Harry bụm mặt ngồi chồm hổm dưới đất, ý niệm này không biết xuất hiện từ khi nào, hình như là vào cái ngày y đến hầm theo thói quen ấy, bởi vì thấy thời tiết tương đối lạnh, cho nên Snape chuẩn bị cho bữa thứ tư của y thêm một chén súp.
Lúc ấy y rất giật mình, sau đó thấy Snape nhìn qua, cho nên lập tức ngồi xuống ăn, cuộc trò chuyện tối hôm đó giáo sư hỏi y tùy tiện trả lời, nhưng sau khi về ký túc xá lại thức trắng nguyên đêm.
Xoắn xít mấy ngày...Harry bắt đầu suy nghĩ là y nên đi tỏ tình với giáo sư trước, hay là chờ thầy ấy nói, kết quả....Harry than khóc trong lòng, tình huống bây giờ tự y tạo ra, nhưng y không cảm thấy mình tài đến mức có thể đổi chủ nhân của đôi mắt xanh lá trong lòng thầy ấy thành mình được, xanh cũng có xanh this xanh that mà! Trong lòng thầy ấy, mắt của má Lily chắc là rừng rậm yên tĩnh, còn y là rong rêu trên hồ trong vườn hoa á!
Sau khi mắc chứng khủng hoảng giao tiếp, Harry một khi đã bắt đầu xoắn xít, thể nào cũng càng ngày càng dài dòng, bây giờ cũng thế, ai có thể nhìn ra được trong lòng con người đang nhìn hành lang bằng ánh mắt khinh bỉ kia lại có hàng tấn chữ cái chạy vòng vòng đâu....!
Tại sao mắt ba ngày xưa lại màu đen chứ, chỉ cần nhạt một chút, mắt y sẽ giống mẹ hơn rồi, bỏ qua vấn đề mắt đi, tướng mạo y giống ba như thế, nếu không đổi kiểu tóc, thể nào giáo sư nhìn y cũng chỉ nhớ y là con trai của cái người cướp nữ thần của hắn thôi! Aaaaaa,.....!
Nội tâm Harry như phát điên, Snape hoàn toàn không biết gì hết, dù sao Harry cũng đã tìm ra cách che giấu cảm xúc của bản thân, hắn bây giờ còn đang bận phê luận văn của mấy thứ "Mãi mãi cũng sẽ chẳng bao giờ phân biệt được sâu bướm và sâu bình thường".
Chạy đến bên cạnh Harry vài phút, đủ để Snape áp chế cái sự "muốn đi làm bảo mẫu" trong lòng hắn xuống, hơn nữa sau khi biết hắn không cần lo lắng chuyện Potter sẽ tâm thần phân liệt, vậy hắn cũng chẳng cần tối nào cũng bỏ sức lực bằng với lúc giao thiệp với Chúa Tể Hắc Ám ra để tư vấn tâm lý cho Harry, tâm trạng vô cùng tốt viết một chữ O lên luận văn của Slytherin nào đó.
Harry vẫn còn đang lao động phục vụ bên này hoàn toàn không biết bữa thứ tư của mình đã hết, y còn đang bận nghĩ cách biến "ngọc lục bảo" trong lòng Snape thành "rêu trong hồ".....Merlin trước cửa vườn hoa của Arthur chứ! Độ khó không thấp hơn lần tỉ thí ngày xưa của y với Chúa Tể Hắc Ám chút nào!
Vừa suy nghĩ viễn vông, vừa dọn vệ sinh, chờ đến khi Harry hồi thần, đã có thể nhìn thấy ánh sáng từ rừng Cấm qua cửa sổ, mà lý do Harry hồi thần là vì cảm nhận được số ma lực ít ỏi còn lại của bản thân...Harry nhìn vị trí của mình, y không biết Hogwarts có bao nhiêu tầng, nhưng y biết chắc chắn mình không phải ở cái tầng kia, nhìn cái cửa phòng học quen quen trước mặt...Harry nhanh chóng quan sát khung cảnh xung quanh, sau đó tự kiểm tra thời gian, tuyệt, y