Hot Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

"My Prince" Bắt Đầu Khởi Động


trước sau

Advertisement
” Rầm! Rầm!!!”

- NÀO CẢ LỚP TRẬT TỰ NGHE THÔNG BÁO MỚI ĐÂY!

Sau một hồi đập bàn cùng “gào thét” nhiệt tình, cuối cùng cô bạn Bí thư xinh đẹp Ann cũng tạm thời dẹp dc cái chợ vỡ là lũ con gái lớp tôi.

Im ắng. Im ắng…

- E hèm- Ann hắng giọng- Ngày 25 tháng tới trường sẽ tổ chức cuộc thi ” My Prince”. Thể lệ cùng những thông tin chi tiết đã ghi đầy đủ trong thông báo này, lát nữa Ann sẽ phát ọi người đọc, bạn nam nào muốn đăng kí thì lên văn phòng đoàn gặp thầy Tom. Còn bây giờ có một việc quan trọng thế này: Lớp chúng ta dc nhà trường yêu cầu cử ra 20 bạn nữ để tham gia vào đội cổ vũ của trường, 1h30 chiều nay phải nộp danh sách rồi nên những bạn nào muốn tham gia thì tới đây ghi tên luôn.

Xì xầm xì xầm

- Ey, đội cổ vũ có phải là sẽ dc đứng gần sân khấu hơn không?

- Tất nhiên rồi, hơn nữa còn thường xuyên có mặt tại nhà thể thao đa năng để luyện tập suy ra chắc chắn là dc ngắm, thậm chí là nói chuyện với các anh chàng đẹp trai tham gia cũng nên…

- Ờ nhỉ, nghe nói đấy là chỗ các thí sinh tham gia luyện tập và thi đấu mà.

- YEAH! Thế thì đăng kí thôi, đội cổ vũ muôn năm!!!

Và sau chuỗi bàn bạc tính toán rất chi là kĩ lưỡng như thế, không phải 20 mà hầu hết toàn bộ con gái lớp tôi đều tập trung quanh bàn Ann. Cô bạn phải rất vất vả để chọn ra dc những gương mặt ” sáng giá nhất” đủ tiêu chuẩn tham gia. Gớm thật, còn kinh khủng hơn cả thi người đẹp nữa: nào là phải cao trên 1m60, cân nặng giới hạn không quá 50 kg, rồi cả… số đo, ngoại hình sáng một chút, vv và vv…Mệt! Nhưng trong số đó lại không có tôi và Susan. Tôi quay sang hỏi cô bạn lạnh lùng:

- Hey, sao cậu không đăng kí? Cậu mà lên ghi tên thì chắc chắn là dc chọn đầu tiên!

- Cậu nghĩ tôi ham hố mấy trò đó sao? Nếu cậu thích thì cứ tham gia đi.- Vẫn cắm mặt vào laptop, thậm chí còn không ngẩng lên nhìn tôi lấy 1 lần, Susan điềm nhiên trả lời.

- …

Bí từ! Hay là không còn gì để nói? Thực hết chịu nổi tảng băng này mất thôi!!! Grừ…

***

Tại phòng tôi

Lia đứng trước gương, xoay đi xoay lại với các bộ váy lung linh của mình.

- Cậu có thể ngồi im một chỗ đi dc không? Chóng mặt quá!

- Xùy, Judy, cậu xem bộ này đã dc chưa? Hay tớ thử cái đầm dạ hội này nhé?

Tôi thở dài:

- Cậu định đi trình diễn thời trang đấy à? Tớ thấy cái váy nào cũng đẹp hết mà.

- Kệ cậu ta đi – Susan chen ngang, lần đầu tiên cô ấy đã chịu rời mắt khỏi cái máy tính chết tiệt kia để nói chuyện, cho dù không chỉ với mình tôi – Có người đang muốn gây ấn tượng thật tốt với các hoàng tử đêm 25/ 4 tới đấy!

Cô bạn xinh đẹp dẩu môi:

- Các cậu đúng thật là, 4 năm mới có một lần, à không, chúng ta sẽ chỉ có 1 lần duy nhất để dc chiêm ngưỡng cuộc thi quy tụ đầy đủ các chàng trai trên cả tuyệt vời ở học viện Royal này thôi đấy, ít nhất cũng phải để lại chút dấu ấn gì đó chứ.- Lật qua lật lại các bộ váy có đính kim sa lấp lánh, Lia tiếp lời- Chẳng nhẽ các cậu định ra trường rồi mới quay lại ngắm các đàn em à? Haizzz thôi nào, lại đây chọn giúp tớ đi, mai tớ còn phải mua thêm ít phụ kiện nữa, mấy cái hay dùng để hết ở nhà rồi.

- …

- …

Có hai con người lại tiếp tục im lặng. Susan làm nốt phần bài tập về lập trình của mình, còn tôi hichic, đau đầu với đống áo quần chất ngày một cao lên kia của Lia. Hu hu hu còn tận 1 tháng nữa cơ mà???

