Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Nghiện Vợ

Chương 29


trước sau

Advertisement

Có phải là do bọn họ làm?

Nghĩ như vậy, Diễm Tô đột nhiên dừng lại, không thể tin được suy đoán của mình!

Bọn họ dù có nhẫn tâm đến đâu cũng không thể coi thường tính mạng của những hành khách khác trên máy bay chỉ vì muốn cô chết! ... Đột nhiên, tiếng còi chát chúa vang lên, khi Diễm Tô ngước mắt lên, cô nhận ra rằng đã quá muộn, cô đang đứng ở ngã ba đường. Ở giữa, một chiếc ô tô màu đỏ mất tay lái và lao về phía cô.

Ngay khi Diễm Tô nghĩ rằng cô sẽ sắp chết, một tay ai đó kéo cô , và sau đó cô ấy bất ngờ bị ôm vào lòng của ai đó.

- Cô qua đường không bao giờ nhìn xe sao?

Diễm Tô kinh ngạc ngước mắt. Tại sao? Làm thế nào cô lại gặp hắn ta ở đây?

- Tại sao anh lại ở đây?

Khi cô đi ra ngoài vào buổi sáng, cô nhìn thấy rõ ràng hắn ta đang phỏng vấn trên TV thì làm sao mà có thể....?

- Đi với tôi.

Âu Thần nắm tay cô và đi nhanh.

Nhiều người qua đường thốt lên:

- Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá!

- Vừa rồi có thấy anh ấy kéo người phụ nữ vào lòng không, giống như một bộ phim tình cảm thường xuất hiện trên TV vậy, lãng mạn quá…

- Đó là một cặp vợ chồng? Người phụ nữ đó thật hạnh phúc ......

......

Diễm Tô có phần kinh ngạc đi theo hắn đến một nơi an toàn , nhìn thấy những chiếc xe sang trọng đang đậu bên đường, những người còn lại đang ngồi trên ghế lái gật đầu về phía cô.

Diễm Tô lịch sự đáp lại, nhìn Âu Thần

- Anh và quản lí Vệ ra ngoài làm việc sao?

- Tôi đến đây để đòi nợ.

- Đòi nợ?

Âu Thần mặt không thay đổi nói

- Tối hôm qua có người lợi dụng lên cơn sốt để làm chuyện đó với tôi. , Tôi đã mang theo tất cả các bằng chứng.

Nói xong liền kéo cổ áo xuống, trên cổ có vệt màu đỏ.

Diễm Tô mở to mắt không tin nổi, đây đều là tác phẩm của cô sao?Tối hôm qua cô nhớ lại là cô nhìn lầm hắn ta là Lục Khánh Luân mà mặt mày đỏ bừng

- Tôi, tôi không cố ý ... Tôi thực sự xin lỗi ... Có lẽ do vết thương quá đau nên không làm chủ được ý thức. Anh đừng để bụng!

- Cô nghĩ rằng một lời xin lỗi đã kết thúc?

Âu Thần mở miệng, và tiến sát cô với một luồng khí lạnh

- Tôi mong đợi cô sẽ làm gì đó để cảm ơn người mà đã chăm sóc cô . Nếu đối với những người khác ít nhất họ sẽ cho người đó một số phần thưởng ...

- Thù lao?

Diễm Tô bối rối lên tiếng

- Ý anh là ... tiền? Hiện tại tôi không một xu dính túi, thân phận của tôi bây giờ còn chưa lấy lại được .Tôi thực sự không thể làm gì cho anh

- Vậy cô phải chịu trách nhiệm đến cùng!

Có. .... trách nhiệm..... trách nhiệm... đến cùng? ? ?

Đầu óc của Diễm Tô đột nhiên trở nên trống rỗng, cô chỉ vào bản thân với vẻ mơ hồ, hỏi

- Tôi? Tôi chịu trách nhiệm với anh?

- Nếu không? Cô muốn bỏ chạy?

- Không, tôi ...

Diễm Tô chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nợ hắn ta. Thật xấu hổ khi nói về loại nợ này!

- Nếu cô không có trách nhiệm với tôi, tôi sẽ công khai những bức ảnh tối hôm qua cho mọi người bình luận.

- Cái gì? Ảnh? Anh dám chụp ảnh tôi?

Diễm Tô cảm thấy hỗn loạn

-Âu Thần! Anh làm sao có thể lợi dụng người khác trong khi họ gặp nguy nan?

- Là ai đang lợi dụng người khác? Tối hôm qua rất rõ ràng, cô tự chủ động hôn tôi còn nói tôi là đồ cặn bã, tra nam. Bởi vì cô liên tục quấn lấy tôi không buông thì tôi có thể làm gì?

"What?"

Diễm Tô đau đầu "Tối hôm qua, cô thật sự là một tên khốn nạn như vậy sao? Không phải chứ!?"

Cho dù cô mất lý trí như thế nào, cô vẫn sẽ không vượt quá giới hạn!

- Bình tĩnh ! Anh bình tĩnh

Advertisement
trước đi! Tối hôm qua chỉ là hiểu lầm ...

Diễm Tô nghe được hắn hừ lạnh một tiếng, đầu óc rối loạn, xấu hổ hỏi lý do.

- Vậy ... Tối hôm qua chúng ta đã đi tới bước nào?

- Ý cô là gì?

Âu Thần lạnh lùng hỏi.

- Tôi...Tôi không thể nhớ được!

Diễm Tô có chút áy náy, chuyện xảy ra tối hôm qua ban đầu cô chỉ nhớ mơ hồ, nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo cô thật sự không có chút ấn tượng nào! Nhìn thấy Âu Thần tức giận như vậy, cô nghĩ cô đã gây ra một tai họa lớn.

- Cho dù có đến giai đoạn đi chăng nữa thì cô cũng phải có trách nhiệm với tôi!

Âu Thần cắt ngang dòng suy nghĩ của cô

- Cái gì?

Nói như vậy thì bọn cô cũng đã vượt giới hạn mà làm chuyện đó?

Trời ơi!

Diễm Tô thực sự không thể tin rằng cô đã đưa Âu Thần lên giường!

Phải biết rằng hắn là chủ tịch tập đoàn Phong Thần , đứng thứ nhất trong danh sách người giàu của Forbes trong sáu năm liên tiếp, và bao nhiêu phụ nữ mơ ước về hắn ta!

Sao cô có thể làm một điều khốn nạn như vậy!

Mặc dù cô đã đánh mất chính mình, cô đã bị thiệt thòi trong vấn đề này! Nhưng cô cảm thấy mình là người sai! Sao cô có thể đưa người chồng quốc dân của muôn vàn chị em lên giường! Nếu biết chuyện này, cô sẽ không bị người khác chém và đánh chết đó chứ?

Âu Thần nhìn thấy dáng vẻ khó chịu và biểu cảm phong phú trên khuôn mặt cô, trong mắt hắn thoáng hiện lên một nụ cười. Cô gái ngốc nghếch này, nói gì thì cô cũng tin. Hắn quyết định trêu cô một hồi.

- Tối hôm qua tôi đã bảo em dừng lại rồi, sao em vẫn còn làm chuyện đó với tôi?

- Tôi, tôi ... Tôi thực xin lỗi ...

Diễm Tô không ngừng cúi đầu xin lỗi.

- Nói em đừng đụng vào tôi sao em lại một mực quấy rầy tôi?

- Tôi..tôi… tôi thật sự không biết…

- Lên xe, chúng ta từ từ giải quyết chuyện này!

Diễm Tô thấy bộ dáng cao cao tại thượng đã lên xe không khỏi suy nghĩ. Cô buồn bực muốn tự mình tát vào mặt một cái thật đau. Đêm qua, làm sao cô có thể phạm phải chuyện ngu xuẩn như vậy? Bây giờ hắn ta đã chụp ảnh, và bằng chứng nằm trong tay hắn ta. Làm thế nào cô có thể nhìn mặt mọi người khi nó được lan ra?

Miễn cưỡng đi theo hắn ta vào xe, câu đầu tiên của Diễm Tô là

- Âu Thần! À không, anh Âu, chuyện xảy ra đêm qua là tôi đã sai ...

- Ăn đi.

Âu Thần không biết lấy hộp thức ăn còn nóng hổi ở đâu ra ngắt lời cô

- Cô không có tư cách nói chuyện với tôi nếu không ăn hết!

"..."

Có cần phải bá thế không? Anh là trời chắc!

Đang ngồi lo lắng, Diễm Tô không biết phải mở miệng làm sao để hắn bình tĩnh lại. Mùi hương trong hộp thức ăn bay ra, bụng của Diễm Tô khó chịu kêu gào, buổi sáng cô còn chưa ăn, giờ đã là buổi trưa, cô quả thực đói bụng.

Quên đi, ăn cơm trước đã, ăn xong chậm rãi nói chuyện với hắn!

Bất chấp hình tượng quý phái nào, Diễm Tô đều ngấu nghiến nó, chỉ trong chốc lát, cô đã ăn hết thức ăn trong hộp thức ăn của Âu Thần .

- Anh Âu, tôi ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện về mấy tấm ảnh được không?

Cô thực sự lo lắng về việc ảnh bị rò rỉ ra ngoài.

- So với bức ảnh, bây giờ có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Âu Thần đưa tay lau nước sốt salad trên khóe miệng, nhìn cô chăm chú.

Nhìn thấy khuôn mặt anh càng ngày càng gần, Diễm Tô bất động nhìn anh như bị điện giật…

Liệu hắn ta có muốn làm gì cô không?

Không ... !! đây là trong xe ..!!



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện