Lệ Đình Phong trả lời vô tình hợp tình hợp lý, cho dù Thẩm An Nhiên có phát hiện ra điều gì đó không đúng cũng không có cách nào phản bác, thậm chí cũng không nghĩ nhiều.
Hơn nữa, cô luôn muốn giảm bớt lượng thuốc, cuối cùng là bỏ bớt liều thuốc vào buổi tối đi.
Nhà thôi miên tên là Quý Thời Ngôn, là bạn học của Lệ Đình Phong, chuyên ngành hai người học cũng chẳng liên quan gì tới nhau, quen biết hoàn toàn do ngẫu nhiên.
Tìm một người quen thuộc tới thôi miên cho Thẩm An Nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa Lệ Đình Phong tin tưởng con người Quý Thời Ngôn tuyệt đối sẽ không nhiều lời, cũng sẽ không lo chuyện bao đồng.
Mười một giờ bốn mươi năm phút trưa, Quý Thời Ngôn đi xe tới nơi, biết rằng là phải ở lại, nên anh ta thu dọn một vali hành lý, hơn nữa những đồ như đồ dùng hàng ngày đã được Lệ Đình Phong cho người chuẩn bị trước cả rồi.
Quý Thời Ngôn đến biệt thự vừa hay vào giờ ăn trưa, trên bàn cơm không bàn chuyện công, sau khi ăn trưa xong anh ta mới đi theo Lệ Đình Phong vào trong phòng khách nói chuyện.
“Uống gì không?”
Lệ Đình Phong hỏi.
Quý Thời Ngôn đi thẳng tới đây mà không ngừng nghị, tinh thần chưa hề thả lỏng một chút nào, đến cả bữa cơm trưa lúc nãy ăn cũng không hề thoải mái, đang lúc giao mùa, cổ họng có hơi khàn, anh ta hắng giọng vài cái rồi nói: “Có trà hoa cúc không?”
“Có”
“Vậy thì cho tôi một cốc trà hoa cúc, bỏ thêm một chút mật ong”
Lệ Đình Phong lập tức bảo quản gia đi pha trà.
Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt Lệ Đình Phong là một ly cà phê nóng vị dịu, trước mặt của Quý Thời Ngôn là một cốc thủy tinh đựng trà hoa cúc với hai muỗng mật ong.
“Cậu đang bảo dưỡng cơ thể à?”
Quý Thời Ngôn uống một ngụm trà, anh ta thích ngọt, ly trà hoa cúc thêm hai muỗng mật ong này, vị của nó ngọt vừa đủ.
“Dù sao thì cũng sắp ba mươi rồi, đàn ông phải biết bảo dưỡng thì