Luôn mấy hôm sau đó, tôi đến lớp trong tình trạng thường xuyên dc Chu công ghé thăm, tiếc là không dán
Advertisement
hé răng ” tâm sự” với ông ấy nửa lời. Vì sao ư? Các bạn đi mà hỏi công chúa điệu đà Lia ấy! Ban ngày luyên thuyên chưa đủ ( chúng tôi học khác lớp buổi sáng, buổi chiều tôi lại thường bị Rei lôi kéo đi chơi, không thì cũng lên thư viện đọc thêm tài liệu chuyên ngành), thế nên cứ đem đến là lại trèo qua giường tôi đòi ngủ cùng, ngủ gì đâu, toàn mượn cớ kể chuyện mấy anh chàng đẹp trai tập luyện ở sân bóng thôi. Haizzz, đén Rei cũng không chịu nổi mà hét lên với tôi:

- EM YÊU!! TỐT NHẤT LÀ CHUYỂN VỀ NHÀ REI Ở ĐI, CỨ THẾ NÀY THÌ CÓ KHÁC NÀO QUỐC BẢO TRUNG HOA ĐÂU CHỨ!!!

- Hu hu, thì Judy cũng có muốn như thế đâu, nhưng cũng tội cho Lia mà. Với lại mẹ mình không cho ra ngoài ở đâu.

Hôm ấy, trước lúc tôi xách đống hành lý lỉnh kỉnh lên ô tô để đến cái thành phố xa lạ này, mẹ tôi cứ không ngừng ặn dò: ” Bên ngoài không an toàn, nhất định con phải ở trong khu kí túc trong trường đấy, mẹ sẽ thường xuyên gọi điện kiểm tra. Con gái lớn rồi, rời xa vòng tay của mẹ phải biết tự chăm lo bảo vệ mình nghe chưa?”. Tính mẹ tôi là thế đấy, 18 năm qua không khi nào bà thôi lo nghĩ cho tôi, từng chút một…

***

Chiều

Tôi đang lang thang tại sân trường thì một giọng nói ngọt ngào ( nhưng với tôi thì chẳng khác nào giọng của hung thần) vang lên sau lưng khiến bỗng chốc khung cảnh lãng mạn trước mắt tôi bay đi sạch.

- Nguyễn Hoàng Linh Đan!

- Dạ có em!- Tôi đứng nghiêm giơ tay chào kiêu quân đội quay lại nhìn kẻ vừa gọi thẳng cả tên họ của mình. Đấy, biết ngay mà, là anh ta- người đã “cho không” tôi túi đồ ăn lần trước.

- Cô… thú vị thật đấy!- Hắn ta phì lên cười một cách rất… đẹp. Hic, sao mọi người xung quanh tôi ai cũng cười duyên hết thế này? “May mà mình có sức đề kháng tốt!”, tôi tự nhủ.

- Anh… gọi tôi có việc gì?

- Cứ có việc mới dc gọi sao? Tôi đi ngang qua đây, thấy cô nên gọi lại thôi chứ cũng chẳng có việc gì cả.

- …

May quá, tôi còn tưởng anh ta quay lại đòi cái túi ấy chứ. Ăn vào bụng hết rồi, trả sao giờ? Tiền tiêu vặt tháng này mẹ tôi còn chưa gửi lên nữa. Phù phù!!

- Tôi đã nói mà, cái tên này nhất định tôi sẽ ghi nhớ đấy!

Nói rồi anh ta nháy mắt với tôi. Ôi trời, đã cười rồi còn chưa đủ hay sao mà còn… như thế nữa.” Thịch.. thịch … thịch…”, tim tôi đập mạnh quá trời.

- À, mọi người hay gọi cô là Judy đáng không, vậy tôi cũng gọi cô như thế nhé, Judy!

“Còn xin phép gì nữa, anh gọi rồi đấy thôi!”

- Uhm, cũng dc, nếu anh muốn – Tôi nói với vẻ khách sáo.

- Tôi là Quân, Trần Mạnh Quân, nhưng mọi người hay gọi tôi là Ryan.

- Ồ, thế à.

- Cô là người con gái đầu tiên trong ngôi trường này biết dc tên thật của tôi đấy.

- Uhm… há, sao lại…

- Thôi, tôi có việc phải đi trước đây. Sắp tới sẽ cần đến sự giúp đỡ của cô đấy!

- …

Nhanh như một cơn gió, anh chàng hotboy đó biến mất khỏi tầm mắt tôi.Cái dáng cao cao cùng mái tóc nâu gọn gàng khuất dần sau hàng bằng lăng. Xa xăm…

Anh ta nói như thế là sao?

Truyện convert hay : Tuyệt Sắc Tổng Tài Cực Phẩm Cuồng Binh
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện