Giọng nói cô ta khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào, nếu như không phải Lệ Đình Phong biết được cô ta đã từng sử dụng thủ đoạn gì, chỉ sợ rằng trong lòng cũng sẽ thấy xúc động.
Anh cười lạnh một tiếng, giọng nói đầy lạnh lùng: “Cô đang uy hiếp tôi?”
Hạ Minh Nguyệt như bị gai nhọn chĩa vào lưng, chột dạ nói: “Không phải em đang uy hiếp anh, mà là anh cần em, bệnh ung thư dạ dày của Thẩm An Nhiên không ổn định, sau này nhất định sẽ phải làm phẫu thuật, anh có bảo đảm trong quá trình phẫu thuật sẽ không mất máu không?”
Hạ Minh Nguyệt hiểu Lệ Đình Phong, phong cách làm việc của anh rất cẩn thận, chu đáo, luôn đề phòng bất trắc.
“Đình Phong, có ngân hàng máu di động không phải sẽ thuận tiện hơn sao?” Hạ Minh Nguyệt ung dung nói: “Điều này chắc anh hiểu rất rõ.”
Không ai có thể hiểu rõ hơn anh, đã từng coi Thẩm An Nhiên làm ngân hàng máu di động thuận tiện biết bao nhiêu, chỉ cần Hạ Minh Nguyệt bị thương chảy máu, anh sẽ lập tức cưỡng chế Thẩm An Nhiên đến bệnh viện lấy máu.
Nhớ đến chuyện trong quá khứ, lòng như bị ngàn con kiến sâu đến căn gặm, Lệ Đình Phong không dám từ chối điều kiện của Hạ Minh Nguyệt, vì anh thực sự sợ một ngày nào đó Thẩm An Nhiên xảy ra chuyện.
“Được, tôi đồng ý để cô đến thành phố Giang Nam, nhưng nếu như cô nói với Thẩm An Nhiên điều gì khiến cô ấy nhớ lại, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Hạ Minh Nguyệt biết thủ đoạn của anh, khế nén cơn giận: “Em biết rồi”
Vừa dứt lời, điện thoại lập tức cắt ngang.
Hạ Minh Nguyệt đặt điện thoại xuống bàn, lạnh lùng nhấp khóe môi, Lệ Đình Phong càng để ý đến Thẩm An Nhiên càng có có lợi cho cô ta.
Bây giờ cô ta chỉ muốn tìm sự bảo vệ của Lệ Đình Phong mà, nếu như chuyện này cũng không được thì cô ta chỉ đành trở mặt thành thù.
Hạ Minh Nguyệt đã đặt vé từ lâu, chiều mai là có thể khởi hành đến thành phố Giang Nam, cũng không biết sau khi Thẩm An Nhiên mất trí nhớ thì dáng vẻ sẽ như thế nào, nghe y tá cô †a đã mua chuộc nói, là một người có phản ứng rất chậm chạp, không nhạy bén, đơn giản hơn là có hơi ngốc nghếch.
Hạ Minh Nguyệt đưa tay sờ lên khuôn mặt