng mở

Sao cứ phải vướng vào một đứa bấp bênh như tôi chứ

Nào, nhìn về phía trước, nơi đó có hào quang vạn trượng, củ cải cà rốt gì cũng có, cậu cứ tha hồ chọn.”

Khúc Minh cầm lấy hộp nhẫn và bó hoa hồng

Cậu ta cứ như vừa bị Hà Mạn Mạn tẩy não, ánh mắt thơ thẩn nhìn gương mặt tươi cười của cô

“Lớp trưởng đại nhân, tôi tin cậu!” Hà Mạn Mạn vừa nói vừa gật đầu tỏ vẻ tin tưởng với Khúc Minh, còn làm một tư thế cổ vũ cậu ta

Lâm Khiết đứng trong đám đông nhìn cái miệng lanh lợi của Hà Mạn Mạn nói đến mức làm cho Khúc Minh á khẩu, cô lau mồ hôi hột, xoay người nhìn về phía hai người chị em đứng bên cạnh: “Tối nay về phòng đừng nói gì cả, quỳ bàn phím nhận tội đi6nhé.”

Màn kịch kết thúc

Tuy rằng đến cuối cùng Khúc Minh vẫn nói câu sẽ không bỏ cuộc gì đấy, nhưng chung quy vẫn là một cách trọn vẹn để các cô gái trong trường không ghi hận và cũng để cho cậu ta không vướng phải rắc rối

Những cô cậu xem kịch trên sân tập thấy không còn gì vui nữa nên cũng nhanh chóng giải tán

Hà Mạn Mạn kéo ba đứa bạn kia về ký túc xá, vừa đi vừa lải nhải: “Mấy cậu này, cũng biết nghĩ cho tớ ấy nhỉ.” Nói rồi lại túm lấy Lâm Khiết đang muốn bỏ trốn

Lâm Khiết cúi đầu xin tha tội, cất giọng run rẩy nhận lỗi

Nói xong đôi ba câu, cả bọn cũng chỉ xem như một trò đùa vui, chẳng ai để bụng

Quan trọng là Hà Mạn Mạn độ lượng, không chấp nhặt những chuyện vụn vặt

Bốn cô0gái cười nói sôi nổi về dáng vẻ lúc này của Hà Mạn Mạn khi hạ gục Khúc Minh, vừa cười vừa tiến về ký túc xá

Đi ngang qua dãy phòng giáo viên lại nhìn thấy chiếc xe BMW của Lục Ly, nụ cười trên môi của Hà Mạn Mạn lập tức biến mất

Bởi vì cô thấy thầy Lục nhìn bốn người bọn cô đang lôi lôi kéo kéo nhau đầy tí tởn

Bởi vì chuyện lúc nãy, Lục Ly không muốn đi chơi với Hạ Tu Dục nữa nên trực tiếp đưa anh ta về nhà

Chợt nhớ ra giáo án vẫn còn ở trường, anh lại quay về một chuyển

Ai ngờ nhìn thấy Hà Mạn Mạn cười đùa ở khu vực phòng ở cho giáo viên này.

Vui thế ư, xem ra chàng trai kia thành công rồi nhỉ?

Lục Ly chuyển dời tầm mắt, không hề chào Hà Mạn Mạn một7tiếng, vứt luôn tập giáo án trên tay mình lên ghế lái phụ

Màu sắc miếng dán kính chắn gió xe BMW khá tốt, nhưng Hà Mạn Mạn và ba người đang đứng bên ngoài xe đều nhận ra người ngồi bên trong là Lục Ly

Bởi vì ở trường này, chỉ có một mình thấy Lục lái BMW đi dạy

Sau khi Lục Ly phát hiện Hà Mạn Mạn đã nhìn thấy mình, anh nở nụ cười cứng đơ, hừ lạnh một tiếng rồi nhấn ga

Âm thanh của động cơ xe khá lớn

Bổn cô gái còn chưa kịp chào hỏi, chiếc BMW đen bóng loáng đã chạy vụt qua bọn họ.

Gương mặt nghiêng tinh xảo của Lục Ly và cổ tay rắn chắc của anh, cùng với bàn tay thon dài đang nắm tay lái lướt nhanh trước tầm mắt của Hà Mạn Mạn

Bốn cô gái bỗng cảm thấy kì lạ, thầy Lục đang khoe xe đẹp đấy ư? Lâm Khiết nhìn chiếc BMW xa hoa biến mất ngay phía cổng trường, cong môi lắc đầu: “Chắc là không nhìn thấy tụi mình đấy.” Những người kia đều gật đầu tán thành, nhưng Hà Mạn Mạn lại cau mày, thấy hơi khó tin.

Rõ ràng cô thấy thầy Lục đã nhìn về phía bên này rồi, hơn nữa còn chạm mắt với cô hết mấy giây cơ mà...

Cô không thể nào nhìn lầm được..

Cơn phẫn nộ được đè nén cùng cực đã nuốt lấy một Lục Ly hiền hòa thường ngày, anh cũng không biết mình bị cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ bức bối

Đêm khuya yên tĩnh

Hà Mạn Mạn tắm xong, vốn dĩ cảm thấy khá mệt nhưng nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được

Nhớ lại dáng vẻ của Lục Ly, Hà Mạn Mạn cử cảm thấy đã có chuyện gì đó xảy ra với anh.

Hơn nữa, cô cũng không hiểu tại sao, khi đứng giữa ánh nến và nhìn dáng vẻ của Khúc Minh, đột nhiên lại nhìn cậu ta ra thấy Lục

Chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, thầy Lục cao hơn một chút nhưng lại gầy hơn, không có cơ bắp cuồn cuộn như Khúc Minh quanh năm chơi bóng rổ nhưng vẫn có đường nét do thường xuyên tập luyện, nhìn thì tưởng gầy những thực ra rất săn chắc.

Nhớ lại lần trước khi cô bị bệnh, bóng lưng khi tìm thuốc của thầy Lục hướng về phía cô, còn có cả bóng lưng khi anh nấu ăn

Quả thật là người đẹp, chỉ một bóng lưng cũng có thể quyến rũ người khác, chỉ một đường nét cũng có thể khiến con người ta chảy máu mũi

Nhưng còn chuyện ngày hôm nay, nếu người quỳ ở đó là thầy Lục, người cầm nhẫn và hoa tươi là anh thì cô có đồng ý không...

Hà Mạn Mạn chợt mở to đôi mắt, cô bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho giật mình, chỉ muốn tát lên mặt mình một cái

Cũng không biết mọi ngày cô nghĩ gì mà lại toàn tơ tưởng đến những việc không thể này..

Người ta là thầy giáo nhân dân ưu tú, là người tình trong mộng của toàn dân tộc Trung Hoa, muốn gì cũng có

Đẹp trai thế kia, mẫu người phụ nữ nào mà chẳng có, sao có thể để ý đến cô nhóc chưa đủ lông đủ cánh như cô chứ..

Ôi ôi ôi, vấn đề vốn dĩ không phải là người ta có để ý đến cô hay không

Người ta là thầy giáo, còn cô là học trò, vai vế cách nhau thế kia cơ mà..

Hà Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy mình hơi hồi hộp và chột dạ

Bên tai truyền đến tiếng ngáy khe khẽ do viêm mũi của Cam Lộ cùng với tiếng trái tim đập đầy hoảng hốt của cô

Hà Mạn Mạn biết chắc chắn mình đã đỏ mặt rồi..

Cô cảm thấy mình chẳng thể ngủ ngay được, bèn lật tìm tin nhắn điện thoại

Bất ngờ phát hiện nằm ngay vị trí đầu tiên trong danh sách “tin đã đọc” là tin nhắn của thầy Lục

Đêm ấy, cô không có nơi nào để đi và anh đã đưa cô về, cuối cùng gửi cho cô một tin nhắn: “Good dream, my Bulb girl.” “Ngủ ngon nhé, cô gái bóng đèn của tôi...”

Hà Mạn Mạn chầm chậm lẩm bẩm ra thành tiếng

Không biết vì sao, tâm trạng bỗng chốc bình ổn lại

Một giây sau đó, Hà Mạn Mạn rất muốn biết thấy Lục đang làm gì, tại sao hôm nay lại tức giận

Nếu thật sự có chuyện gì đó, thân là một học trò đã từng được thấy Lục khuyên bảo, cô cũng mong rằng có thể khuyên bảo lại thấy, cứ coi như là báo đáp

Hà Mạn Mạn soạn một tin nhắn:

“Thầy Lục, thầy ngủ chưa?”

Cô chần chừ khá lâu mới gửi đi

Nhưng vừa ấn phím gửi thì Hà Mạn Mạn liên hối hận

Gửi tin nhắn giữa đêm khuya..

Sao cô cứ cảm thấy mập mờ thế này...

Đúng vào lúc Hà Mạn Mạn cắn răng ngượng ngùng thì điện thoại lại rung lên một cái.

Hà Mạn Mạn lập tức mở tin nhắn

“Vẫn chưa.” Hai chữ đơn giản

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Lục Ly, Hà Mạn Mạn không nhịn được nở nụ cười

Cô cắn môi, mặc kệ là có mập mờ hay không, tiếp tục soạn tin nhắn:

“Thầy được tỏ tình bao giờ chưa?”

Gửi xong tin nhắn này, Hà Mạn Mạn lại muốn và cho mình một bạt tai

Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi à? Thấy Lục có cả nhan sắc lẫn vóc dáng, một cực phẩm như thế, đi đến đâu cũng sẽ trở thành một nhân vật nổi bật và là đối tượng của nhiều người thôi

Người ở đầu bên kia nhìn thấy câu hỏi của Hà Mạn Mạn gửi đến thì thấy hơi đau đầu,anh tạm gác lại công việc trên tay, sắc mặt không được tốt lắm, trả lời lại một câu:

“Đã từng.”

“Hôm nay em cũng được người ta tỏ tình, đoán chắc là bây giờ em lại trở thành nhân vật chính trên diễn đàn của trường rồi...”

Lục Ly không biết tại sao mình nhìn điện thoại mà lại thấy hơi bực bội

Anh thoát khỏi giao diện soạn văn bản, ngón tay nhấp nhẹ vài cái liền đến trang diễn đàn của Đại học A

Lượt truy cập nhiều nhất là một đoạn video do sinh viên quay với chủ đề - “Tặng nhẫn thì phải tặng nhẫn kim cương“.

Lục Ly nắn day sống mũi một cách mệt mỏi, chân mày cau lại, mở video ra

Nhân vật chính của video là Hà Mạn Mạn - người đang gửi tin nhắn cho anh

Anh đặt điện thoại xuống, cầm lấy tách cà phê đưa lên môi nhấp một ngụm.

Bên trong một biển nến lung linh, Hà Mạn Mạn với mái tóc bù xù đang khoác áo bông, không biết đang nói gì với chàng trai quỳ dưới đất

Lục Ly nhìn kĩ một lượt mới thấy rõ chàng trai ấy là lớp trưởng Khúc Minh

Ánh mắt Lục Ly chùng xuống, lại cảm tách cà phê lên nhấp một ngụm

Bật loa máy tính, giọng nói mềm mại của Hà Mạn Mạn lập tức vang lên:

“Không phải nhẫn kim cương....” Hà Mạn Mạn trong video đang cầm thứ gì đó

“Chẳng phải nhẫn kim cương là để tặng VỢ ư?” Chàng trai đang quỳ cất tiếng nói.

“Ỗ, cậu cũng nói rồi đấy, nhẫn kim cương là để tặng vợ, cậu lại tặng tôi bạch kim

Vậy thì cũng có thể hiểu rằng cậu nhận định vợ tương lai của cậu không phải là tối, do đó tôi có thể rút ra kết luận như sau...” Hà Mạn Mạn nhét hộp nhẫn kia vào trong tay Khúc Minh.

“Chính cậu cũng cảm thấy sau này mình sẽ thay lòng..

Vậy thì tại sao tôi phải chấp nhận lời tỏ tình của cậu chứ?”

“Cậu cứ nghe lời khuyên của tôi, cậu là một thanh niên tài ba của thế kỷ mới, không lo ăn, không lo mặc, nhà giàu, lại còn đẹp trai, học giỏi, tương lai chắc chắn có tiền đồ rộng mở

Sao cứ phải vướng vào một đứa bấp bênh như tôi chứ

Nào, nhìn về phía trước, nơi đó có hào quang vạn trượng, củ cải cà rốt gì cũng có, cậu cứ tha hồ chọn.”

“Lớp trưởng đại nhân, tôi tin cậu!” Cái miệng nhỏ của Hà Mạn Mạn liên láu không ngừng, nhưng mỗi câu đều có logic sâu sắc

Chiêu thức lật ngược tình thế này quả là tuyệt diệu! Trông thấy biểu cảm sau cùng của Hà Mạn Mạn, đôi mắt ngập tràn mong mỏi, cường điệu và kích động đến nỗi khiến người ta lầm tưởng trong mắt cô có ánh hừng đông

“Phụt!” Lục Ly đang uống cà phê bỗng phun hết lên tài liệu của mình, nhưng anh không mảy may bận tâm, chỉ vỗ ngực ho khan vài tiếng

Nhìn thấy đống tài liệu mình bận rộn cả đêm trở thành giấy vụn, Lục Ly chẳng những không hề tức giận, trái lại khóe môi còn nhếch lên thành một đường cong có biến độ khá lớn.

Cái cô Hà Mạn Mạn này đúng là..

Lục Ly lắc đầu cười..

Anh cầm lấy điện thoại thì thấy tin nhắn của Hà Mạn Mạn gửi đến, lúc nãy anh mải xem video nên không chú ý: “Thầy ơi, em không biết tại sao thầy lại không vui, hy vọng sau khi thấy xem xong video này sẽ cười vui vẻ, chúc thầy ngủ ngon.” Lục Ly khẽ cười, anh đặt điện thoại sang bên phải, nhìn đống bừa bộn trên bàn rồi lại tiếp tục công việc cứu vớt tài liệu của mình

Đoán chắc có lẽ Hà Mạn Mạn đã ngủ rồi, anh không làm phiền cô nữa

Chỉ nhìn vào màn hình điện thoại lẩm bẩm một câu, như đang thủ thỉ..

Ngủ ngon nhé, cô học trò Mạn Mạn..

Mọi thứ như Lục Ly phỏng đoán, Hà Mạn Mạn gối đầu trên điện thoại ngủ thiếp đi

Ngay lúc Lục Ly nói câu chúc ngủ ngon, Hà Mạn Mạn dường như đã nghe thấy, cô nhắm mắt lại, trong giấc ngủ, cô nở nụ cười nhè nhẹ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện