Cô biết được những chuyện này liệu còn ở bên cạnh anh không?
Trước đây Thẩm An Nhiên cũng đã nói rồi, cô không phải thánh mẫu, không thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ cho anh.
Mà đạo lý “sói đến rồi” anh cũng hiểu rõ, một lần còn đỡ, nhưng anh làm tổn thương Thẩm An Nhiên rất nhiều lần, nhiều đến mức bản thân anh còn không đếm được, giả dụ đổi lại là anh, anh cũng không thể nào tha thứ được.
TV trong phòng ngủ vẫn bật, Lệ Đình Phong chìm đắm trong suy nghĩ về các loại chuyện, đến khi khôi phục lại tinh thần thì Thẩm An Nhiên đã dựa vào vai anh ngủ mất rồi.
Anh khẽ động đậy, nhẹ nhàng tắt TV, ôm lấy Thẩm An Nhiên tham lam dựa vào mái tóc mềm mại của cô hít một hơi.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Lệ Đình Phong không phải đi làm nên ôm Thẩm An Nhiên ngủ nướng thêm một lát.
Đồng hồ báo thức reo lên ba lần khác giờ, anh mới thức dậy.
Vì tối hôm trước không thức khuya, cho nên Thẩm An Nhiên cũng dậy sớm, cô xuống lầu ăn cơm cùng với Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên muốn tự tay chăm sóc thú cưng, đây là lần đầu tiên cô nuôi mèo, vẫn chưa thành thạo cho lắm, chỉ có thể học từng chút một.
Học cách pha sữa, học tắm cho nó, cho nó ăn, làm một người hốt phân đạt chất lượng.
Mèo con đã tiêm vaccine, cho nên Thẩm An Nhiên có thể yên tâm trêu chọc nó, liên tục gọi: “Niên Quả”
Dường như mèo con rất thích cái tên này, mỗi lần Thẩm An Nhiên gọi nó, đều dùng giọng ngọt ngào ngây thơ để gọi, ngay cả khi híp mắt ngủ mà nghe thấy tiếng Thẩm An Nhiên cũng sẽ vẫy đuôi đáp lại.
“Anh cảm thấy sau khi em có mèo rồi thì em không còn yêu anh nữa rồi” Lệ Đình Phong đứng phía sau Thẩm An Nhiên, hung hăng ghen tỳ.
Thẩm An Nhiên không để ý đến cơn ghen tị của anh: “Sao anh lại ghen với một con mèo chứ?”
“Anh ghen tị đấy” Lúc này Lệ Đình Phong cũng thừa